Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 228: Liệp Sát tổ bị người liệp sát!



Tên thành viên Liệp Sát Tổ kia, mặc dù có thực lực Võ Đồ ngũ phẩm, nhưng dưới sức mạnh của Hàn Phong Kiếm được gia tăng linh lực, ngay cả cơ hội tránh né cũng không có, trực tiếp đầu lìa khỏi cổ.



Người đã nhanh, kiếm càng nhanh!



Đây chính là thành quả rèn luyện mấy chục ngày của Lý Thượng Thiên!



"Không tồi."



Quân Thường Tiếu hài lòng cười nói.



Tên đệ tử này chỉ cần có thể vượt qua tâm lý sợ hãi, vẫn rất là đáng giá bồi dưỡng.



"Ta lại giết người nữa rồi!"



Lý Thượng Thiên nhìn cái đầu lăn lóc ở phía xa, thần sắc sững sờ đứng tại chỗ.



Nói tới cũng thấy kỳ.



Tâm cảnh vốn dĩ đang vô cùng khẩn trương, từ lúc chém giết địch nhân cho đến nay đã từ từ vững vàng lại.



Nghĩ kỹ lại một chút, hóa ra giết người không có đáng sợ như tưởng tượng.



Bọn người Trương Vĩ lần lượt chém chết từng tên địch nhân, sau đó ý thức một chuyện, thì ra giết người cũng chỉ là như thế, thậm chí so với việc giết hung thú còn nhẹ nhõm hơn nhiều.



Đơn giản là bọn họ có thực lực và trang bị quá trâu, trước đó còn được trải qua rèn luyện ở Tử Vong Cốc, rồi đến một màn giết người ngay trước mắt này.




Thành viên Liệp Sát Tổ tuy cũng là lão tướng thân chinh bách chiến, nhưng tuyệt đối không địch lại một đám yêu nghiệt!



Trong khoảng thời gian ngắn.



Hơn tám mươi thành viên Liệp Sát Tổ, chỉ trong chốc lát đã chết hơn năm sau mươi tên, trong quá trình người tích cực nhất là Dạ Tinh Thần, một chiêu trảm hơn hai mươi cái mạng.



Thiết Cốt Phái có thương vong thế sao?



Ngoại trừ Độc Xà ra, toàn bộ đệ tử đều bình yên vô sự, thậm chí một vết thương cũng không có.



Đáng lẽ ra, thành viên Liệp Sát Tổ cũng có thể coi là sát thủ, thủ đoạn ám khí lại không tồi, coi như không giết được người, thì tổn thương cũng phải có mới đúng?



Đúng thật là ám khí ném ra không ít.



Bất quá điều khiến bọn hắn suy sụp là, đám thiếu niên này lại ngưng tụ ra một lớp kết giới bảo vệ quanh người, mặc cho ám khí ném thế nào cũng đều vô dụng.



Giá trị của Ngự Giới đã được thể hiện!



Mặc dù đệ tử Thiết Cốt Phái vẫn chưa tu luyện đến mức thuần thục, nhưng có thể ngưng tụ ra kết giới, muốn ngăn cản lực lượng vạn cân dễ như trở bàn tay.



Toàn thân được một lớp kết giới hình cầu bao bọc lại, chuyện này đối với một chuyên gia ám khí chính là tận cùng của tuyệt vọng!



"Đáng chết!"



Tên tổ trưởng vẫn luôn bị Lý Thanh Dương dây dưa mãi không thôi, liếc mắt nhìn thấy từng tên thuộc hạ ngã xuống, lửa giận trong mắt hắn muốn xông lên tận trời.



Ngay lập tức hắn ý thức, địch nhân có thực lực quá mạnh, cho nên trong lòng dâng lên ý nghĩ rút lui.



Trước kia đều là bọn hắn đem người khác đuổi cùng giết tận, ngày hôm nay ngược lại muốn chạy còn không kịp.



"Xoát!"



Tên tổ trưởng nắm bắt cơ hội, né tránh một chiêu Khai Sơn Chưởng của Lý Thanh Dương, sau đó hướng về phía núi chạy đi, vừa hay đập vào mắt là một màn phó tổ trưởng bị chém bay đầu.



Dạ Tinh Thần cầm trong tay huyết kiếm, đứng ở phía sau thân thể không đầu, trên mặt vẫn là một dáng lạnh lùng.



"Rít!"






Tên tổ trưởng hít một hơi khí lạnh.



Hơn hai mươi tên đệ tử đối phó với một tên nam đệ tử khoa trương, kết quả toàn bộ phơi thây đầy đất.



