Giang Tục thản nhiên nhìn Lâm Tây, trong mắt có vài phần bất đắc dĩ và chờ mong
Cằm Lâm Tây bị anh cắn, phản ứng đầu tiên không phải là trả lời câu hỏi của anh, cũng không phải là tranh cãi về việc bản thân bị cắn đau, mà là chú ý đến cái khác, cô lo lắng nhìn Giang Tục, dè dặt cẩn thận hỏi: “Hình như trong kem nền có chứa chì, cậu có thể bi độc chết không?”
“Không chết được.”
Vốn Giang Tục đang dồi dào cảm xúc, nháy mắt đã bị Lâm Tây phá hư, không thể không nói cô thật đúng là vua phá hư không khí
Đúng thật là buồng vệ snh không phải là nơi thích hợp để nói chuyện yêu đương, Lâm Tây chọc chọc xương quai xanh dưới áo sơ mi Giang Tục, khẽ hỏi: “Không ra sao?”
Giang Tục híp mắt nhìn cô, lập tức rất kiêu ngạo chỉ chỉ môi mình
Lâm Tây lập tức ngầm hiểu, cúi đầu hôn một cái
Hai người đang muốn ra ngoài, thì nghe được động tĩnh có người đi đến cửa, điều này không khỏi làm Lâm Tây có chút hoảng.
Cô thấy môi Giang Tục giật giật, cho rằng anh muốn nói chuyện, vội đưa tay che môi anh lại.
Cô dùng khẩu ngữ nói không ra tiếng nói với giang tục: “Nhỏ tiếng chút.” Nói xong khẩn trương chỉ chỉ bên ngoài
Người đàn ông huýt sáo đi vào, trực tiếp đứng vào bệ tiểu, nghe tiếng nước chảy vào bồn, lâm tây xấu hổ, nhưng dáng vẻ của Giang Tục lại khá vui.
Cúi đầu, chăm chú vào từng biến hóa trên mặt vì sợ của Lâm Tây
Người nọ đi vệ sinh xong, rửa tay rồi ra ngoài, vừa đi ra, thì lại có người gọi lại
“Anh Bùi.” Giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng như trước, không phải Tô Duyệt Văn thì ai?
Bùi Giác Đinh thình lình bị người đẹp điểm danh, rất vinh hạnh mà “A” một tiếng: “Ngay cửa nhà vệ sinh mà gọi tôi, không phải là ám chỉ gì với tôi chứ?”
“Nói bậy bạ gì vậy.” Tô Duyệt Văn cười cười, dè dặt cẩn thận hỏi thăm một câu: “Anh mới vào toilet nam, có thấy người nào tron đó không?”
“Toilet nam có thể có người nào? Chỉ có đàn ông thôi, chẳng lẽ còn có nữ sao?”
“Vậy có nữ trong đó không?”
Bùi Giác Đinh nghe thấy lời này, đột nhiên cười ha ha: “Tôi ngược lại cũng hi vọng có nữ, tôi cũng khá thích bị nhìn lén đó.”
Tô Duyệt Văn: “...”
Vốn Tô Duyệt Văn còn muốn hỏi vài câu, nhưng anh hoàn toàn không nghe ra ám chỉ của Tô Duyệt Văn, rất phóng khoáng mà đẩy Tô Duyệt Văn đi, cũng không quan tâm Tô Duyệt Văn có muốn đi hay không, dẫn cô về lại văn phòng
Bọn họ vừa đi, cuối cùng Lâm Tây và Giang Tuc cũng có cơ hội ra khỏi toiet
Lúc ra khỏi toillet, Lâm Tây không nhịn được mà sợ hãi trong lòng, nói khẽ với Giang Tục một câu: “Khẩu vị không thể quá nặng, toilet play cũng quá dọa người rồi.”
Vẻ mặt giang tục vẫn rất thản nhiên, cười nhạt nói: “Cậu vẫn nên quản cậu cho kỹ, đừng vào toiet nam nữa.”
Lâm Tây: “....”
