Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 102: Khó lòng chứng nhận!



Ngày thứ hai, Quân Thường Tiếu dẫn Lục Thiên Thiên, Lý Thanh Dương và một vài đệ tử khác đi vào thành Thanh Dương.



Tiêu Tội Kỷ cũng đi cùng, sau lưng hắn là khẩu súng QBU-88 được che đi bằng một tấm vải đen, đem đến cho người khác cảm giác tò mò.



“Một kẻ bắn tỉa thì lúc nào cũng phải chú ý xung quanh mình, không thể có chút lơ là nào cả.”



Quân Thường Tiếu nói.



“Vâng.”



Tiêu Tội Kỷ trên cả quãng đường đi luôn đề cao cảnh giác. Đến nỗi giả sử có một con thỏ rừng bất ngờ từ bụi cây chui ra, hắn cũng có thể tóm gọn.



Hiện tại hắn đã tiếp nhận vị trí tay súng của môn phái, tuy nhiên lại thiếu đạn để luyện tập.



Tư chất trời phú đương nhiên quan trọng, thế nhưng để đạt tới trình độ bách phát bách trúng, thì vẫn cần đạn đến mài dũa.



Mấy canh giờ sau, bọn họ đi tới thành Thanh Dương.



Vừa bước vào trong thành, lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người, ánh mắt khinh thường cười nhạo ngày trước đã thay bằng sự tôn trọng kính sợ.



Thời gian qua, những chuyện Thiết Cốt Phái đã làm, khiến bọn hắn phải xoay chuyển thái độ nhanh như chong chóng.



Đúng như Quân Thường Tiếu nói, người đời chính là gió chiều nào xoay chiều đấy. Lúc ngươi yếu thì hận không thể cho ngươi một cái đạp. Lúc ngươi mạnh thì chỉ mong sau có thể bám theo sau, quỳ gối liếm chân.




“Nơi chứng nhận môn phái ở chỗ nào?”



“Ngay tại phía nam thành.”



Quân Thường Tiếu dẫn các đệ tử men theo đường lớn đi đến phía nam thành thị, đúng trước một tòa nhà có treo bảng lớn ‘Lầu chứng nhận môn phái’.



“Thiết Cốt Phái sao lại đến đây nhỉ?”



“Lẽ nào bọn hắn đến chứng nhận cấp bậc môn phái?”



“Quân chưởng môn mặc dùng đánh bại môn chủ Trường Đao Môn, nhưng chỉ là thực lực của một người, bắt buộc thực lực của các đệ tử đều mạnh, thì mới có thể thông qua chứng nhận.”



“Lầu chứng nhận môn phái và liên minh Bách Tông hợp tác với nhau, Thiết Cốt Phái lại rời khỏi liên minh rồi, muốn chứng nhận cũng không phải chuyện dễ dàng.”



Nghe lời bàn tán của người đi đường, Quân Thường Tiếu chau mày trầm giọng nói:



“Lầu chứng nhận môn phái và liên minh Bách Tông liên kết với nhau thì lần chứng nhận lần này thật sự sẽ phải hao tâm tổn sức rồi.”



Đúng như hắn dự đoán.



Vừa vào trong lầu chứng nhận, báo tên môn phái, người chấp sự nhàn nhạt nói:



“Dựa theo quy định của lầu chứng nhận môn phái, bắt buộc phải xuất trình giấy chứng minh của liên minh Bách Tông, mới đủ điều kiện để chứng nhận.”



“Rầm!”



Tô Tiểu Muội đập bàn, tức giận nói:



“Dù sao bọn ta đã đến hết cả rồi, trực tiếp chứng nhận môn phái là được, lại còn chứng cái con khỉ gì nữa!”



Người chấp sự nhàn nhạt nói:



“Đây là lầu chứng nhận môn phái, là tổ chức quyền uy công chính công bằng của Tinh Vẫn đại lục, Quân chưởng môn, mời ngài dạy đệ tử biết tôn trọng một chút.”



Hay cho câu công chính công bằng.






Nếu Quân Thường Tiếu không phải đến đây với thận phận là một chưởng môn của một môn phái, hắn đã lập tức phun ra hai chữ “đồ chó”, chửi vào mặt tên chấp sự này.



“Không có giấy chứng minh của liên minh thì không thể chứng nhận sao?”



Quân Thường Tiếu bình tĩnh nói.



Người chấp sự nhàn nhạt đáp:



“Nếu như có tờ tiến cử của môn phái từ ngũ lưu trở lên thì có thể tiến hành chứng nhận.”