Ngay cả tên phó tổ trưởng có thực lực Võ Sư nhất phẩm như mình cũng bị giết, thật khó trách gã này dám một mình chặn đường!



"Này.."



Ở phía sau, Lý Thanh Dương phát ra âm thanh, nói:



"Đừng có phân tâm vậy chứ."



"Oanh!"



Khai Sơn Chưởng nện thẳng vào lưng tên tổ trưởng, lực lượng hung bạo đánh bay thân thể hắn ra ngoài.



"Đạp!"



Sau khi tên tổ trưởng ổn định lại thân thể, sắc mặt đã tái không còn chút máu, kinh mạch bên trong thể nội cũng bị tổn thương nghiêm trọng, bất quá ánh mắt hắn lại là một mảnh màu đỏ.



“Hửm?"



Lý Thanh Dương có hơi kinh ngạc.



"Xoát!"



Ngay lúc này, tên tổ trưởng tỏa ra một màn khí hồng quanh thân, sau đó kéo theo một vệt sáng hồng hướng thẳng lên đỉnh núi.



Hắn không có đi qua đến chỗ Dạ Tinh Thần, thay vào đó chính là tung người nhảy lên cao hai mươi mét, rơi trực tiếp xuống vách núi đá, tựa như con khỉ leo cây.



"Chạy nhanh vậy luôn?"



Quân Thường Tiếu giật mình nói.



Lê Lạc Thu tiếp lời:



"Đây hẳn là một loại thân pháp tà môn."



Võ học chính cống đều tu luyện theo con đường coi trọng chất lượng, phát triển có tính ổn định hướng về phía trước, mà võ học tà phái, phần lớn đều coi trọng theo hướng cực đoan.



Chuyện này chẳng khác nào con dao hai lưỡi.



Lợi ích nằm ở tốc độ tu luyện cực nhanh, lực lượng cũng tiến triển nhanh chóng.



Tác hại cũng nằm ở quá trình tu luyện, thậm chí mỗi lần thi triển võ học đều phải trả một cái giá lớn.



Ví dụ như tên tổ trưởng kia, hắn thi triển thân pháp tà phái tên là Huyết Bạo Vũ.



Bản thân tuy có thể đề cao tốc độ và sức bật trong nháy mắt, nhưng cái giá phải trả chính là thiêu đốt dòng máu, mãi cho đến sau khi kết thúc, nhất định sẽ rơi vào trạng thái suy nhược.



Nếu như thiêu đốt quá lâu, e rằng cái mạng cũng đi tong.



"Tội Kỷ."



Quân Thường Tiếu nói:



"Bắn rụng hắn cho bổn tọa!"



"Vâng."



Tiêu Tội Kỷ chuyển hướng ống ngắm 8x khóa chặt tên tổ trưởng, căn cứ theo tốc độ bật nhảy của người kia mà đưa ra phán đoán, sau đó nhanh tay bóp cò.



"Hưu —— —— "



Viên đạn bay tới, một âm thanh xé gió rất nhỏ vang lên.



Chỉ cần đến sơn môn, chắc chắn sẽ an toàn!



Tên tổ trưởng dưới tình trạng thiêu đốt dòng máu, ý chí muốn sống đẩy lên mức cực hạn, sau khi tung ra mười bước nhảy, rốt cuộc nhảy đến vị trí mong muốn, trên mắt hắn nhất thời buông lỏng cơ...



Đột nhiên, cảm giác tử vong mãnh liệt ập đến!



Tên tổ trưởng vừa mới buông xuống tinh thần cảnh giác, hai con mắt lập tức co rút lại, kinh hoảng nói:



"Không..."



"Bành!"



Viên đạn ánh sáng trực tiếp xuyên qua cái ót của hắn, máu tươi bắn trào ra ngoài.



Thời điểm xông lên, nếu như hắn mượn thế tiếp tục chạy trốn, một phát đạn này của Tiêu Tội Kỷ, chưa chắc đã trúng vào đầu, kết quả tự cho bản thân đã nằm ở vùng an toàn, chỉ một giây lơ là lập tức nổ banh đầu.



Số trời đã định, có chạy đằng trời.



"Phù phù."



Tên tổ trưởng ngã thẳng xuống đất, tuy tinh thần đã mất đi nhưng hai mắt vẫn mở căng, từ vị trí của hắn cách sơn môn Hắc Ưng Đường chỉ còn khoảng năm mươi mét.



"Két."