Sau vài ngày, công việc bận rộn, rất nhanh đã làm lâm tây quên đi chuyện xấu này
Kết thúc công việc vào thứ sáu, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi
Buổi tối ở nhà ăn cơm, Giang Tục mua đồ ăn, lâm tây tự mình xuống bếp, hai người thương lượng, quyết định chủ nhật đi xem lễ hội Carnival (lê hội hóa trang) trong khu vui chơi
Vốn Lâm Tây cho rằng chỉ có hai người bọn họ ăn, kết quả vừa xào xong hai món, Lâm Minh Vũ mệt mỏi từ bên ngoài về nhà
Thấy Lâm Tây đang nấu cơm, lòng Lâm Minh Vũ tràn đầy vui mừng: “Ai nha, về thật đúng lúc.”
Lâm Tây đang xào rau và Giang Tục đang dọn bàn im lặng nhìn nhau, trong lòng đều cùng suy nghĩ: Trở về thật không đúng lúc
Lâm Minh Vũ và Giang Tục đều là người cao lớn, lượng cơm ăn vào cũng nhiều, Lâm Tây lại làm thêm hai món.
Một bàn đồ ăn, Lâm Minh Vũ đã sớm đói bụng, cũng không khách sáo, trực tiếp động đũa bắt đầu ăn, vừa ăn vừa cảm khái: “Khi nào mà đã luyện thành tuyệt kỹ rồi thế? Lúc ở nhà cũng chưa thấy em nấu ăn bao giờ?”
Lâm Tây cởi tạp dề, ngồi vào bàn ăn, tức giận nói: “Có nhiều chuyện anh không biết lắm.”
Lâm Minh Vũ cắn cánh gà cay, miệng đầy dầu mỡ, nghiêng đầu nói với Giang Tục đanng xới cơm cho Lâm Tây: “Với tay nghề của em gái tôi thế này, cậu không xứng với con bé đâu.”
Giang Tục ném ánh mắt lạnh như dao qua
“Cậu cũng đừng trách tôi công chính nghiêm minh, chú và thím vẫn luôn căn dặn tôi, phải quan tâm Lâm Tây, sợ con bé bị đàn ông lừa mang thai, cuối cùng bị bắt ép, tinh thần uất ức mà nhảy lầu gì gì đó, con gái yêu của bọn họ cứ vậy mà...”
Lâm Tây thấy Lâm Minh Vũ lại bắt đầu nói bậy nói bạ, vội gắp một đũa thức ăn vào trong chén anh
“Ăn cơm đi, đừng nói bậy nữa.”
Lâm Minh Vũ nói Giang Tục xong lại nói Lâm Tây: “Con gái phải cẩn thận, khuỷu tay không thể hướng ra ngoài..”
Lâm Tây xấu hổ cười cười với Giang Tục: “...Đừng nghe anh ấy nói bậy.....”
Giang Tục cúi đầu ăn cơm, sau một lúc lâu chỉ nói một câu: “Tôi sẽ không.”
“...”
------
Nghe nói suất diễn Carnival trong khhu vui chơi vào buổi tối sẽ càng ngoạn mục hơn, Giang Tục quyết định mua suất vé tối
Sáng thứ bảy, Lâm Tây cũng không nhàn rỗi, Phó Tiểu Phương hẹn cô đi mua quần áo, cô nghĩ cũng không có việc gì, lập tức đi cùng
Lúc về cũng đã bốn giờ chiều, Giang Tục nghe tiếng cô về, vừa muốn đi ra, Lâm Tây đã chui vào phòng
“Tôi thay quần áo.” Lâm Tây vô cùng lo lắng đóng cửa lại, nói xong thì bắt đầu rửa mặt, một lần nữa sửa sang lại bản thân
Trang điểm xong, cũng sấy tóc xong.
Đang giữa mùa đông, vì để cho đẹp, Lâm Tây mặc váy ngắn, để chân trông gầy hơn, cô chỉ mang thêm một lớp tất chân, vì để cơ thể trông thon thả hơn, cô lại lần nữa tìm đường chết, hôm nay khi đi dạo phố với Phó Tiểu Phương, cô mua một đôi ủng năm phân cao đến mắt cá chân
Chờ khi cô trang điểm xong, lúc từ trong phòng bước ra, Lâm Tây bị một màn trước mắt dọa cho ngây người
Lâm Minh Vũ không biết đã về nhà từ lúc nào, đen mặt ngồi trên sofa, vẻ mặt khó chịu nhìn Lâm Tây trang điểm ăn mặc một thân xinh đẹp
Lâm Tây xấu hổ đứng tại chỗ không nhúc nhích, đột nhiên một bóng dáng nhỏ bé bước ra từ bên phải
Phó Tiểu Phương lắc lắc cánh tay Lâm Tây, khẽ hối lỗi bên tai cô: “...!Mình không biết cậu chưa nói với Lâm Minh Vũ...!không cẩn thận lỡ miệng nói...”
