Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 120: Mẹ ơi, môn phái này toàn là người xấu, con muốn về nhà!



Việc cải tạo phẩm chất linh căn cho ba người Tô Tiểu Muội chỉ mới bắt đầu.



Quân Thường Tiếu giữ lại điểm cống hiến đủ mua hai lọ dịch cải tạo tư chất cho Tiêu Tội Kỷ và Dạ Tinh Thần, đợi bọn họ quay về lập tức bồi dưỡng cải tạo phẩm chất.



Lý Thanh Dương và Lục Thiên Thiên bởi vì không có dịch cải thiện tư chất tốt hơn dành cho hai người, cho nên tạm thời chỉ có thể sử dụng Tụ Khí Đan hỗ trợ nhanh chóng tăng cao tu vi.



Còn hơn trăm đệ tử khác, Quân Thường Tiếu không thể phân phát phúc lợi như mưa được, cho dù có tùy ý ban phát phúc lợi thì suy nghĩ muốn nhanh chóng đi phát triển này cũng sớm muộn khiến hắn bị ép vào góc tường mà thôi. Vì thế hắn quyết định trước tiên tập trung bồi dưỡng một vài đệ tử, hy vọng một năm sau ở Thánh Tuyền Sơn có màn thể hiện chấn kinh lòng người, như vậy có thể lớn tiếng nói với người đời rằng, phái Thiết Cốt ta không hề đơn giản.



Thực ra, Quân Thường Tiếu có thể mua ít đi một bình dịch cải tạo tư chất, bởi vì Dạ Tinh Thần trong khoảng thời gian tu luyện ở rừng hoang, đã lĩnh hội được tầng thứ hai của Thái Huyền Chân Kinh, phẩm cấp linh căn đã cải tạo từ hạ (đê) phẩm thành phàm phẩm.



Tu vi của hắn cũng từ Khai Mạch chín đoạn đột phá đến khai Mạch mười hai đoạn, khoảng cách Võ Đồ cảnh chỉ còn rất nhỏ.



“Ha ha ha.”



Dạ Tinh Thần ngồi trong sơn động, cảm nhận được linh căn thay đổi, các phương diện khác trên cơ thể cũng cải thiện, nâng cao, không kiềm chế được cười như điên dại.



“Rèn luyện thân thể mạnh mẽ, đạt đến linh căn thần phẩm, quay trở lại thời kỳ huy hoàng trước đây của bổn đế.”



Dạ Tinh Thần nắm chặt hai tay, ánh mặt đầy nghiêm nghị, nói:



“Đến lúc đó, đến lúc đó sẽ không có gì có thể qua được mắt ta, ta sẽ khiến cho cái gọi là nữ đế thiên cổ đầu tiên đều biến thành mây khói.”



“Hừ Hừ”



Một luồng không khí đặc biệt tỏa ra bao vây toàn thân, đây là bá khí của một Võ Đế trước kia.



Tiếc là linh hồn kiếp trước bị ám hại, sau đó lại bị chôn vùi trong lòng đất hơn ngàn năm, sau khi linh căn cải thiện lên phàm phẩm, bá khí mới lộ ra chút ít.




Tiêu Tội Kỷ bị tiếng cười làm giật mình tỉnh dậy, nói:



“Dạ sư đệ, đêm khuya thế này còn không ngủ mà ngồi đấy cười ngây ngốc chuyện gì thế?”



“Hừ”



Dạ Tinh Thần hừm lạnh một tiếng, trầm giọng nói:



“Phàm nhân tầm thường.”



“Gầm!”



Đột nhiên, truyền đến tiếng gầm giận dữ từ phía ngoài sơn động, mặt đất cũng theo tiếng gầm đó mà rung chuyển.



“Không ổn.”



Tiêu Tội Kỷ vác khẩu súng QBU-88 lao ra bên ngoài sơn động.



Ở phía đằng xa một con gấu đen kích thước khổng lồ đang đứng dậy, một tay của nó có thể dễ dàng làm cây cổ thụ to dùng gãy thành đôi.



Dạ Tinh Thần đi ra, liếc mắt nhìn ra đây là Hắc Ma Hùng, khinh thường nói:



“Cặn bã.”



“Soạt!”



Tiêu Tội Kỷ giương súng lên, ngắm chuẩn vào trúng đầu con Hắc Ma Hùng.



“Khoan!”



Dạ Tinh Thần giương tay lên, đứng trước trước Tiêu Tội Kỷ giọng nói lạnh lẽo:



“Nó, giao cho ta xử lý.”



Tiêu Tội Kỷ đáp:



“Sư đệ, con thú này sức mạnh không kém gì một Võ Đồ đỉnh phong.”



“Gầm!”






Hắc Ma Hùng vẫy động bàn tay, làm tất cả cây lớn hai bên đều bị nó làm đổ ngã, hướng về phía hai người mà lao đến, tiếng gầm thét theo tiếng gió truyền đến cùng với mùi hôi thối khiến người khác kinh tởm.



“Cặn bã.”



