Tôi Chính Là Cục Cưng Của Tổng Tài Lão Đại

Chương 29: Đau quá... em không thể đi được...



Bạch Mộc Hi đang nói chuyện với Tề Cửu Châu bỗng chú ý tới vết đỏ nổi bật trên cổ anh, cô ấy lo lắng hỏi:

- Anh Cửu Châu, trên cổ anh có rất nhiều vết đỏ, ở nhà cũ bị muỗi đốt nhiều quá phải không?

Vừa nói, cô ấy vừa mở khóa túi, lấy ra một lọ thuốc mỡ, dùng ngón tay lau một ít thuốc mỡ màu trắng đục.

- Gần đây em quay phim trên núi, trong người luôn có thuốc mỡ bôi muỗi đốt. Để em bôi một ít cho anh nhé.

Đang muốn chạm vào Tề Cửu Châu, anh lại đột nhiên nhìn qua Tô Cẩn:

- Muốn đi dạo?

Bạch Mộc Hi sửng sốt một lát, sau đó quay người lại.

Tô Cẩn có thể nhìn ra, người đàn ông này không thích cô đứng đây làm phiền hai người họ.

Nhưng ai mới là người có lỗi?

Cô mím môi dưới, nửa diễn nửa nghiêm túc trả lời:

- Sao vừa rồi anh lại làm mạnh như vậy, đau chết em rồi! Giá như em không chọc anh thì đã không sao rồi.

Nếu không phải cần anh chống lưng để đấu tranh với mẹ kế, cô đã sớm từ bỏ sự nghiệp diễn xuất rồi.

- ……….

Tề Cửu Châu mặt đỏ bừng, nghẹn họng không nói nên lời.

Những người khác sắc mặt thay đổi, hết lần này đến lần khác nghi ngờ lời nói của Tô Cẩn.

- Đau quá...em không thể đi được...

Bạch Mộc Hi, Bạch Thần và Bạch Đậu Đậu đột nhiên nghĩ ra, nhìn vào cổ Tề Cửu Châu một lần nữa và ngay lập tức hiểu ra. Đơn giản là làm gì có vết muỗi cắn nào, đó là dấu hôn!

Mặc dù việc những thứ thế tục như vậy xuất hiện ở Tề Cửu Châu là trái với lẽ thường, nhưng nó cũng không thể không xuất hiện được.

Bạch Thần trong lòng vẫn có chút nghi hoặc.

Tính khí của anh trai anh ấy như thế nào, anh còn không biết sao?

Sẽ hợp lý hơn nếu một thứ như dấu hôn xuất hiện trên cổ Tô Cẩn. Mặt khác, cổ Tô Cẩn rất sạch sẽ nhưng hai bên má gần cằm rõ ràng có dấu tay, giống như bị dùng sức chạm vào.

Bạch Thần lơ đãng hỏi:

- Chị dâu, mặt chị bị sao vậy?

Tề Cửu Châu cảm giác như mình bị xử tử công khai, khó có thể cảm thấy áy náy.

Tô Cẩn thản nhiên nói:

- À, vừa rồi tôi làm không tốt, anh trai anh rất tức giận nên là như thế này.

Tề Cửu Châu nhắm mắt lại.

Trong chốc lát, anh nghe thấy tiếng nòng súng vang lên.

So với đôi mắt không có tình yêu của Tề Cửu Châu, sắc mặt Bạch Thần trở nên xanh hơn.

Anh ấy thực sự đã mất cảnh giác trên đường cao tốc này!!

Bạch Đậu Đậu chăm chú hỏi:

- Là bị đánh sao?

Bạch Thần quay người nhét một cái bánh bao vào trong miệng Bạch Đậu Đậu, nghiêm túc nói:

- Trẻ con, đừng hỏi chuyện của người lớn nữa!

Được rồi. Bạch Đậu Đậu dùng ngón tay ưu nhã đẩy miếng bánh bao bị lộ ra ngoài vào trong miệng, cầm sữa đậu nành lên uống mấy ngụm.

Bạch Mộc Hi ôm chặt lọ thuốc, cười nói:

- Tính cách của cô Tô thật là thoải mái.

