Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 223: Hành động, diệt Hắc Ưng Đường!



“Chồng kim tích ngọc”, rốt cuộc là bao nhiêu tài sản.



Nếu quy đổi thành tiền, tài sản của Quân Thường Tiếu đạt tới tích lũy 50 triệu, cho nên thỏa mãn điều kiện định mức cố định, hoàn thành nhiệm vụ ẩn.



Aii..



Xem ra nếu có thời gian, phải đi suy ngẫm lại một chút thành ngữ.



Bởi vì không chừng liền có thể hoàn thành một ít nhiệm vụ ẩn có quan hệ cùng thành ngữ.



Quân Thường Tiếu động ý nghĩ tiến vào trong không gian giới chỉ, quả nhiên phát hiện không gian bên trong mở rộng rất nhiều.



Hắn nhận được chiếc nhẫn này vào lúc khởi động hệ thống, không gian bên trong vốn dĩ không nhỏ, bây giờ lại tăng lên gấp năm lần, thật sự rất rộng lớn.



"Khuếch trương lớn rộng như vậy, về sau chứa đồ lại sẽ càng thoải mái hơn rồi."



Quân Thường Tiếu dò hỏi:



"Ngải gia chủ, Ngải gia các ngươi có bán linh thạch không?"



"Chuyện này..."



Ngả Thượng Nghễ lắc đầu nói:



"Ngải gia ta không có cửa hàng kinh doanh linh thạch."



Không phải bọn hắn không muốn kinh doanh, mà là không có cách nào kinh doanh.




Bởi vì loại thương trường này, đều bị các thế lực lớn của đế quốc lũng đoạn.



Quan trọng hơn nữa là, số lượng Linh Sư có thể tinh luyện linh thạch quá hiếm, Ngải gia hắn coi như muốn mở cửa hàng linh thạch, cũng không mời chào được người.



"Thôi được rồi."



Quân Thường Tiếu đứng dậy, chắp tay nói:



"Ngải gia chủ, Quân mỗ còn có việc, trước hết cáo từ."



Dưới sự đưa tiễn của Ngải gia chủ, hắn dẫn theo Lục Thiên Thiên rời khỏi hội trường đấu giá, không có thẳng đường về môn phái, thay vào đó là tiến về hướng chợ.



Chợ chính là nơi phồn hoa sầm uất nhất của thành Hồ Dương, tại đây có một cửa hàng bày trí bên ngoài rất xa hoa, bên trên bảng hiệu cửa hàng có viết năm chữ ‘Đường Ký linh thạch quán’.



Đường Ký, ý chính là Đường gia.



Đại gia tộc số một số hai của Tinh Vẫn đại lục, đồng thời cũng là đại gia tộc có thương nghiệp phú khả địch quốc.



Cửa hàng linh thạch của tám tòa thành trì trong quận Thanh Dương.



Tất cả đều là do gia tộc này kinh doanh.



Gia tộc thương nghiệp giống như Ngải gia, đứng trước mặt Đường gia, thật sự chẳng khác nào sông nhỏ so với đại dương.



Cũng may Đường gia chủ yếu kinh doanh linh thạch, đối với thương trường đan dược và dược liệu đầu tư không lớn, cho nên Ngải gia mới có thể chiếm gần sáu thành thị trường ở quận Thanh Dương.



Thành Hồ Dương chỉ có một cái cửa hàng linh thạch của Đường gia, Quân Thường Tiếu muốn mua linh thạch chỉ có thể đến nơi này.



Sau khi hắn dẫn Lục Thiên Thiên bước vào trong, tiêu xài 10 triệu lượng, đổi lấy 1000 khỏa linh thạch.



Tiền cũng nhiều, tinh hạch cao cấp cũng không thiếu, lựa chọn mua linh thạch là sáng suốt nhất.



"Chậc chậc."



Sau khi tiễn hắn rời đi, thủ quỹ của Đường Ký kinh ngạc nói:



"Chưởng môn Thiết Cốt Phái thật có tiền a."



Một tên võ giả đang giao dịch linh thạch trêu ghẹo nói:






"Vừa rồi tại phòng đấu giá, Quân chưởng môn còn dám tại trước mặt hai cái ngũ lưu tông môn khoe của đây."



"Khí Vận Tông và Thính Vũ Các là danh môn đại phái, đương nhiên không so đo môn phái cấp thất, đổi lại tông môn khác khẳng định ăn đủ trái đắng."



"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chờ hắn đi khiêu chiến với Thánh Tuyền Tông, khẳng định hành ngập mồm cho mà xem."



Những võ giả châm chọc khiêu khích này, đều đến từ liên minh Bách Tông, chỉ cần có cơ hội, khẳng định sẽ đi nhạo báng Thiết Cốt Phái một chút.



