Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 174: Chân chính lãng phí!



Nhiệm vụ sử thi yêu cầu hoàn thành trong vòng hai tháng, đến nay thời gian chỉ còn lại mười ngày.



Hành trình đến Tử Vong Cốc khá xa xôi, cho nên Quân Thường Tiếu quyết định sáng mai sẽ bắt đầu xuất phát.



Hai mươi lăm tên đệ tử đã được chỉ định, trong thời gian này có sự tiến bộ không tệ, trong đó mười tên đệ tử linh căn trung phẩm đã đột phá tu vi đến Võ Đồ ngũ phẩm.



Bởi vì số lượng Tụ Khí Đan gấp mười lần có giới hạn, bọn hắn chỉ có thể sử dụng Tụ Khí Đan gấp năm lần, trên phương diện tốc độ phát triển tất nhiên sẽ kém hơn so với thời điểm bọn người Lý Thanh Dương tập huấn đi đập phá Hạo Khí Môn.



Nếu như lúc sự kiện Bách Tông chiêu mộ diễn ra, bọn họ lựa chọn một môn phái khác, thì giờ phút này có thể bước vào Võ Đồ cảnh đã xem như đến cực hạn.



Mười tên đệ tử linh căn trung phẩm hiểu rất rõ điều này, cho nên rất thỏa mãn và biết ơn vị chưởng môn của mình.



Long Tử Dương, Lý Ngọc Hoa cũng có sự tiến bộ không tệ.



Người trước đã đạt tu vi đến Vũ Đồ ngũ phẩm, người còn lại có tu vi Võ Đồ tứ phẩm.



Hơn nữa, Lý Ngọc Hoa ngậm đắng nuốt cay ăn hành cả một tháng, phương diện thân thể không chỉ tôi luyện trở thành một tấm khiên có lực phòng ngự kinh người, mà tấm khiên này còn vô cùng linh hoạt.



Bọn người Tô Tiểu Mạt muốn sút bóng trúng người hắn, cần phải bạo phát ít nhất bảy tám phần thực lực.



Sau khi Lăng Uyên Tuyết uống dịch cải tạo tư chất, rồi dựa vào Khí Toàn Đan thuận lợi bước vào Võ Đồ cảnh, sau đó không ngừng nỗ lực tu luyện, hiện tại tu vi của nàng đã là Võ Đồ tam phẩm.




Đây chỉ mới là đệ tử ngoại môn.



Bảy tên đệ tử nội môn tuy không có sử dụng Tụ Khí Đan gấp mười lần, thế nhưng một tháng qua cũng có sự tiến bộ cũng không nhỏ.



Con hàng Dạ Tinh Thần đã đạp vào cánh cửa Võ Đồ cửu phẩm, tu vi đã ngang bằng với Lý Thanh Dương.



Ba người Tô Tiểu Mạt, Lý Phi và Điền Thất cũng đạt tu vi đến Võ Đồ bát phẩm, Tiêu Tội Kỷ thì có tu vi Võ Đồ lục phẩm.



Còn đại đệ tử Lục Thiên Thiên.



Từ lời nói của nàng, Vũ Đồ tứ phẩm.



Nàng ở trên Hạo Khí Môn dùng linh lực hóa thành nắm đấm nhỏ miểu sát đối thủ, đánh chết bọn hắn cũng không tin đại sư tỷ chỉ có tu vi Võ Đồ tứ phẩm.



Đương nhiên.



Một tháng qua, tất cả đệ tử đều có sự tiến bộ rõ rệt.



Ví dụ như Lý Thượng Thiên, Tư Mã Trọng Đạt những tên đệ tử có tư chất thường thường này, thực lực cũng đã giẫm vào Võ Đồ cảnh, thậm chí còn là nhị tam phẩm.



Một nhóm đệ tử gia nhập môn phái muộn nhất cũng nhờ có Dịch Cân Kinh, Tôi Thể Đan và Khai Mạch đan mà ai nấy cũng đã có tu vi Khai Mạch mười đoạn, khoảng cách toàn bộ đệ tử đạt tu vi đến Khai Mạch mười hai đoạn đã không còn quá xa.



Vậy hiện tại có thể đi thăng cấp bậc môn phái hay không?



Không thể.



Thất lưu môn phái muốn được chứng nhận phải thỏa mãn yêu cầu là chưởng môn đạt Võ Sư cảnh, 50 tên đệ tử Võ Đồ cảnh, 500 tên đệ tử Khai Mạch mười hai đoạn.



Ngay cả tiêu chuẩn thứ nhất, đã tạch mất tiêu rồi.



