Tôi Chính Là Cục Cưng Của Tổng Tài Lão Đại

Chương 3: Giả Vờ Làm Bạn Gái



"Bố!" Tô Khả Cầm gọi, người đứng trước mặt cô một thân kiêu ngạo và độc đoán, Tô Khả Cầm lao vào vòng tay của ông ta, biến thành một cô gái yếu đuối và ngoan ngoãn trong vài giây và khóc trong khi che cổ tay: "Em gái đã không vượt qua bài kiểm tra của 'Ngôi sao ngày mai' nên có phần nóng nảy, bố, người đừng trách em ấy!"

Tô Tử Khiêm nghe vậy thì sắc mặt vặn vẹo, nhìn Tô Cẩn, nghiêm nghị nói: "Cô có biết cảm ơn không đấy? Chị gái cô xin dì Thẩm của cô tài nguyên của "Ngôi sao ngày mai". Còn có người nào khác ngoài cô được nhận sao? !"

Trái tim của Tô Cẩn hoàn toàn lạnh lùng. Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con thế nhưng người đàn ông này không những vứt bỏ mẹ con cô mà giờ lại bảo vệ một đứa con của người ngoài.

Tô Tử Khiêm đã lừa dối mẹ cô khi cô chưa được sinh ra, cô sinh ra đã không có cha khiến cô luôn ghen tị với cha của những đứa trẻ khác ở nông thôn.

Đáng kinh ngạc.

Có thể thấy rằng cô đã tìm thấy cha mình, nhưng nó thực sự không tốt.

"Lần kiểm tra lại 'Ngôi sao ngày mai' là do cô ta dùng thủ đoạn bí mật khiến tôi không được tham gia, chính cô ta đã ra tay trước với tôi trước khi tôi phản đòn." Tô Cẩn nói từng chữ một.

Biết rằng Tô Tử Khiêm sẽ không tin và sẽ không đứng về phía cô, nhưng cô phải nói những gì nên nói, để không tránh khỏi sự bất bình đến nghẹt thở.

"Đừng đổ nước bẩn lên Khả Cầm, bùn không thể chống đỡ được đồ vật trên tường. Nếu chị cô không giúp cô, cô nghĩ mình có thể tồn tại trong làng giải trí sao? Loại đàn bà đã xấu còn không biết cảm ơn! Xin lỗi chị gái của cô đi!"

"Nói cmn nhà ông!"

Tô Cẩn đảo mắt và xoay người một cách duyên dáng.

Giọng nói giận dữ của Tô Tử Khiêm từ phía sau cô vang lên: "Tô Cẩn! Nếu cô có bản lĩnh rời khỏi ngôi nhà này thì đừng bao giờ quay lại!!"

Đã quá muộn để Tô Cẩn trở về căn hộ thuê thượng đẳng của mình.

Cô vừa nhập mã khóa cửa, nhưng cánh cửa phía sau cô đã mở hướng lên.

"Cẩn Cẩn, sao mới đấy đã trở về rồi?"

Tô Cẩn mở cửa nhà và quay lại nhìn Ngô Nguyệt đang mặc đồ ngủ và đeo khẩu trang.

"Chị còn chưa ngủ sao?"

“Không, em không về làm sao chị ngủ được."

Ngô Nguyệt nhìn thấy vết máu dày đặc trên cánh tay của Tô Cẩn với đôi mắt sắc bén, và giật mình, chạy nhanh về phía trước: "Trời ạ, Tô Tử Khiêm lại đâm em, Nanny Rong là tổ tiên của cô ta chắc, ai cũng bảo vệ cô ta vậy nè?"

"Không phải."

Tô Cẩn bắt gặp ánh mắt 'đừng nói dối tôi' của Ngô Nguyệt , không còn cách nào khác đành phải giải thích: "Em là bị Tô Tử Khiêm đẩy và vô tình va vào cây thông ở nhà, nhìn kìa, có gai trên đó."

Ngô Nguyệt nắm lấy cánh tay của Tô Cẩn, cúi đầu nhìn kỹ, có khá nhiều gai nhọn nhô ra từ lớp thịt đỏ tươi mềm mại.

Thật sự rất đau!

Ngô Nguyệt cởi bỏ khẩu trang ra, vội vàng kéo cô vào nhà.

Dưới ánh đèn dịu mát, Tô Cẩn đang ngồi trên sô pha, Ngô Nguyệt ngồi nghiêng người bên cạnh cô, dùng nhíp cẩn thận rút chiếc gai ra cho cô.

Những chiếc khăn giấy trắng trải trên bàn cà phê đã nhuộm đỏ bởi máu từ bao giờ.

"Chị phát hiện ra những gì mà em yêu cầu chị hỏi về Hoắc Húc."

