Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 117: Không cầu cường đại bên trong đường chết, ngay tại



Người của Thánh Tuyền Tông rời đi, Tần Hạo Nhiên và chưởng môn các phái cũng rời đi.



Bọn họ tuy mỗi người đi một hướng, thế nhưng có một cái điểm chung là đều mang theo một bụng tức giận rời đi.



Một tên không thể làm gì được Quân Thường Tiếu, một tên thì bị mắng là chó, cùng với đó là vô số lời nhục nhã, chỉ có quỷ mới yên lòng ra về.



Những thế lực khác đến góp vui đều cảm thấy kinh hồn khiếp vía.



Lý Thanh Dương của Thiết Cốt Phái lấy tu vi Võ Đồ tứ phẩm đánh bại Võ Đồ bát phẩm, chuyện này quá có tính kích thích!



Càng kích thích hơn chính là Quân Thường Tiếu không e ngại cái gì quái vật khổng lồ Thánh Tuyền Tông, trực tiếp định ra ước chiến một năm sau sẽ tiến thẳng đến Thánh Tuyền Sơn luận bàn võ đạo!



Hắn —— chắc không có vấn đề gì về não chứ?



Trên đoạn đường xuống núi, tất cả võ giả đều đang nhiệt liệt bàn tán chuyện này.



Bọn hắn có thể lý giải chuyện đệ tử Thiết Cốt Phái nhờ vào võ học đặc biệt giành chiến thắng, bất quá một cái bát lưu môn phái khiêu chiến ngũ lưu tông môn, chuyện này chẳng khác nào nói đùa!



"Chưởng môn Thiết Cốt Phái có lá gan thật to lớn, thế mà dám ước chiến với Thánh Tuyền Tông!"




"Tên này không biết trời cao đất rộng là gì mà!"



"Theo ta thấy, ngay cả cửa ải của Tần minh chủ chưa chắc hắn bước qua được, chớ đừng nói tới quái vật Thánh Tuyền Tông."



"Mà tên kia cũng không có định thời gian cụ thể, có trời mới biết hắn lúc nào mới đi ước chiến với Hạo Khí Môn."



"Quận Thanh Dương chúng ta trong khoảng thời gian này giống như chưa từng sóng yên biển lặng kể từ lúc Quân chưởng môn náo động tại sự kiện Bách Tông chiêu mộ."



Rất nhiều võ giả tranh nhau bàn tán, xen vào đó là chút mong chờ Quân Thường Tiếu dẫn đệ tử đến Hạo Khí Môn luận đạo, dù sao trong cái kiếp sống tu luyện buồn tẻ dông dài này, có thể tìm niềm vui nhỏ cũng là chuyện nên làm.



Huống chi.



Giang hồ quá bình tĩnh, cũng quá nhàm chán.



Bên ngoài phế tích Linh Tuyền Tông.



Quân Thường Tiếu bước ra, cảm kích chắp tay nói:



"Mã trưởng lão, cũng may lần này có ngài chạy đến, nếu không Quân mỗ thật không biết phải đối mặt với Thánh Tuyền Tông như thế nào."



Mã Vân Đằng nói:



"Thương Sơn Phái ta đặt căn cơ ở quận Thanh Dương, tất nhiên sẽ không cho phép Thánh Tuyền Tông đến khi dễ Quân tiểu hữu."



Quân Thường Tiếu chân thành nói:






"Hôm nay Mã trưởng lão ra tay tương trợ, Quân mỗ ghi tạc ở trong lòng, về sau nếu ngài có việc cần đến Thiết Cốt Phái, ta nhất định sẽ không tiếc lực giúp đỡ!"



Nguyên tắc làm người của hắn là ——



Ngươi chơi xấu với ta, ta sẽ chơi chết ngươi.



Ngươi đối tốt với ta, ta sẽ đền ơn gấp bội.



Huống chi, ngũ lưu Thương Sơn phái có mười phần nội tình, nếu như hai bên có thể kết giao hảo hữu, vẫn là một chuyện rất không tệ nha.



Quân Thường Tiếu sẽ không chủ động đi ôm bắp đùi, thế nhưng có bắp đùi tự đưa tới cửa, hắn nhất định sẽ ôm, nếu như còn cứng rắn từ chối, khẳng định não đã bị cửa kẹp phẳng.