Lâm Tây trợn mắt nhìn Phó Tiểu Phương, trong lòng đã lấy cây roi đánh chết cô
Không biết Lâm Minh Vũ bị động dây thần kinh nào, lại cạo trụi tóc, lúc này ngồi trên sofa, đầu càng sáng bóng, không khác gì cái bóng đèn
Giang Tục nhìn khắp phòng, cuối cùng hỏi Lâm Minh Vũ: “Bây giờ cậu muốn thế nào?”
Lâm Minh Vũ khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ dầu muối không vào, lạnh lùng nói: “Tối trời, dẫn Lâm Tây đi chơi, là âm mưu chuyện gì? Đều là đàn ông với nhau, không cần tôi nói rõ ra chứ?”
Phó Tiểu Phương thấy Lâm Minh Vũ ra vẻ người lớn trước mặt mọi người, nhịn không được mà nhíu mày: “Sao anh cứ nghi ngờ người khác vậy? Mọi người đều là người trưởng thành rồi, anh quản người ta yêu đương thế nào à?”
Bình thường Lâm Minh Vũ đối với Phó Tiểu Phương đều là chân chó thuận theo, lúc này lại cực kỳ có nguyên tắc: “Chỗ đàn ông nói chuyện, phụ nữ đừng xen vào.” Anh nhìn thẳng vào Giang Tục vẻ khiêu khích: “Cậu muốn dẫn Lâm Tây ra ngoài cũng được, tôi cũng phải đi theo, tôi ngược lại là muốn xem, trời tối, còn có thể chơi cái gì?”
Thấy Lâm Minh Vũ trưng ra cái tính gia trưởng của đàn ông, Phó Tiểu Phương lập tức cũng không cam lòng yếu thế: “Được, anh quan tâm Lâm Tây như vậy, tôi cũng phải quan tâm cậu ấy mới được, vậy thì đi chung thôi!”
“...”
Cứ như vậy, ban đầu là cuộc hẹn hai người, lại biến thành bốn người
Loại lễ hội Carnival cao cấp này trong khu vui chơi, cả đời cũng chỉ có thể được xem một lần ở Giang Bắc.
đời trước Carnival cũng tới Giang Bắc rồi, nhưng lúc đó Lâm Tây đang bị quãng đời sinh viên hành hạ, lâm vào hố sâu cuộc đời, hoàn toàn không có tâm tư chú ý đến nó
Một đời chỉ có thể thấy một lần, đã cho cô cơ hội để thấy những thứ đời trước đã bỏ lỡ, cô đã hài lòng rồi
Suất diễn tối của Carnival có rất nhiều người, quả nhiên như review trên mạng, suất diễn tối đặc biệt hơn
Xung quanh đều được trang trí đèn màu, cùng với cây cối xung quanh phối hợp càng tăng thêm nhiều hiệu ứng, âm nhạc du dương càng làm tăng cảm xúc của người xem, như đưa người xem vào một thiên đường cổ tich, đột nhiên trở nên trẻ trung hơn.
Phía trước các quầy hàng, khu trò chơi đều xếp một hàng dài người, người đến chơi chủ yếu là giới trẻ, trên gương mặt mỗi ngươi đều mang theo nụ cười tươi và thoải mái
Giang Tục sợ Lâm Tây bị lạc, lúc đi vào sâu bên trong vẫn luôn nắm lấy tay cô.
Lần đầu tiên Lâm Tây ở trước mặt người quen tỏ ra thân mật như vậy, tuy có chút không được tự nhiên, nhưng cũng không cự tuyệt anh
Hai người đi phía trước, hai người Lâm Minh Vũ và Phó Tiểu Phương đi phía sau phớt lờ nhau, chỉ gắt gao đi theo bọn họ.
Cái đầu trứng mặn của Lâm Minh Vũ thật sự rất bắt mắt, như cái bóng đèn, mỗi lần Lâm Tây vụng trộm quay đầu lại nhìn, đều thấy anh ở đằng kia
Tùy tiện dạo môt chút, không biết nên bắt đầu từ chỗ nào, Phó Tiểu Phương thích trò mạo hiểm, Lâm Tây thì lại rất nhát gan, cuối cùng mọi ngưuòi thương lượng, quyết định chơi đu quay trước
Từ đu quay có thể ngắm cảnh đêm, nên lúc này có một hàng dài người đang xếp hàng chủ yếu là các cặp đang yêu nhau đến chơi
Xếp gần hai mươi phút, cuối cùng cũng đến bọn họ.