Quân Thường Tiếu bất kể như thế nào đều nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ sử thi, từ đó giúp bản thân đột phá gông xiềng Võ Sư cảnh.






Mà lại nói, dựa theo tình huống lần thứ nhất hắn hoàn thành nhiệm vụ sử thi, nếu như hắn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ sử thi (II), rất có khả năng sẽ trực tiếp đột phá đại cảnh giới.



Hôm sau.



Hai mươi lăm tên đệ tử ăn xong điểm tâm từ Liễu Uyển Thi làm xong, dưới sự chỉ huy của Quân Thường Tiếu, xếp hàng thẳng lối rời đi Thiết Cốt Phái.



Sau khi các đệ tử khác đưa tiễn hoàn tất, lại bắt đầu tiếp tục tu luyện.



Bọn họ hy vọng bản thân ngày càng mạnh hơn, về sau sẽ có cơ hội đi theo bước chân của chưởng môn và các sư huynh ra ngoài rèn luyện.



Lê Lạc Thu vẫn tọa trấn tại môn phái.



Nàng dõi mắt nhìn theo bóng lưng Quân Thường Tiếu và các đệ tử rời đi, thầm nghĩ:



"Tử Vong Cốc hung hiểm trùng điệp, hy vọng bọn họ có thể bình an trở về."



Tử Vong Cốc hung danh không phải chuyện đùa, chưởng môn dẫn theo nhiều đệ tử như vậy khiến nàng không khỏi không lo lắng, khả năng sẽ có đệ tử một đi không trở về.



"Sợ sao?"



Trên đường đi, Quân Thường Tiếu nói.



"Không sợ!"



Chúng đệ tử đồng thanh quát to.



Bọn bọ đương nhiên biết chuyến đi này vạn phần hung hiểm, nhưng cũng không có cảm thấy sợ hãi, bởi vì bọn hắn có thiết cốt!



Tử Vong Cốc nằm ở phía nam của quận Thanh Dương, trong một nơi núi rừng sâu thẳm, cách thành Thanh Dương khoảng ngàn dặm đường đi.



Quân Thường Tiếu biết thời hạn hoàn thành nhiệm vụ còn khá là dư dả, cho nên không vội đi đường, mà thay vào đó ngẫu nhiên đi đến cảnh đẹp non nước, lập tức cho các đệ tử dừng lại thưởng thức.



Không thể không nói, thế giới được linh khí nuôi dưỡng, cảnh sắc chốn hoang dã rất hợp lòng người, khiến người ta nhìn lưu luyến không muốn rời bỏ.



Quân Thường Tiếu dẫn các đệ tử đi đến một thác nước, trong lòng khó áp chế được cảm xúc thi sĩ, bỗng nhiên ngâm thơ nói:



"Nhật chiếu hương lô sinh tử yên, diêu khán bộc bố quải tiền xuyên."



"Phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên!"



(P/s: trình độ thi ca của ta có giới hạn, cho nên để cho các sĩ tử trổ tài.)



Chúng đệ tử vô cùng ngạc nhiên.



Hóa ra, chưởng môn chúng ta còn biết ngâm thơ!



Bọn người Tô Tiểu Mạt không phải cái gì con nhà gia giáo, trình độ văn hóa rất có hạn, chỉ cảm thấy bài thơ nghe rất thuận tai.



"Phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên"



Long Tử Dương ngẫm lại ý thơ, vỗ tay một cái nói:



"Sâu sắc, quá sâu sắc!"



Một người luôn lạnh lạnh nhạt nhạt như Lục Thiên Thiên, nghe xong bài thơ của Quân Thường Tiếu vừa mới ngâm, trong đôi mắt đẹp của nàng cũng nổi lên sự kinh ngạc.



Trên Tinh Vẫn đại lục, võ giả như cỏ dại ngoài thảo nguyên, thế nhưng loại người văn võ song toàn lại cực kỳ hiếm.



"Chưởng môn thật lợi hại!"



Lăng Uyên Tuyết không kìm được lòng thốt ra lời lẽ sùng bái.



Hệ thống nếu có thang điểm khoa trương, Quân chưởng môn ngâm bài thơ Vọng Lư Sơn Bộc này của Lý Bạch, khẳng định trong nháy mắt có thể thu thập được không ít điểm số.



"Sa sa sa!"



Giữa cảnh sắc rừng núi hợp lòng người, Tiêu Tội Kỷ vác QBU88 lao nhanh tiến lên, sau đó đứng ở phía sau một gốc cây, hướng họng súng ra ngoài rồi bóp cò.