Mã trưởng lão cười nói:



"Quân chưởng môn, Mã mỗ thật ra là có chuyện muốn nhờ."



"Mời nói."



Quân Thường Tiếu nói.



Mã trưởng lão nhìn xem sau lưng các đệ tử, nói:



"Những tên đệ tử không nên thân này gặp khúc mắc trên phương diện võ đạo, cho nên kính mời Quân chưởng môn ray tay chỉ điểm."



Quân Thường Tiếu nói:



"Không thành vấn đề."



Nói xong, hắn bóp nát sơ phẩm Động Sát Phù, bắt đầu nghe từng tên đệ tử Thương Sơn Phái trình bày vấn đề, sau đó cho sự chỉ điểm chính xác.



Ùm.



Cũng thuận tay thu hoạch luôn võ học của Thương Sơn Phái.



Điều này không thể trách hắn đê tiện, dưới hiệu quả của Động Sát Phù chỉ cần vài phút tìm hiểu là đã có thể ghi nhớ toàn bộ võ học.



Đương nhiên, loại vật phẩm thần kỳ này cũng có tai hại, đó là chỉ có thể áp dụng với võ học của Tinh Vẫn đại lục, còn võ học trong khu mua sắm thì như nước lã người dưng.



Quân Thường Tiếu muốn sử dụng Động Sát Phù để tìm hiểu võ học trong khu mua sắm, nằm mơ giữa ban ngày, cũng may trong khoảng thời gian này hắn đổi mới ra ba loại võ học, quá trình tu luyện không tính quá khó khăn.



Chỉ sau khoảng mười phút đồng hồ, đệ tử Thương Sơn Phái theo lần lượt nhận sự chỉ điểm, sau đó lâm vào trạng thái trầm tư, đối với những vấn đề võ đạo như được mở ra một cánh cửa mới.



Tạ Quảng Côn đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm.



Đệ tử ngũ lưu tông môn lại từng tên từng tên nhận sự chỉ điểm của Quân Thường Tiếu, cảnh tượng này có nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ!



Hắn cũng đi đến gần, có chút ngượng ngùng nói:



"Quân chưởng môn, Tạ mỗ cũng gặp một chút khó khắn trên con đường võ đạo, không biết có thể mời chưởng môn giải đáp?"



"Mời nói."



Quân Thường Tiếu nói.



Lúc nãy Tạ thành chủ ra mặt khuyên giải trên sân luyện võ, đây là đang muốn tốt cho mình, do đó hắn không ngại giúp đỡ đối phương giải đáp một chút vấn đề.



Tạ Quảng Côn có khúc mắc tại một bộ quyền pháp, tưởng rằng phải bỏ ra một khoản thời gian để diễn giải.



Quân Thường Tiếu chỉ hơi chút trầm mặc, lập tức chỉ ra điểm mấu chốt, đồng thời hơi có cải biến phương thức vận dụng võ học.



Đương nhiên.



Võ học cũng bị hắn tiện tay ghi nhớ.



Chút cải tiến này để Tạ thành chủ ngây người hơn nửa ngày, sau đó giơ lên ngón tay cái, vừa mừng vừa sợ nói:



"Quân chưởng môn chỉ ra một điểm nhỏ cái biến, đã có thể giúp Tạ mỗ thông suốt con đường tăm tối vài năm qua, thật sự quá thần kỳ!"



Quân Thường Tiếu khiêm tốn nói:



"Bổn tọa chỉ có một tài mọn so với con đường võ đạo rộng lớn thì không đáng để nhắc tới, về sau mong Tạ thành chủ chiếu cố nhiều hơn."



Thời điểm phách lối thì phách lối, nên hữu hảo thì cần phải hữu hảo, con đường phía sau còn rất dài.



Nếu như hắn không có hiệu ứng thần thánh của nhân vật chính mà đi đắc tội với toàn thế giới, khẳng định sẽ sớm có ngày trở thành cô hồn dã quỷ.