“Đương nhiên, Thiết Cốt Phái hạ đẳng các ngươi đến liên minh Bách Tông còn không tham gia, lấy đâu ra môn phái cấp cao tiến cử chứ. Vì thế, từ nơi nào đến thì quay về nơi ấy đi.”



“Khốn khiếp!”



Lý Phi nhịn không được tức giận, nói:



“Con mẹ nó, môn phái hạ đẳng, ngươi có tin vì một câu này của ngươi mà lão tử cho ngươi một đấm về chầu ông bà không!”



Những đệ tử gia nhập Thiết Cốt Phái, ngoại trừ một số đệ tử có chút cá biệt ra, phần lớn đều là người có xuất thân bần hàn, làm sao có thể chịu sự sỉ nhục của người khác, mà lại còn là sỉ nhục môn phái, khẳng định phải lời lẽ thô tục.



Người chấp sự khoanh tay, cười lạnh nói:



“Ta thích thế đấy, sao nào? Thiết Cốt Phái các ngươi muốn làm loạn ở đây hay sao?”



Quân Thường Tiếu ra hiệu cho đệ tử bình tĩnh lại, rồi nói:



“Bổn tọa muốn hỏi, điều kiện để chứng nhận môn phái bát lưu là gì?”



Người chấp sự nhìn một lượt đệ tử của phái Thiết Cốt mà hắn tự cho chẳng khác gì lũ gun dế, nhàn nhạt đáp:



“Năm đệ tử bước vào Võ Đồ cảnh, năm đệ tử có tu vi Khai Mạch mười hai đoạn.”



Quân Thường Tiếu nghe xong, lập tức nói:



“Cáo từ.”



người chấp sự nhìn theo đám người Thiết Cốt Phái rời đi, khinh bỉ nói:



“Rút khỏi liên minh Bách Tông mà còn muốn chứng nhận cấp bậc môn phái, tên tiểu này đúng là khờ đến mức đần độn mà.”



“Chưởng môn, tên đó rõ ràng muốn làm khó Thiết Cốt Phái chúng ta.”



Sau khi ra khỏi lầu chứng nhận, Tô Tiểu Mạt nghiến răng nói.



“Không cho chứng nhận thì không cho chứng nhận, lại còn cố ý sỉ nhục môn phái ta nữa cơ chứ.”



Điền Thất tức giận đến run người.



Lý Thanh Dương lãnh đạm nói:



“Lầu chứng nhận môn phái và liên minh Bách Tông liên kết với nhau, chúng ta muốn thăng cấp bậc môn phái thì phải đến quận khác để chứng nhận thôi.”



“Không sao cả.”



Quân Thường Tiếu đáp.



Mục đích chuyến đi đến thành Thanh Dương chủ yếu là để mua đạn dược, việc chứng nhận môn phái chỉ là thuận đường mà làm.



Đối phương đã cố ý làm khó, thì cũng không có gì đáng ngại cả, dù sao điều kiện để chứng nhận môn phái bát lưu đã đủ rồi.



“Quân chưởng môn?”



Đúng lúc này, sau lưng hắn truyền đến tiếng gọi trầm thấp.



Quân Thường Tiếu quay đầu nhìn, ngạc nhiên nói:



“Mã trưởng lão.”



Không sai.



Người đi đến là Mã trưởng lão của Thương Sơn Phái, nhìn bề ngoài có thể nhận ra được, tu vi người này đã đột phá đến Võ Tông cảnh. Mã trưởng lão dừng lại ở Võ Sư đỉnh phong đã rất lâu, nhờ sự chỉ điểm của Quân Thường Tiếu vào hai tháng trước, rốt cuộc thuận lợi đột phá cảnh giới.



Mã trưởng lão đứng lại trước mặt, chắp hai tay cảm kích nói:



“Nhờ Quân chưởng môn chỉ điểm mà lão phu đã thuận lợi bước vào Võ Tông cảnh.”



Võ Tông?



Ánh mắt Lý Thanh Dương đầy hâm mộ và kính nể.



Ở quận Thanh Dương, đạt đến Võ Sư đều là những cao thủ hạng nhất hạng nhì, Võ Tông là một sự tồn tại chỉ có thể ngóng nhìn.



Quân Thường Tiếu khiêm tốn đáp:



“Mã trưởng lão học rộng tài cao, kiến thức uyên bác, chỉ cần gỡ bỏ được khúc mắc, sợ rằng không có Quân mỗ thì cũng có ngày dễ dàng đột phá cảnh giới võ thuật.”