Ngô Nguyệt đặt cái nhíp xuống và dùng tăm bông nhúng i-ốt: "Hoắc Húc không chỉ là giám đốc bộ phận tiếp thị của YN, mà còn là thiếu gia thứ ba của gia đình Hoắc gia trong tứ đại gia tộc. Chúng ta đã đi một vòng quanh vốn hai lần. Em nói rằng việc tìm kiếm thông tin liên lạc của anh ấy sẽ rất hữu ích cho em. Em sử dụng nó để làm gì?"

"Hôm nay em đi nhầm địa điểm phỏng vấn và nhìn thấy anh ta dụ dỗ người khác, em muốn dùng chuyện này nói chuyện với anh ta thôi."



"Hả! Em chắc chứ? Hoắc Húc ở trong giới thượng lưu, bị đuổi bắt lấy lòng, ai có bản lĩnh lớn như vậy để cho anh ta dụ dỗ?"

Tô Cẩn môi tái nhợt, trên trán từng hạt mồ hôi lăn xuống, cổ họng mấp máy nói: "Đối phương... đại khái là tổng giám đốc của YN."

Ngô Nguyệt đứng hình vài giây, rụt vai lại, theo bản năng thấp giọng hỏi: "Em nói hôm nay gặp phải Diêm Vương sao?"

Tô Cẩn không bao giờ nghĩ rằng cô sẽ may mắn như vậy.

Ban đầu, cô muốn giành được một số đòn bẩy đối với các giám đốc điều hành cấp cao của YN, nhưng cô lại ngại ngùng và yêu cầu chỗ ở.

Ngô Nguyệt khoanh chân cuộn tròn, xấu hổ

nói: "Cẩn Cẩn, chị không nghĩ em có thể làm được điều này, chị sợ... "

Lừa người khác có thể thành công, còn dùng chuyện dụ dỗ đó để hù dọa Tề Cửu Châu? Đừng nên chọc vào họ, toàn bộ giải trí YN đều do bọn họ sở hữu, đóng cửa muốn chơi gì thì chơi.

"Không. Không phải chỉ là dụ dỗ." Tô Cẩn cởi giày ra, ngồi khoanh chân đối mặt với Ngô Nguyệt như cô, nói: "Nghe đồn chủ tịch YN có vấn đề về mắt, nhưng hôm nay khi em đứng bên cạnh với anh ta. Trước mặt anh ta, cảm giác anh ta có thể nhìn rõ em đang mặc bộ quần áo màu gì, đó có thể là con bài mặc cả em thì sao."

Ngô Nguyệt ngửa người ra sau, trong mắt tràn đầy hoảng sợ : "Phụ nữ trước giờ muốn tài nguyên chứ phải không muốn mạng mà."

Tô Cẩn hít sâu một hơi: "Em nhất định phải tham gia 'Ngôi sao ngày mai'!"

Ngô Nguyệt làm ra động tác nuốt nước miếng: “... Khi nào thì mời bọn họ ra ngoài, nói cho chị biết."

“Chị muốn đi cùng em?” Tô Cẩn hơi di chuyển.

"Không, không, không, không!" Ngô Nguyệt lắc đầu giống như một cái trống rỗng, loạng choạng đứng lên khi đỡ vai của Tô Cẩn: "Chị sẽ thêm một ít cho em để thu thập tài nguyên! Em, em phải làm việc chăm chỉ! Hạ chúng xuống! "

Nắm tay nhỏ bé run rẩy giơ lên ​​trên đầu "Cẩn Cẩn... xông lên, xông lên!"

Trưa hôm sau.

Tô Cẩn lại đứng ở cửa ra vào của tòa nhà giải trí YN, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao ngất hùng vĩ, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.

Buổi sáng, cô dùng điện thoại soạn một tin nhắn ngắn cho Hoắc Húc.

Thư, tự thuật bản thân muốn được gặp mặt, tưởng sẽ phải xoắn xuýt, nhưng đối phương đã không nhanh không chậm đồng ý.

Ánh sáng ban ngày làm cô nhức mắt, Tô Cẩn chớp chớp mắt, cúi đầu chỉnh tề bộ dáng, ngẩng cao đầu đi vào.

"Cô Tô?"

Ngay khi cô bước vào, có một người đã chào đón cô một cách đặc biệt.

Tô Cẩn nhìn đối phương gật đầu.

"Theo tôi ạ."

Nam trợ lý dẫn cô tránh mọi người, tiến vào thang máy chuyên dụng trực tiếp dẫn đến văn phòng của vị diêm vương kia.

Trên lầu hai mươi tám, nam trợ lý đẩy cửa phòng làm việc ra: "Cô Tô, mời vào, ông chủ đang ở bên trong."