Tô Cẩn đi tới khoảng cách giữa Bạch Mộc Hi và Tề Cửu Châu, đặt hai tay lên mép bàn, cụp mắt xuống nói:



- Tôi chỉ nói mấy lời chân thật thôi, chúng tôi không dám nói thêm vì sợ mất lưỡi của chúng tôi.

Tề Cửu Châu bị một mũi tên đâm trúng tim.

Anh nhìn cái đầu phồng lên của Tô Cẩn, muốn hỏi " Em xong chưa"?

Như cảm nhận được điều gì đó, Tô Cẩn lập tức quay đầu lại, khi ánh mắt họ gặp nhau, cô hỏi một cách vô hại:

- Tôi nên ngồi ở đâu, Tiểu...Châu?

Tề Cửu Châu lùi lại, dang rộng hai tay, nhướng mày một cách khiêu khích và trêu chọc:

- Em ngồi lên người tôi thì thế nào?

Mọi người nhìn Tề Cửu Châu như nhìn thấy ma.

Tô Cẩn thực sự không ngờ rằng ngoài thói quen nói năng độc địa, người đàn ông còn có thể học cách ăn nói khoa trương như vậy.

Với một kiểu người vô tri vô hại như Tô Cẩn, những lúc không muốn suy nghĩ cô ấy sẽ không kiêng nể một ai hết. Anh dám nhượng bộ thì cô cũng dám làm!

- Được thôi.

Tô Cẩn nghiêng người, vừa định ngồi xuống, Bạch Mộc Hi đột nhiên đứng dậy:

- Cô Tô, cô ngồi ở đây!!

Sợ Tô Cẩn không ngồi xuống, Bạch Mộc Hi cúi người vội vàng đẩy chiếc ghế trước mặt cô.

- Ừm~ cũng được, cảm ơn nha~

Tô Cẩn đổi hướng. Vòng tay rộng mở của Tề Cửu Châu trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng, ánh mắt hơi thay đổi, cầm đũa lên, không biết là giả vờ hay theo lòng mình, gắp đồ ăn cho Tô Cẩn trước.

Tô Cẩn thấy thức ăn được gắp vào bát của mình mà trong lòng cảm kích.

Tề Cửu Châu:

- Được chưa?

Bữa ăn tối qua đã đáng sợ, bữa ăn sáng nay còn đáng sợ hơn.

Đừng ngại những cặp đôi hôn nhau và âu yếm trước mặt mọi người, chỉ cần không sợ một người gây rắc rối thì người kia sẽ quen.

Người trước có thể là một mối quan hệ lãng mạn, còn người sau có thể là một tình yêu sâu như biển.

Bạch Mộc Hi cắn đũa, không muốn như vậy.

Bạch Thần cũng cắn đũa, trong lòng có chút lo lắng.

Nếu nhìn kỹ hơn, đôi mắt của Tô Cẩn trông khác với đôi mắt của chú mình, nhưng biểu cảm của cô ấy khá phù hợp với biểu cảm của chú.

Những năm đầu anh nghe nói cuộc hôn nhân của chú tôi với nhà Thẩm đã tan vỡ là do ông ấy lăng nhăng với một người phụ nữ ô uế ở bên ngoài và khiến người phụ nữ đó có thai. Nhưng cô ta không hề nhảy xuống sông với cái bụng bầu, cô ta vẫn chưa chết.

Chỉ là theo thông tin của Tô Cẩn mà anh điều tra được trong đêm, bản thân cô, bao gồm cả mạng sống của mẹ ruột cô, đều là quỹ đạo sẽ không liên quan đến chú của mình.

Mặt khác, cha của Tô Cẩn, Tô Tử Khiêm, kết hôn với Thẩm Tú khi cuộc hôn nhân giữa gia đình Thẩm và chú cả của cô tan vỡ.

- Anh Cửu Châu, tháng này là lúc hoa anh đào sau núi đẹp nhất, chúng ta ra đó đi dạo nhé?

Lời đề nghị của Bạch Mộc Hi cắt ngang dòng suy nghĩ của Bạch Thần.

Anh nhìn lên và thấy rằng mọi người trên bàn đã ăn sáng xong.

Tề Cửu Châu hỏi Tô Cẩn:

- Muốn đi xem không?