Ánh mắt Mã trưởng lão đầy tán thưởng.



Lúc ở Bách Tông chiêu mộ, hắn cảm thấy tên tiểu tử này đầy miệng khoác lác, bây giờ nhìn lại, tên tiểu tử này xem ra cũng là một người biết khiêm tốn.



“Thế nào?”



Mã trưởng lão nhìn vào lầu chứng nhận môn phái, hỏi:



“Quân chưởng môn muốn chứng nhận cấp bậc môn phái sao?”



“Đúng vậy.”



Quân Thường Tiếu đáp.



Mã trưởng lão nhìn một lượt các đệ tử Thiết Cốt Phái, từ hơi thở bọn họ đã có thể đoán được cảnh giới, chắp tay nói:



“Chúng mừng môn phái thăng bậc.”



Quân Thường Tiếu lắc đầu, nói:



“Người ta không cho ta chứng nhận, lấy đâu ra vui mừng chứ.”



“Không cho chứng nhận á?”



Mã trưởng lão ngạc nhiên nói:



“Sự tình thế nào?”



Lầu chứng nhận môn phái là tổ chức đại diện cho quyền uy ở Tinh Vẫn đại lục, bất kỳ môn phái nào đến đều có thể chứng nhận, không cho chứng nhận, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy chuyện này.



Quân Thường Tiếu đem mọi việc kể lại.



Mã trưởng lão nghe hết câu chuyện, trầm giọng nói:



“Liên minh Bách Tông chẳng qua chỉ là một tổ chức do cá nhân lập lên, một môn phái muốn chứng nhận còn phải có giấy chứng minh liên minh, chuyện này đúng là làm trò cười cho thiên hạ!”



“Quân chưởng môn, đi!”



Mã trưởng lão làm tư thế mời khách, nói:



“Lão phu dẫn quý phái đi chứng nhận.”



Quân Thường Tiếu một lần nữa dẫn đệ tử đi vào lầu chứng nhận, tên chấp sự đó đứng dậy, nhăn mặt nói:



“Quân chưởng môn, sao lại đến nữa rồi?”



“Chứng nhận môn phái chứ còn gì.”



Quân Thường Tiếu nhàn nhạt đáp.



Tên chấp sự nheo mí mắt, không khách khí nói:



“Ta đã nói rất rõ ràng rồi, muốn chứng nhận môn phái, cần phải có giấy chứng minh liên minh Bách Tông hoặc tiến cử của môn phái...”



“Triệu chấp sự.”



Còn chưa nói hết lời thì bị Mã trưởng lão đang đi vào ngắt lời: “Mã mỗ đại diện Thương Sơn Phái tiến cử Thiết Cốt Phái, như vậy đã phù hợp với quy định chưa?”



“Mã trưởng lão.”



Nhìn thấy Mã trưởng lão của Thương Sơn Phái đi vào, Triệu chấp sự vội vàng đi ra, cười khách khí nói:



“Sao ngài lại có thời gian ghé thăm lầu chứng nhận vậy?



Lật mặt nhanh hơn cả lật tay.



Đối với những kẻ nịnh hót thế này, Tô Tiểu Mạt, Điền Thất và những người khác cảm thấy cực kỳ khinh bỉ.



Mã trưởng lão nhàn nhạt đáp:



“Triệu chấp sự, Mã mỗ nhớ không nhầm thì ngươi làm chấp sự cũng được mười năm rồi ha.”



“Đúng vậy. Đúng vậy.”



Triệu chấp sự nói:



“Vừa tròn mười năm luôn đấy.”



Ánh mắt Mã trưởng lão lạnh lẽo nói:



“Triệu chấp sự cũng là người có kinh nghiệm, Mã mỗ muốn hỏi một chút, môn phái đến chứng nhận cần giấy chứng minh của một tổ chức cá nhân, tổng hội từ khi nào có quy tắc này vậy?”



“Chuyện này...”



Triệu chấp sự lập tức biến sắc.



Hắn tuy là người đại biểu cho lầu chứng nhận môn phái của quận Thanh Dương, nhưng việc hợp tác với liên minh Bách Tông là quan hệ cá nhân. Chuyện này tổng hội nhất định không biết.



Quân Thường Tiếu nói:



“Nghe Mã trưởng lão nói vậy, bổn tọa hoài nghi Triệu chấp sự và liên minh Bách Tông có giao dịch riêng, thế nên chuyện này mới thần không biết, quỷ không hay!”