Phó Tiểu Phương cũng hơi hứng thú với trò này, cô đứng đầu hàng, bước vào cái đu quay đầu tiên
Người đứng sau Phó Tiểu Phương vốn là Lâm Tây, cô đang tính đi vào, cảm giác ở phía sau đang có người kéo áo cô lại
Lúc cô còn chưa kịp phản ứng, Lâm Minh Vũ đã bị Giang Tục đẩy vào đu quay
Đu quay đang trong thời gian cao điểm sẽ không dừng lại, nhưng tốc độ cũng khá chậm, nhân viên quản lý bàn máy điều khiển quay đầu hỏi một câu: “Đi chung?”
Giang Tục quả quyết lắc đầu, nhân viên nhanh nhẹn,, đóng cửa đu quay lại
Chờ đu quay rời khỏi mặt đất lên cao, Lâm Minh Vũ nhìn từ cửa sổ đu quay xuống thăm dò, mới phát hiện không thấy Lâm Tây và Giang Tục đâu, cũng không thấy trong mấy cái đu quay phía sau.
Anh nhịn không được siết chặt thanh sắt trong đu quay, hét lớn một tiếng: “Giang Tục, con mẹ cậu!”
Giang Tục bị mắng, một chút cũng không tức giận, nắm tay Lâm Tây, khóe miệng mang theo ý cười ấm áp, ngửa đầu phất phất tay với đu quay đang càng lúc càng lên cao
“Chơi vui nhé, anh trai.”
Thoát khỏi Lâm Minh Vũ, Giang Tục lập tức dẫn Lâm Tây ra khỏi khu đu quay
“Một vòng đu quay hết 20 phút, chúng ta phải nhanh lên thôi.”
Lâm Tây bị anh nắm đi rất nhanh, cũng ẩn ẩn có vài phần cảm giác mạo hiểm: “Nhanh đi chỗ nào?”
Giang Tục quay đầu nhìn Lâm Tây, hơi nhíu mày: “Nhanh đi đến nơi Lâm Minh Vũ không tìm thấy.”
Quy mô lễ hội Carnival rất lớn, chiếm hết bốn phần khu vui chơi, trên thực tế, trừ phi có sở thích giống nhau, bằng không dưới tình huống có nhiều người như vậy, tách nhau ra cũng không dễ gì tìm lại được
“Tiểu Phương thích trò mạo hiểm, nếu tách ra, đoán chừng cậu ấy cũng không có hứng thú đi tìm chúng ta, mà sẽ đi chơi.” Lâm Tây phân tích một chút, rồi cho ra kết luận.
Nhìn bản đồ khu tổ chức Carnival, cuối cùng chọn khu vòng quay ngựa gỗ: “Lấy tính cách của Tiểu Phương, chắc chắn sẽ không đến trò như dành cho trẻ em thế này, Lâm Minh Vũ chắc chắn cũng sẽ rất ghét.”
Giang Tục nhìn thoáng qua bản đồ, cũng hơi nhíu mày: “Tôi cũng không thích.”
Lâm Tây nghĩ tuy rằng ngoài miệng nói không thích , nhưng Giang Tục vẫn sẽ dẫn cô đến đây
Trần nhà bảy màu, lan can màu sơn trắng, đèn màu ngũ sắc trang tri xung quanh các bệ tròn, mô hình ngựa gỗ lớn nhỏ không đều đang chầm chậm xoay tròn, đuổi theo nhau, lên lên xuống xuống, hình ảnh giống như trong mấy MV ca nhạc tình yêu vậy
Thời buổi này, cũng không có nhiều người lớn muốn chụp ảnh tự sướng trong vòng quay ngựa gỗ.
Lâm Tây và Giang Tục cùng xếp hàng phía sau một đám trẻ nhỏ trước khu trò chơi
Âm nhạc vui nhộn, càng làm tăng thêm không khí vui vẻ của người đến chơi
Lâm Tây lấy chiếc Nokia có camera không mấy sắc nét của mình, đưa cho Giang Tục
“Chút nữa chụp cho tôi một tấm.”