Sau khi rời khỏi cửa hàng linh thạch, Quân Thường Tiếu đi một vòng quanh chợ, tiêu tốn trên dưới 100 vạn mua không ít các loại khoáng thạch.



Tài liệu có thể cung cấp luyện chế, nhưng luyện chế không thể chờ gom góp tài liệu, cho nên phải phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị nhiều một chút.



"Vẫn phải mua chút nguyên liệu nấu ăn cho Đồ Đồ."



Quân Thường Tiếu lại đi tiệm tạp hóa, mua sắm không ít gia vị, thóc gạo, rau củ và các loại hình thực vật khác.



Sau khi giải quyết tất cả, hắn lập tức dẫn theo Lục Thiên Thiên trở về môn phái.



Buổi đấu giá bán đan dược, giúp hắn kiếm lời không ít tiền, cũng chân chính kiến thức được các đại tông môn thế nào là tài lực hùng hậu, thích thì nhích không phải nhiều lời.



Người có tiền, thật sự có thể ăn chơi trác táng mà.



"Chưởng môn."



Trên đường trở về, Lục Thiên Thiên nói:



"Lúc nào chúng ta tiêu diệt Hắc Ưng Đường?"



Quân Thường Tiếu có lẽ sẽ quên cái chuyện vặt này, nhưng nàng lại thủy chung ghi tạc ở trong lòng.



"Về môn phái lại nói."



"Chưởng môn chẳng lẽ muốn dẫn theo các sư đệ đi diệt Hắc Ưng Đường?"



"Còn không phải vậy sao?"



"Đó là tà phái, thủ đoạn hung ác tàn nhẫn, không bằng chỉ hai người chúng ta đi thì hơn."



"..."



Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng.



Tuy hắn không có đem Hắc Ưng Đường để vào mắt, nhưng tốt xấu gì người ta cũng là thất lưu môn phái, hai người đi diệt một phái, đây có chút coi trời bằng vung nha.



Lục Thiên Thiên nói:



"Chưởng môn sợ sao?"



"Không phải sợ."



Quân Thường Tiếu nói:



"Bổn tọa cảm thấy, đây là một cơ hội rèn luyện hiếm có, dẫn theo các đệ tử tham gia, có thể trợ giúp bọn họ thích ứng được sự tàn khốc của thế giới này."



"Được."



Lục Thiên Thiên không nói nữa.



Nàng chỉ là người đóng góp ý kiến, chắc chắn sẽ không phản đối, nguyên nhân là chưởng môn tự biết suy nghĩ chu toàn.



Đây chính là Lục Thiên Thiên.



Tuy rằng cả ngày lạnh như một khối băng, bất quá nàng thân là một thành viên của Thiết Cốt Phái, khẳng định phải nghe theo mệnh lệnh của chưởng môn.



Lúc chạng vạng tối, Quân Thường Tiếu về đến môn phái, thấy các đệ tử vẫn đang tu luyện như ngày thường.



Trước tiên hắn giao nguyên liệu nấu ăn cho Liễu Uyển Thi, sau đó gọi Lý Thanh Dương đến, nói sơ lược về kế hoạch tiêu diệt Hắc Ưng Đường.



"Chưởng môn."



Lý Thanh Dương ngưng trọng nói:



"Chuyện tiêu diệt Hắc Ưng Đường này hơi căng!"



"Bất quá."



Hắn dừng một chút, nói:



"Cái tà phái này xác thực vô cùng nguy hiểm, chúng ta cũng có ân oán với bọn hắn, sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới gây sự."



"Vậy là ngươi không phản đối?"



"Chưởng môn nói thế nào, đệ tử sẽ làm theo như thế đó."



Lý Thanh Dương không giống như Lục Thiên Thiên, từ khi trở thành đệ tử Thiết Cốt Phái, chưởng môn giống như thiên lôi sai đâu đánh đó, tuyệt không có bất kỳ sự phản đối nào.



Quân Thường Tiếu nói:



"Đi thông báo các đệ tử đã trải qua rèn luyện ở Tử Vong Cốc, bảo bọn hắn sáng mai tập hợp trên sân luyện võ ở nội viện."



"Vâng."



Lý Thanh Dương nhận lệnh lui ra.



Quân Thường Tiếu tiếp tục gọi Lê Lạc Thu đến, sau đó cũng nói sơ lược kế hoạch tiêu diệt Hắc Ưng Đường cho nàng nghe, đồng thời ra lệnh cho nàng triệu tập thành viên của Tế Vũ Đường thu thập tình báo.



Tiêu diệt một cái thất lưu môn phái, không phải chuyện đùa giỡn.



Dẫn theo thành viên của Tế Vũ Đường, không thể nghi ngờ sẽ càng thêm đảm bảo.