"Vèo —— —— "



Dưới công hiệu của ống giảm thanh, viên đạn được bắn ra mà không vang lên một chút tiếng động, chính xác trúng mục tiêu là một đầu Sơn Dê đang chạy.



"Xoát!"



Tô Tiểu Mạt chạy đến, đem sơn dương nhấc lên người, sau đó đi đến một dòng suối nhỏ gần đó, bắt đầu quá trình lột da lóc xương.



Sau khi hoàn tất, treo xác con dê trên nhánh cây.



Chu Hồng đi tới, kiếm ảnh lóe lên, trong nháy mắt cắt thành từng khối thịt.



Thừa lúc thịt còn chưa đứt rời, mấy tên đệ tử cầm giỏ trúc xông đến, sau đó hứng toàn bộ số thịt rơi xuống.



"Xoát! Xoát! Xoát!"



Dùng xiên tre ghim từng khối thịt vào, sau đó đưa đến trước mặt chưởng môn.



Quân Thường Tiếu đặt từng cây xiên trên lò nướng tạm thời, rồi xuất ra Linh Lung Hỏa nhóm lửa, sau đó bắt đầu thao tác đảo qua đảo lại cho chín đều thịt.



Tiêu Tội Kỷ nổ súng.



Chu Hồng xuất kiếm.



Đệ tử bận rộn một hồi, giống như gặp phải tình thế cực kỳ nghiêm trọng.



Cuối cùng kết quả là —— nướng thịt!



"Tiểu Mạt!"



Quân Thường Tiếu hô to:



"Thận đâu rồi!"



Tô Tiểu Mạt đứng ở bên dòng suối nhỏ nói:



"Chưởng môn, nội tạng đều bị đệ tử vứt đi rồi!"



"Đậu xanh!"



Quân Thường Tiếu nói:



"Quá lãng phí!"



Lý Thanh Dương co giật khóe miệng.



Chưởng môn của ta ơi, ngươi bỏ ra một viên đạn, sau đó xuất ra Linh Lung Hỏa chỉ để nướng thịt, đây mới là chân chính lãng phí!



"Một đám người tẻ nhạt."



Dạ Tinh Thần ngồi ở phía xa khinh thường thế sự.



Không bao lâu sau, xiên thịt đã nướng chín.



Quân Thường Tiếu rải chút hành tỏi ớt lên phía trên rồi bày ra trên bàn, nói:



"Các ngươi đến nếm thử tay nghề xâu nướng của bổn tọa."



Các đệ tử sống trên Tinh Vẫn đại lục chưa từng gặp qua loại đồ nướng này, mọi người lần lượt cảm thấy hiếu kỳ cằm lên ăn thử, sau đó vừa nhai vừa khen không dứt miệng!



"Dạ sư đệ."



Lý Thanh Dương đưa cho hắn một xiên thịt nướng, nói:



"Ngươi cũng nếm thử đi!"



"Hừ!"



Dạ Tinh Thần rất miễn cưỡng nhận lấy, cắn một phát, rồi sau đó… Ừm cứ như thế ăn hết.



Không ai có thể chống sự được sức hấp dẫn của mỹ thực, ngay cả Dạ Đế cao cao tại thượng cũng không được!



Trước là ngâm thơ, sau là xâu nướng.



Chúng đệ tử dành sự sùng bái cho chưởng môn, giống như thái sơn nặng vạn cân, như nước sông Trường Giang liên miên bất tận!



Sau khi buổi tiệc đồ nướng dã ngoại kết thúc, Quân Thường Tiếu tiếp tục dẫn các đệ tử lên đường. Ngay buổi sáng ngày thứ hai đã đứng trước mặt khói sương mờ nhạt Tử Vong Cốc.



Trên vách đá của miệng cốc khắc ba chữ to rõ ‘Tử Vong Cốc’, lại phối hợp thêm màu chữ đỏ thẫm, dường như là dùng máu để nhuộm thành.



"Vù vù!"



Gió lạnh thổi ngang, bay vào trong miệng cốc, tạo thành những âm thanh như ma gào quỷ khóc.



Bên ngoài sơn cốc có không ít võ giả đang chờ thời, đến khi bọn hắn thấy đoàn người Quân Thường Tiếu đi đến, nhất thời thấp giọng nghị luận.



"Hả? Đó chẳng phải là Thiết Cốt Phái sao?"



"Quân chưởng môn dẫn theo nhiều đệ tử như vậy, chẳng lẽ muốn rèn luyện bên trong Tử Vong Cốc?"



"Không có Võ Tông dẫn đội, tự ý đi vào chẳng khác nào thiêu thân lao vào lửa!"