Cũng đã nhiều năm như vậy, Lâm Tây vẫn luôn không thực hiện được nguyện vọng, cùng chơi trò vòng quay ngựa gỗ với bạn trai, khó khăn lắm mới đến đây, dù sao cũng phải chup một tấm
“Thật ngốc.” Tuy Giang Tục nhận lấy điện thoại, nhưng vẫn nhịn không được nói một câu như vậy, đổi lấy cái liếc mắt của Lâm Tây
Lâm Tây chọn một con ngựa gỗ trắng rất đẹp, khoan khoái đi lên
Trẻ em đến chơi rất đông, có vài đứa là đi chung
Vốn Giang Tục cũng có thể đi lên, nhưng có một đứa nhỏ phía sau, bởi vì Giang Tục chọn một con, nó không thể chơi chung lượt với bạn mình, thất vọng đi về, Giang Tục lập tức nhường cho nó
Ngựa gỗ chậm rãi quay, đèn màu đang tối cũng bắt đầu nháy, sáng sáng tối tối, hình ảnh bình yên mà rực rỡ
Giang Tục đứng phía trước vòng quay chờ Lâm Tây, đến khi Lâm Tây quay tới, cô vẫn luôn giữ vững một tư thế, hai tay giơ lên trước ngực, ngón cái và khớp đầu tiên của ngón trỏ của hai bàn tay chạm vào nhau, nụ cười xán lạn như vầng thái dương hiện lên trong đêm
Hết mười lăm phút, vòng quay còn chưa hết Lâm Tây đã đi ra
“Chụp được không?” Lâm Tây hỏi
Giang Tục không trả lời, chỉ đưa di động cho cô
Lâm Tây nhận lấy, lật chuyển ảnh chụp trước
Giang Tục cũng không dùng hiệu ứng gì, tính năng chụp ảnh của Nokia cũng không thể so với Smart phone sau này, nhưng rất kỳ quái, mỗi tấm Giang Tục chụp đều rất đẹp, bản thân Lâm Tây cũng rất bất ngờ khi thấy, thì ra cô cũng có góc đẹp như vậy sao?
“Giang Tục, chỉ bằng tay nghề chụp ảnh này của cậu, có thể khiến cho người muốn làm bạn gái cậu xếp thành hàng dài rồi.”
Giang Tục nghe cô khích lệ như vậy, kiêu ngạo nhíu mày
Giang Tục đứng cạnh Lâm Tây, cũng cuối đầu nhìn vào màn hình với cô
“Tư thế này của cậu, là có ý gì?” Nói xong anh cũng bắt chước theo dáng vẻ của Lâm Tây lấy ngón cái và khớp đầu tiên của ngón chỏ của hai tay chạm vào nhau
“Cậu nói cái này?” Đột nhiên Lâm Tây nhớ đến, sau này tư thế này mới thịnh hành, nghĩ nghĩ rồi bắt đầu giải thích: “Đây là ‘So tâm’, cậu không thấy khi làm như vậy, đầu hai ngón tay nhìn rất giống trái tim sao?” (edit tới đây tui mới biết bà tác giả đang muốn mô tả tư thế gì -_-!!!)
Giang Tục cúi đầu nhìn hình dáng hai ngón tay tạo ra, thật đúng là giống hình trái tim
Lâm Tây cười vui vẻ, mắt cũng hơi híp lại, mang theo vài phần cảm xúc
“Không phải là trong phim truyền hình, nam nữ chính đều có những ký hiệu nhận biết nhau sao?” cô nói: “nếu có một ngày, chúng ta bị chia cắt, thì lấy tư thế này nhận biết nhau đi.”
Nói xong, cô rất vui thích mà làm hình trái tim với Giang Tục
“Bởi vì, đây có nghĩa là ‘Tôi thích cậu’.”
Tác giả có lời muốn nói: Đạo diễn Đồ: Người khác nói, mấy chiếc xe trong văn của tôi, đều là xe thú nhún của trẻ em
Lâm Tây: Theo đánh giá từ các bài trước của cô, thì đúng là vậy mà
Giang Tục: Chờ lâu như vậy, cảm thấy nếu có thêm một đứa trẻ vào cũng không sai
Lâm Tây: ...!Chẳng lẽ trong đầu anh người lái không còn ai khác à?
Giang tục: Còn có em.