Dạ Tinh Thần vừa nói vừa lui về hai bước nói:



“Ta lười ra tay.”



“Gầm!”



Đúng lúc này, khi thân thể Hắc Ma Hùng đang lao đến, đá và cây ven đường nó đi không bị đá bay lên thì cũng bị giẫm vỡ nát.



“Đoàng!”



Tiếng súng trên lên trong rừng hoang.



Chúng ta cùng học tiếng mèo kêu, cùng nhau meo meo meo



Nũng nịu trước mặt anh, ôi chao meo meo meo.



Sáng sớm ở sân luyện võ.



Bài hát mới của âm thanh ma thuật vang lên, các đệ tử phái Thiết Cốt nhảy nhót theo nhịp điệu của bài hát.



Liễu Uyển Thi động tác vô cùng ăn nhịp với bài hát, lúc thì xoay xoay cổ tay, lúc thì đưa hai tay lên trước mặt, có lúc lại nhẹ nhàng lắc đầu, bộ dạng siêu đáng yêu.



Nhìn thấy nha đầu Uyển Thi nhảy nhót như vậy, Quân Thường Tiếu thì thầm:



“Đồ Đồ, đúng là sinh nhầm thế giới, nếu như đây là Trái Đất, chắc chắn đã trở thành cây hái ra tiền trong giới showbiz rồi.”



Đột nhiên, dường như hắn nhớ ra một cái gì đó:



“Trong khu mua sắm có súng vậy liệu có loại giống như phi thuyền hỏa tiễn hay không?”



“Có.”



Hệ thống đáp.



Quân Thường Tiêu sung sướng vô cùng.



“Nhưng mà.”



Hệ thống lại theo như theo quen đội cho hắn một gáo nước lạnh:



“Khu mua sắm cấp cao mới có, vì thế ý nghĩ muốn vượt qua vũ trụ trở về Trái Đất của chủ nhân không thành rồi.”



Quân Thường Tiếu đáp lời phản đối:



“Chỉ với loại vật phẩm đó mà có thể quay về Trái Đất sao?”



Hệ thống nói:



“Thế giới võ học cao tầng có sự tồn tại của linh khí, tuổi thọ của các sinh linh đã dông dài hơn ở địa cầu rất nhiều, chủ nhân việc gì phải cố gắng quay về?”



“Người không hiểu đâu.”



Quân Thường Tiếu đưa mắt nhìn xa xăm, vô cùng hoài niệm nói:



“Nơi đó là nhà của ta, có bạn của ta, có tình yêu đầu đời của ta, còn có người thân dường như không có người thân nào nữa?”



Hệ thống nói:



“Vì thế ý nghĩa của quay về địa cầu của chủ nhân chính là đem chuyện tu luyện ở thế giới võ học này đi phách lối với mọi người?”



Đáng ghét, trực tiếp vạch trần người ta như vậy.



“Đương nhiên.”



Quân Thường Tiếu đáp:



“Trên mấy bộ phim của Mỹ không phải suốt ngày diễn cái gì mà người sắt, hở ra một cái là cứu rỗi toàn bộ thế giới, sau khi ta quay về, ta sẽ đến thách đấu với từng người để xem mấy siêu anh hùng này chịu đựng được bao lâu.”



Hệ thống bất lực đáp:



“Đó chỉ là trên phim ảnh.”



“Huống hồ, nếu như có thật sự có siêu anh hùng, đến lúc đó e rằng toàn bộ địa cầu, thậm chí là hệ ngân hà đều là những bậc thánh nhân sao?”



“Thật đúng là...”



Quân Thường Tiếu nói: “Miệng lưỡi sắc bén.”



“À phải rồi.”



Hệ thống nói:



“Giải đấu liên minh huyền thoại trong Đại hội thể thao Châu Á tại Jakarta vừa rồi, tuyển thủ của quốc gia chủ nhân giành quán quân trước đội tuyển Hàn quốc với tỷ số 3-1.”



Quân Thường Tiếu đã từng là một gamer cày ngày cày đêm trò liên minh huyền thoại, nghe vậy lập tức sững người.



Hệ thống nói:



“Sự nghiệp của một tuyển thủ gamer thường rất ngắn, có thể chiến thẳng ở một giải đấu bốn năm tổ chức một lần, quốc kỳ được tung bày trong kỳ đại hội này là một điều vô cùng vinh hạnh.”



“Soạt!”



Quân Thường Tiếu vuốt vạt áo, đi vào sân luyện võ, cùng các đồ đệ nhảy múa giống như một đứa trẻ năm sáu tuổi.



“Các bảo bối, quẩy lên nào.”



Trái tim của em bị nụ cười của anh cuốn hút.



Anh không nói yêu em em sẽ meo meo meo.



Tập thể dục buổi sáng kết thúc, các đệ tử tự tu luyện.



Long Tử Dương, Dương Ngọc Hoa và các đệ tử mới ra nhập môn, ai ai mặt mày cũng không nhăn nhó, rõ ràng có thể nhìn ra không thích ứng được với bài thể dục buổi sáng đầy xấu hổ này.