Sơn môn vốn đang đóng chặt cửa bỗng mở ra, đệ tử Hắc Ưng Đường ồ ạt lao ra ngoài.



Khi nhìn thấy thi thể tổ trưởng Liệp Sát Tổ chết thảm trên bậc thang ở đỉnh núi, từng người đều biến sắc.



"Không xong rồi!"



"Tôn tổ trưởng chết rồi!"



...



"Chưởng môn."



Tiêu Tội Kỷ bắn phát súng xong, ống ngắm 8x vẫn khóa chặt trên đỉnh núi, nói:



"Người của Hắc Ưng Đường bị kinh động."



Quân Thường Tiếu lúc này rống lên:



"Tốc chiến tốc thắng!"



"Vâng!"



Chúng đệ tử nhất thời rót vào binh khí càng nhiều linh lực, sau đó trong thời gian cực ngắn, tiêu diệt toàn bộ thành viên Hắc Ưng Đường còn lại.



Kết quả, Liệp Sát Tổ luôn lấy danh giết người làm chủ, rốt cuộc lại bị giết sạch dưới tay Thiết Cốt Phái.



"Soát người bọn chúng!"



Quân Thường Tiếu nói.



Chúng đệ tử nhanh nhẹn thu hoạch chiến lợi phẩm, mãi cho đến bên trong không gian giới chỉ trống rỗng, mới chịu thi triển thân pháp rút lui.



Mấy phút đồng hồ sau.



Phó đường chủ dẫn theo hơn ba trăm đệ tử từ trên núi lao xuống.



Cho đến lúc phát hiện thi thể Liệp Sát Tổ nằm rải rác đầy đất, hai tròng mắt trừng muốn rớt ra ngoài!



"Tên khốn nào làm!"



m thanh tức giận truyền khắp không trung.



Quân Thường Tiếu tuy nghe rõ ràng, trong lúc ra lệnh cho các đệ tử rút lui đến khu vực an toàn, đồng thời xoay người dựng lên khẩu QBU-88, ngay ngã rẽ bắn một lượt 20 phát súng.



"Bành! Bành! Bành!"



20 tên đệ tử Hắc Ưng Đường xấu số, mặc dù đã đề cao cảnh giác, nhưng muốn né tránh đạn giảm thanh là chuyện nói dễ hơn làm, sau cùng bầu bạn với nhau xuống chầu diêm vương.



Phó đường chủ thấy một màn trước mắt, gương mặt biến hóa đến đặc sắc.



Không dám đứng tại chỗ bộc phát lửa giận, vội vàng dẫn theo thuộc hạ chạy trở về sơn môn.



Quân Thường Tiếu tiếp tục công việc bổ sung đạn, sau khi lắp đầy 20 viên đạn vào hộp đạn, đám người Hắc Ưng Đường đã bỏ chạy cách xa ngàn mét, cho nên từ bỏ xạ kích.



"Xoát!"



Sau khi ném súng trả lại cho Tiêu Tội Kỷ, hắn nhìn về phía các đệ tử, cười nói:



"Cuộc chiến chém giết lần này, cảm giác thế nào?"



"Rất sảng khoái!"



Lý Thượng Thiên trước một bước cất tiếng nói.



"Cút sang một bên!"



Độc Xà tung ra một cước đạp vào mông hắn, nói:



"Lão tử thiếu chút nữa bị ngươi hại chết, còn dám ở chỗ này nghêu ngao sảng khoái."



"Xà huynh..."



Lý Thượng Thiên dùng tay xoa xoa cái mông, có chút chân tình nói:



"Thật xin lỗi, ngay từ đầu ta quá khẩn trương, khiến cho ngươi bị liên lụy."



"Chỉ một câu xin lỗi là xong?"



Độc Xà nói:



"Đợi đến lúc trở về môn phái, gia tăng huấn luyện gấp bội thay cho trừng phạt."



"A!"



Lý Thượng Thiên nhảy dựng cả người lên, nói:



"Xà huynh, vừa rồi chẳng phải ta đã giết hai cái địch nhân còn gì!"



Độc Xà nói:



"Một tên là do Điền Thất hỗ trợ, cho nên không tính."



"Phù phù."



Lý Thượng Thiên bất lực nằm trên cỏ, trong lòng không ngừng gào thét:



"Lớn già đầu còn chơi xấu!"



"Há há há!"



Các đệ tử vừa mới trải qua một trận sống còn, khi nhìn thấy bộ mặt muốn chết không muốn sống của Lý Thượng Thiên, tinh thần mọi người dần trầm tĩnh lại, thoải mái cùng nhau cười to.