Tô Cẩn nở một nụ cười đàng hoàng: “Cảm ơn.” Cô ra vẻ bình tĩnh đi vào.

Ba mặt của văn phòng đều có cửa sổ cao từ trần đến sàn, trên tường duy nhất là một tủ sách âm tường chất đầy sách, không biết là dùng thật hay để trang trí.

Cô không dám tùy tiện quét mắt, chỉ nhìn sơ qua bố cục, đi về phía hai người trên ghế sô pha, lễ phép chào hỏi: "Hoắc tiên sinh, Tề tiên sinh."

Đó là một người khác với tóc xoăn của ngày hôm qua.



Hoắc Húc cười với Tô Cẩn: “Tô tiểu thư, tôi đợi đã lâu, mời ngồi.” Anh nói không khách khí, đưa cho cô một tách trà.

Tô Cẩn cúi đầu, hai tay tiếp nhận, chậm rãi ngồi xuống.

Người đàn ông bên cạnh Hoắc Húc không nói gì.

Cô liếc sang,phát hiện người bên kia đang nhìn mình.

Bốn mắt chạm nhau, Tề Cửu Châu không có né tránh ánh mắt của hắn đi, vẫn là thẳng thắn nhìn Tô Cẩn.

Người phụ nữ hôm nay mặc áo sơ mi xanh, quần tây trắng, mái tóc dài xõa ra sau đầu, khác với khuôn mặt mộc mạc ngày hôm qua, hôm nay cô trang điểm kỹ càng, chắc hẳn đã dồn hết tâm huyết khi gặp anh.

Nghĩ đến đây, Tề Cửu Châu cảm thấy có chút vui vẻ.

Sau khi chờ đợi một lúc lâu để xem ai trong hai người đàn ông lên tiếng trước, Hoắc Húc không còn cách nào khác ngoài việc tự mình dẫn đầu trận chiến.

"Cô Tô, trong tin nhắn cô nói hy vọng chúng tôi cho cô một cơ hội nữa để thi lại "Ngôi sao ngày mai", nhưng số người vượt qua kỳ thi lại "Ngôi sao ngày mai" không nhiều, cô có ý kiến ​​gì không? Lý do để thuyết phục chúng tôi đặt tiền lệ cho cô?"

Tô Cẩn mỉm cười: "Những người bên ngoài muốn gặp ông Hoắc đang xếp hàng dài mà không gặp được. Ông Hoắc sẵn sàng dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để gặp tôi. Tôi nghĩ chắc có điều gì đó đặc biệt ở đây đối với tôi."

Hoắc Húc nhướng mày.

Được rồi, cô khá giỏi trong việc tìm kiếm lợi thế đi.

"Ha ha ha, Tô tiểu thư là người thông minh, cho nên tôi sẽ không để bụng. Chúng ta có thể an bài cô tham gia 'Ngôi sao ngày mai', nhưng là có điều kiện."

"Hoắc tiên sinh, xin hãy nói cho tôi biết, tôi có thể làm đến mức nào mà đạo đức cho phép."

"Quá nghiêm túc, chúng tôi là những người làm ăn nghiêm túc, và chúng tôi không tham gia vào hoạt động mại *** ***** ***. Đúng vậy, người bên cạnh tôi gần đây đã bị ép kết hôn. Không biết Tô tiểu thư đây có thể giả làm bạn gái của anh ấy không?"

"Gặp cha mẹ của anh ta sao?"

"! ! !"

Tô Cẩn suýt chút nữa không đứng lên được.

Giả làm bạn gái?

Còn gặp cha mẹ?

Tốt hơn là buộc ai đó trở thành gái hộp đêm đấy......

Nhà họ Tề đứng đầu tứ đại gia tộc, quan hệ trong nhà phức tạp không khác gì hang sói, cô đã nhúng tay vào đó, may mắn thì thoát thân hoàn toàn, còn xui xẻo thì ở đó sẽ không còn xương.

Nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn phải đối mặt với khó khăn.

"Tôi có thể hỏi, tại sao tôi phải đồng ý?"

Nghe vậy, Hoắc Húc ngả người nhìn Tề Cửu Châu.

Anh ta đưa ra một cái nhìn "Tôi không thể giúp cô trả lời điều này."

Tề Cửu Châu ngữ khí nhàn nhạt:"Vì cô vừa mắt."

Bốn chữ, tràn đầy kiêu ngạo.

Tô Cẩn nhìn đôi mắt hoa đào động lòng người của nam nhân dưới hàng lông mày rậm đen như kiếm, sống mũi cao, đôi môi mỏng đỏ thắm, quai hàm cao quý, nhếch mép chuyên nghiệp: “Có được sự tán thưởng của Tề tổng đúng là chỉ có tôi thôi ha."