Ta vậy mà vừa nãy lại nhảy múa, ta vậy mà vừa nãy lại đong đưa theo điệu nhạc.



“Tử Dương, Ngọc Hoa.”



Tô Tiểu Mạt vẫy tay, mặt cười nói:



“Đến đây, sư huynh dẫn các đệ đi luyện tập.”



“Vâng.”



Long Tử Dương, Dương Ngọc Hoa và các đệ tử mới gia nhập đi đến gần, sau đó đi vào phòng huấn luyện, tiến hành rèn luyện hai tiếng trong phòng rèn luyện cơ bắp.



Buổi tối.



Nhóm đệ tử mới gia nhập, cả người như muốn chết không muốn sống nằm co quắp trên sân luyện võ.



Ngày thứ hai, sau khi tinh thần tỉnh táo, bọn họ bắt đầu học đá bóng, kết quả sau khi sự chỉ bảo tận tình bằng tuyệt kỹ dùng mặt tiếp bóng của Lý Phi, tất cả giống như trẻ con ngồi ở góc tường ôm mặt khóc.



Mẹ ơi, môn phái này toàn là người xấu, con muốn về nhà.



Về nhà? Đây là chuyện không thể nào.



Thời khắc mà các người bước chân gia nhập Thiết Cốt Phái, thì đã định sẵn phải từ trong núi đao biển lửa mà trở lên mạnh mẽ, dù ở trong địa ngục u tối cũng phải vui vẻ hát vang.



Các đệ tử mới gia nhập mỗi người được phát một bản Dịch Cân Kinh và một viên Tố Thể Đan, bắt đầu tiếp xúc với cuộc sống ở môn phái.



Quân Thường Tiếu tiếp tục suy nghĩ làm thế nào để nhanh chóng tăng cao điểm cống hiến.



Cách tăng điểm cống hiến nhanh nhất là chiêu mộ đầy đủ đệ tử, như vậy sẽ có thể kiếm được 352 điểm cống hiến và còn đủ điều kiện để khởi động nhiệm vụ môn phái.



Nhưng mà, đời không như là mơ.



Lý Thanh Dương ở bên ngoài đã hai ngày mà vẫn chưa chiêu mộ thêm được ai.



“Đau đầu quá đi mất.”



Quân Thường Tiếu bóp thái dương.



“Chưởng môn.”



Lão Ngụy đi vào trong đại điện nói:



“Những dược liệu chúng ta trồng đã trưởng thành rồi.”



“Nhanh thế sao?”



Quân Thường Tiếu ngạc nhiên nói, tính thời gian thì mới được mười ngày.



Lão Ngụy nói:



“Dược liệu không thể so sánh được với cây nông nghiệp, nếu như dùng tâm để chăm cây, nó cảm nhận được tấm lòng của ta, thì sẽ sinh trưởng nhanh để bày tỏ lòng cảm kích của mình.”



Huyền bí như vậy sao?



Quân Thường Tiếu hứng thú nói:



“Lão Ngụy, ngươi đúng là không đơn giản nha, có muốn giãi bày tâm sự chuyện cũ một chút không?”



Lão Ngụy cười nhật nói:



“Lão già đây chỉ là một Dược Đồ tam phẩm, nửa đời người cứ bình thản trôi qua, làm gì có chuyện gì để kể đâu chứ.”



Quân Thường Tiếu đáp:



“Lão Ngụy, ngươi trồng dược liệu chuyên nghiệp như vậy mà chỉ là Dược Đồ tam phẩm sao? Bổn tọa tuyệt đối không tin.”



Lão Ngụy không muốn bàn luận về chủ đề này nữa liền nói:



“Lão phu cần vài đệ tử vào núi lấy nước suối để tưới cho dược liệu.”



Mỗi người đều có nỗi lòng của riêng mình, nếu không muốn nói thì Quân Thường Tiếu cũng không ép hỏi, lập tức sắp xếp Long Tử Dương, Dương Ngọc Hoa và một vài đệ tử mới gia nhập giúp lão Ngụy vào núi lấy nước suối.



“Chưởng môn.”



Đúng lúc này, Lý Thanh Dương từ bên ngoài vội vội vàng vàng chạy vào, sắc mặt nghiêm trọng nói:



“Trưởng lão Tinh Vân Phái dẫn đệ tử đến muốn luận bàn võ đạo.”



“Tinh Vân Phái?”



Quân Thường Tiếu chưa từng nghe qua cái tên này.



Lý Thanh Dương đáp:



“Đây là một trong bốn môn phái thất lưu lớn nhất của quận Thanh Dương, chưởng môn môn phái là Mạnh Tinh Đạt, người dẫn đội khiêu chiến là thất trưởng lão.”



Quân Thường Tiếu xoa cằm, nói:



“Môn phái thất lưu Tinh Vân Phái này lẽ nào là thành viên của liên minh Bách Tông?”



“Đúng vậy.”



Lý Thanh Dương ăn ngay nói thẳng.