Tạ Nghiễm Côn cũng là cáo già thành tinh, lập tức hiểu ý của đối phương, cho nên chân thành nói:



"Quân chưởng môn xin cứ yên tâm, chỉ cần trong khu vực thành Thanh Dương, ai dám động đến Thiết Cốt Phái, cũng chính là đang đối địch với ba trăm sáu mươi vạn con dân thành Thanh Dương!"



Một lời không hợp chính là đối địch với ba trăm sáu mươi vạn con dân, vị thành chủ này cũng không phải dạng vừa đâu.



Bất quá, hắn đâu nào biết một ngày nào đó tương lai, hàng vạn Thiết Kỵ Binh kéo theo khói lửa chiến tranh thẳng tiến đến thành Thanh Dương, nhờ vào tên nam nhân trước mắt này cùng với đệ tử của mình, lấy thân thể cứng rắn bảo vệ ba trăm sáu mươi vạn con dân.



Đệ tử nhận được sự chỉ điểm cần có thời gian bế quan lĩnh hội, vì thế Mã Vân Đằng lập tức cáo từ, trước khi đi hắn cũng để lại một trăm vạn lượng xem như cảm tạ công chỉ điểm.



Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói:



"Mã trưởng lão thật đúng là có tiền, vung tay phát là trăm vạn lượng luôn cơ đấy!"



Tạ Quảng Côn nói:



"Thương Sơn Phái tuy ẩn cư trên núi rất ít xông xáo giang hồ, thế nhưng mỗi thành trì đều có cửa hàng làm ăn, lại do Mã trưởng lão đến quản lý, cho nên tài lực cũng không phải dạng vừa đâu."



"Quả nhiên."



Quân Thường Tiếu thầm nghĩ:



"Bất kể ở thế giới trước, hay vẫn là dị giới, dòng họ Mã vẫn rất khí phách nha."



Hệ thống nói:



"Còn không mau chạy đến bắt quan làm họ."



"Cút."



Quân Thường Tiếu dẫn theo các đệ tử cùng với Tạ thành chủ xuống núi trở về thành Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ cùng Dạ Tinh Thần đã sớm rời dốc cao tiếp tục hành trình rèn luyện.



Không bao lâu sau, tin tức liên quan đến Thiết Cốt Phái hướng Thánh Tuyền Tông ước chiến đã lan truyền khắp quận Thanh Dương, lại một lần nữa nhấc lên sóng to gió lớn!



"Sự việc ở Linh Tuyền Sơn, ngươi nghe nói chưa?"



Võ giả gặp mặt nhau trước tiên đều hỏi chuyện này, nếu có người trả lời chưa nghe nói, khẳng định là một kẻ lỗi thời, lập tức bị mọi người khinh thường.



Một năm ước hẹn.



Không chỉ lan truyền khắp quận Thanh Dương, dường như còn lan ra đến các quận khác.



Sau khi các gia tộc và môn phái lần lượt biết được tin tức, bọn hắn không chỉ có nhỡ kỹ cái tên Thiết Cốt Phái, còn có tư tưởng lớn gặp nhau, cho rằng đây là đang tự đào mộ chôn mình!



Trên thực tế, Quân Thường Tiếu có can đảm định ra ước chiến, đồng dạng với ước chiến của Tiêu Tội Kỷ, tự cho bản thân một cái mục tiêu, ví dụ như một năm sau đến ngũ lưu tông môn quậy phá long trời lở đất.



Hắn không cần đi từng bước từ bát lưu rồi tới thất lưu, trực tiếp định ra mục tiêu là ngũ lưu tông môn, chuyện này thật sự có chút kịch tính.



Không cầu cường đại bên trong con đường chết, ngay tại bên trong con đường chết chơi đào mộ.



Chuyện này, rất kích thích!



Sau khi trở về môn phái, Quân Thường Tiếu triệu tập toàn bộ đệ tử, nói:



"Một năm sau, môn phái đi Thánh Tuyền Tông luận bàn võ đạo, nhiệm vụ của các ngươi chính là không ngừng mạnh lên, không muốn cắt chương (ý tác giả nói mình), lớn tiếng trả lời với bổn tọa, có thể làm được hay không!"



"Có!"



Chúng đệ tử khoanh tay, quát lớn.



"Được, giải tán."