Tô Cẩn nâng cằm lên.

Tề Cửu Châu: - Vậy chúng ta đi thôi.

Bạch Mộc Hi: - ...

Một mình cô không thể khuyên được, liền nhìn Bạch Đậu Đậu và Bạch Thần nói:

- Chúng ta cùng đi thôi.

Bạch Đậu Đậu rất nhanh đã đồng ý



- Được.

- Ta chưa no, các người đi trước đi, ta tới sau.

Sau khi mọi người đã rời đi, Bạch Thần đặt bát đũa xuống, nói với người hầu đang đợi ở một bên:

- Đi chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ, lát nữa đem tới sau núi.

Người hầu đáp lại rồi rời đi, anh lập tức nghiêng người tới lấy đôi đũa Tô Cẩn đã dùng.

- Thần...

Bạch Thần theo thanh âm nhìn sang, thu được ánh mắt của bốn người.

Đó là anh trai ruột của anh ấy và những người khác.

AR: …

Không có chút riêng tư nào trong nhà ăn nghèo nàn này!

Dong dong.

Tô Cẩn dùng ngón tay gõ gõ thêm hai lần, cau mày nhìn anh như đang nhìn tội phạm.

- A ha ha ha!

Bạch Thần quay người thu đôi đũa người khác lại, lên tiếng nói:

- Cứ đi trước đi, ta giúp bọn họ dọn bàn!!

Cô nói là đi dạo nhưng Tô Cẩn vừa đến đã ngồi xuống.

Sau khi ngồi lên chiếc ghế hoa tử đằng, Tề Cửu Châu tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.

Bạch Mộc Hi muốn dời chiếc ghế đôi lên, nhưng không có chỗ cho cô, đành phải ngồi đối diện với Bạch Đậu Đậu.

Tô Cẩn lấy điện thoại di động ra đăng nhập vào mấy tài khoản quan trọng, nhập vào sổ địa chỉ của mình, trong lúc này cô thản nhiên hỏi:

- Địa vị của em trai anh trong gia đình thấp như vậy sao?

- Nó không cao.

“Reng, reng, reng…”

Một trang cuộc gọi hiện lên.

- Tôi sẽ nghe điện thoại.

Đi được một đoạn đường dài, Tô Cẩn áp điện thoại vào tai.

Tề Cửu Châu chỉ vô tình nhìn thấy ID người gọi. Đó là Tô Tử Khiêm.

Cha cô đã gọi cho cô, rất có thể là do rắc rối của cô với Tô Khả Cầm.

Trên thực tế, đêm qua anh nhận được tin nhắn từ Hoắc Húc, nói rằng Hoa Hải đã đến yêu cầu Tô Cẩn rút lui khỏi cuộc thi, đưa ra mức bồi thường thiệt hại gấp đôi.

May mắn thay, các điều khoản ràng buộc trong hợp đồng của "Ngôi sao ngày mai" rất chặt chẽ và Hoa Hải không thể ***** *** chấm dứt hợp đồng trái với mong muốn của chính nghệ sĩ.

Lúc này Bạch Mộc Hi đứng lên:

- Anh Cửu Châu, ngày mai...

Tề Cửu Châu uể oải chống tay lên lưng ghế, bắt chéo đôi chân dài, ngắt lời:

- Cô họ Bạch, có một số việc ngươi không thể khống chế được, tôi nhắm mắt làm ngơ, nhưng không có nghĩa là tôi thực sự mù quáng.

Bạch Mộc Hi lùi về phía sau hai bước, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ.

- Thật xin lỗi, anh Cửu Châu, sáng nay dì gọi điện cho em, bảo em đến, người nhà cũng ra lệnh cho em... Nhà cũ của em có vô số con mắt, em không dám trái lời, em biết anh không muốn cưới em, nhưng nếu được lựa chọn, em cũng muốn cưới người mình thích.

Cách cô ấy ôm mặt và khóc nức nở khiến Tô Cẩn cảm thấy thương hại cho cô ấy.

Tề Cửu Châu nhìn cô như đang xem những bức ảnh cũ cần được phục hồi.

- Ngồi xuống và nói chuyện tử tế.