Lê Lạc Thu xuất thân là sát thủ, khẳng định rất yêu thích những công việc liên quan tới chém giết này, cho nên vội nói:



"Ta hiện tại lập tức dẫn người đi trước một bước."



"Ừm."



Quân Thường Tiếu gật đầu nói.



Vào ban đêm.



Lê Lạc Thu mang theo Độc Xà, Sơn Miêu và 50 tên thành viên Tế Vũ Đường rời đi.



Trong khoảng thời gian này, đừng nghĩ bọn hắn chuyên tâm thu thập tình báo, mà bỏ bê việc tu luyện, thân thể dưới sự cải tạo của Tố Thể Đan và phòng huấn luyện, thực lực đã có sự tiến bộ vô cùng rõ rệt.



Độc Xà và Sơn Miêu thuận lợi đột phá Võ Đồ cảnh, chính thức trở thành một tên Võ Sư cảnh.



Nếu hiện tại vẫn làm một tên sát thủ, khẳng định khó có thể tăng lên nhanh chóng như thế.



"Đường chủ."



Trên đường, Độc Xà nói:



"Các huynh đệ trong khoảng thời gian này đều nhanh chóng buồn chết con ‘chuồn chuồn’, lần này rốt cục có thể hoạt động gân cốt một chút rồi."



Lê Lạc Thu biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc nói:



"Hắc Ưng Đường lấy tà phái làm gốc, không thể khinh thường đối phương, tất cả đều nghiêm túc lên cho ta."



"Vâng."



Độc xà gật đầu nói.



"Còn nữa..."



Lê Lạc Thu bổ sung một câu:



"Chúng ta bây giờ là người của Thiết Cốt Phái, làm việc cũng phải nghĩ đến môn phái, thời điểm hành động đừng có tay nhanh hơn não, tất cả đều phải phục tùng mệnh lệnh."



"Vâng!"



Thành viên Tế Vũ Đường đồng thanh nói.



"Xoát! Xoát!"



Dưới sự che chở của đêm tối, hơn năm mươi tên thành viên Tế Vũ Đường xuyên qua trong núi rừng, từng người giống như bóng ma, dùng hết tốc lực hướng về phía quận Hoa Anh.



"Thời điểm đại triển thần uy đã tới!"



Lý Thượng Thiên cũng cùng đi theo.



Hiện tại, hắn tuy chỉ có tu vi Võ Đồ nhị phẩm, nhưng dưới sự huấn luyện hơn mười ngày của Lê đường chủ, bản thân đã nắm giữ rất nhiều bản lĩnh của sát thủ.



Sau khi ngày càng thích ứng với những đặc huấn tàn khốc, vì muốn trở nên mạnh hơn nữa, hắn mỗi lần tiến vào phòng thân pháp đều luyện tập đến hơn nửa đêm.



Quân Thường Tiếu cung cấp không ít tài nguyên cho các đệ tử, bọn họ dù có linh căn thấp kém, nhưng chỉ cần chịu khó, chịu nỗ lực, tất nhiên sẽ trở lên cường đại.



"Chưởng môn."



Lý Thượng Thiên thi triển Quỷ Ảnh Bộ, theo sát toàn bộ đội ngũ, trong lòng thầm nghĩ:



"Người cắp cho ta một cặp cánh, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem, Lý Thượng Thiên ta nhất định có thể bay lượn chín tầng trời!"



"Ối ối, đau đau...."



Độc Xà níu lấy lỗ tai hắn, nói:



"Thằng nhãi con nghĩ linh tinh gì thế, còn không mau tăng tốc, đừng kéo chân sau của mọi người."



"Xà ca..."



Lý Thượng Thiên nhe răng toét miệng nói:



"Nhẹ tay một chút được không?"



Độc xà buông tay ra, khiển trách nói:



"Thân là một tên sát thủ, trong thời gian hành sự, tuyệt đối không thể có bất luận cái gì phân tâm."



"Biết rồi, nói mãi."



Lý Thượng Thiên nói.



Ngoại trừ ngày thứ nhất Lê đường chủ tự mình huấn luyện ra, toàn bộ thời gian sau đều do Độc Xà phụ trách, mặc dù trong lòng mắng người này không ít lần, bất quá vẫn vô cùng cảm kích.



Nguyên nhân là nếu không có sự huấn luyện nghiêm ngặt này, bản thân khẳng định không có ngày hôm nay.



"Xà ca."



Lý Thượng Thiên nhếch miệng cười nói:



"Lúc đánh Hắc Ưng Đường, ta sẽ cho ngươi thấy thành quả tập luyện."



"Ngon đấy."



Độc xà bĩu môi, trêu ghẹo nói:



"Lúc đó đừng quá ăn hại là tốt lắm rồi!"