Tôi Chỉ Yêu Một Người

Chương 56



Phía Thường Hi, cô ngồi bên đốm lửa, tay cứ nhốm lửa mà tâm trí suy nghĩ đến Băng Di, bị tia lửa bắn trúng tay, cô giật mình xoa tay. Di Lăng nhìn thấy lo lắng chạy đến ngồi xuống cạnh cô.
- Chị. Để em coi. Sao rồi, tay có bỏng không.
Thường Hi lắc đầu, mặt đờ ra đôi chút, không giống với cô thường ngày. Di Lăng đau lòng, vào trong lấy chăn ra quàng lên người cô, nói.
- Trời se lạnh, chị khoác đi. Nếu bị cảm, sẽ không thể tìm chị Băng Di được.
Thường Hi nhìn cậu, thì cười nhẹ, tựa đầu lên vai cậu.
- Cảm ơn em, Di Lăng. May quá, vì có em. Chị đỡ phải cô đơn rồi.
Di Lăng nắm lấy tay cô, nói.
- Từ giờ có em rồi, chị không cần phải buồn nữa.
Thường Hi cùng Di Lăng cả 2 tựa người vào nhau sưởi ấm. Phía toà nhà, nơi căn phòng Băng Di bị giam giữ kia, đêm xuống gió luồng qua khe cửa bên trên làm cả thân người cô vừa đói vừa lạnh, cả người cô khẽ run lên. Hoàn toàn chẳng thể chợp mắt được, cô lồm cồm ngồi dậy co người lại, đưa mắt nhìn ra phía sáng do trăng chiếu xuống, thầm khẽ cười nhẹ.

*Sáng Hôm Cuối Cùng*

Ricky Moon cùng quân đội hiện đã chuẩn bị 10 chiếc trực thăng, cùng lương thực và 900tỷ USD. Đang chuẩn bị chuyển lên đó.

*Phía Toà Nhà Lớn*

Các học viên giờ bị đưa ra ngoài sân trước toà nhà, có vài học viên la hét bị đám tội phạm đó đánh đập, làm cả thân bầm tím, mệt mỏi + đói. Tất cả ai mấy đều xơ xác, tên cầm đầu lúc này bảo đám đàn em canh giữ phía trước, còn bản thân 1 mình đi vào trong toà nhà, mở cửa đi vào phòng nơi Băng Di bị giam giữ.
Băng Di bị tiếng mở cửa làm cho thức giấc, cô cảnh giác trước tên đó, hắn cười cười đi đến lại gần cô.
- Nào, chúng ta hãy cùng nhau đắm chìm vào ân ái 1 chút nào.
Băng Di hằng giọng.
- Đừng lại gần tôi.
Tên cầm đầu không nghe thấy, hắn đi đến đè lấy cô xuống nền đất lạnh, đưa tay lột áo khoác của cô ra. Băng Di vùng vẫy đưa chân đạp bụng tên đó ngã ra sau. Cô loạng choạng đứng dậy, định chạy bị tên đó nắm lấy cổ chân kéo ngã ra xuống. Hắn tiếp tục đè lên người cô xé rách 1 mẩu áo ở phần eo và tay áo.
Cô cố gắng đạp tên đó ra lần nữa, cô rút được súng lục nằm ở thắt lưng của hắn, chĩa về phía hắn. Cả cô và hắn bắt đầu giằng co qua lại, đến khi nghe tiếng pằng lớn vang lên. Cả người cô và hắn đều bất động, hắn hoảng hốt rời khỏi người cô, Băng Di lúc này đã cảm nhận được cảm giác đau nhói ở phần vai trái của mình.
Viên đạn đã găm sâu vào vai trái cô, máu từ đó bắt đầu chảy ra, cô đưa tay giữ chặt lấy vết thương. Tên cầm đầu vội chỉnh trang đồ lại, rồi cố bình tĩnh đi ra khoá cửa lại, trước khi đi còn không quên nói.
- Đó là do mày xui xẻo, không liên quan đến tao.
Cánh cửa lạnh lẽo dần đóng lại, Băng Di đau nhói ở vai trái, thở hồng hộc nhìn cánh cửa bị khoá kia lại, khẽ nở nụ cười bình yên.
- Cuộc sống mình...lại chấm dứt như thế này sao. A...anh hai, Di Di đau quá.
Căn phòng nơi nhiệt độ lạnh vẫn còn, nền đất lạnh kia cùng với máu đang không ngừng chảy ra từ vai trái của cô, khiến cho tầm nhìn cô bị mờ đi. Mái tóc hạt dẻ được cột cao gọn gàng trong lúc dằn co đã bị bung ra, mái tóc bị máu thấm ướt ở phần đuôi tóc.
- Thật...chóng mặt quá.
Tên cầm đầu đi ra, trên người còn dính vài bệt máu, cô bé lúc trước ở cạnh Băng Di nói.
- Ông đã làm gì chị Băng Di.
Tên cầm đầu cười lạnh.
- Con nhỏ đó bị vậy là do nó tự chuốc hoạ vào thân. Không liên quan đến tao. Bọn mày câm miệng đi.
Rồi đám đàn em trói tất cả các học viên lại, còn bịt cả miệng. Khi đã xác định các trực thăng đều đã được đưa đến đầy đủ, bọn tội phạm đã nhanh chóng nhảy lên tẩu thoát cùng với 900tỷ USD. Đội không quân sau đó cũng đã nhanh chóng đuổi theo. Học viên trước bị đánh thuốc mê, dẫn đến ai nấy đều ngủ mê cho đến khi quân đội đến.
Các học viên đều được đưa đi bệnh viện, đội quân canh gác rừng tìm kiếm những học viên bị lạc cũng đã tìm thấy và đưa các bạn đó đi bệnh viện điều trị vết thương. Lúc này, Ý Hiên, Hoắc Minh, Di Gia, Thường Hi, Di Lăng, Thiệu Huy, nhóm King và người Hoàng Gia đã có mặt tại toà nhà lớn kia. Tất cả đều chia nhau chạy khắp toà nhà tìm kiếm, toà nhà khá lớn vì để chứa cả ngàn học viên nên đã xây dựng rất rộng. Việc tìm kiếm cô đã trở nên khó khăn hơn, các học viên bị nhốt cùng cô giờ đã bị chuốc thuốc mê, nên không ai có thể cho biết được cô đang ở đâu trong toà nhà này.
Bên trong phòng nhỏ, tối tăm kia, Băng Di nghe thấy được tiếng gọi, tiếng bước chân của họ, cô cố gượng người lết tới bên cửa, bám lấy cánh cửa đứng dậy dùng tay đập vào thành cửa để tạo tiếng động. Cả thân người cô giờ đã dựa hẳn vào cửa, mệt mỏi, ánh mắt cô giờ chỉ muốn nhắm lại, mặt cô tái đi vì mất máu, và vết thương sắp nhiễm trùng. Lúc này, Ý Hiên đã nghe được tiếng đập cửa kia, anh đi đến. Hoắc Minh ở đó cũng hô hoán.
- Băng Di ở đây.