Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 52: Liễu Uyển Thi



Khi một người đang vô cùng tức giận thì tâm tình rất khó để bình tĩnh lại, thậm chí trong lúc đó còn có thể làm ra những chuyện không thể kiểm soát.



Tên to con lao ra từ giao lộ đột nhiên cũng rơi vào tình huống này, hắn từ từ tiến lại gần nữ hài, ánh mắt như có ngọn lửa lấp lóe có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ.



Nhưng khi thân đao lạnh giá đặt trên vai hắn, chỉ cách cái cổ của hắn khoảng một ngón tay, cơn giận ngút trời của hắn lập tức thu lại, gương mặt nở nụ cười miễn cưỡng.



Khuôn mặt tràn đầy tức giận bỗng nhiên chuyển thành khuôn mặt tươi như hoa nở, trình độ trở mặt tuyệt đối xứng đáng mười sao.



“Tiểu tử.”



“Ngươi, con mẹ nó, ngại mình sống lâu rồi hả?”



“Dám gác đao trên cổ Trương lão đại chúng ta!”



Vài tên thủ hạ trợn tròn hết cả mắt, liên tục mắng chửi xối xả.



Trương lão đại thiếu chút nữa phun ra máu. Lão tử đây đang bị hắn gác đao vào gáy, vậy mà các người còn dám buông lời đe dọa người ta. Lỡ đâu hắn trượt tay thì đầu của lão tử đây cũng rơi như chơi đó.



“Soạt”



Quân Thường Tiếu đong đưa thanh đao Thanh Long Thế trong tay, khoảng cách giữa lưỡi đao cách cùng cổ người kia chỉ như một tờ giấy trắng.



“Thủ hạ của ngươi cũng có vẻ như không biết lễ nghĩa là gì nha.”



Lưỡi đao vụt lên ánh sáng sắc bén.



Nhìn thấy ánh sáng đó quét qua, Trương lão đại da đầu đều tê hết cả lên, run rẩy nói:




“Bằng… hữu! Đại ca! Do tại hạ không dạy dỗ tốt các huynh đệ của mình. Xin ngài đừng so đo với bọn chúng.”



Trương lão đại thẳng cổ gầm lên:



“Các ngươi đúng là một lũ có mắt không tròng.”



“Còn không mau nhận lỗi với đại ca?”



Bọn thủ hạ ý thức được lão đại đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, vội vàng đồng thanh nói:



“Đại ca, bọn em biết sai rồi.”



Quân Thường Tiếu nhàn nhạt đáp:



“Ta đếm đến ba, các ngươi không cút thì cũng không cần sống nữa.”



“1..”



Hắn vừa bắt đầu đếm, Trương lão đại đã sợ bay hồn lạc phách, nhanh chóng kéo bọn thủ hạ chạy thục mạng.



Quân Thường Tiếu lắc đầu đem thanh đao Thanh Long Thế thu lại nói:



“Bọn chúng đi rồi. Ngươi đã an toàn rồi đó.”



Nữ hài đang chốn sau lưng hơi ló đầu ra xem, xác định bọn hung thần ác bá kia đã đi xa mới khập khiễng bước ra trước mặt hắn, sau đó quỳ phịch xuống đất, trên mặt giàn giụa nước mắt cảm động nói:



“Đa tạ Quân chưởng môn đã ra tay cứu mạng.”



Quân Thường Tiếu nói:



“Ta chỉ là không nhìn được cảnh một đám nam nhân đi bắt nạt một nữ hài chân yếu tay mềm. Không cần đa lễ như vậy.”



“Hức hức, ta biết Quân chưởng môn là một người tốt mà.”



Nữ hài đứng dậy, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên cười nói.



Quan Thường Tiếu lúc này mới được chiêm ngưỡng kỹ nhan sắc của nữ hài này.






Nữ hài này tầm mười ba tuổi, lanh lợi đáng yêu, mái tóc đen hơi rối dài đến ngang ngực, đôi mắt rưng rưng. Mặc dù trên mặt dính đầy bụi nhưng không giấu được nét đẹp thanh tú.



Thật đáng yêu nha…



Đây là suy nghĩ đầu tiên của Quân Thường Tiếu đối với nữ hài này.



Nữ hài cũng đang quan sát đánh giá hắn rồi khúc khích cười nói:



“Quân chưởng môn nhìn gần ‘xinh’ hẳn so với nhìn từ xa nha.”



Câu nói này có nghĩa là bổn tọa từ xa nhìn rất xấu? Mà lại nói dùng từ ‘xinh’ để miêu tả ngoại hình của ta, chẳng lẽ nhìn ta giống nữ nhân đến vậy sao?



Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:



“Ta phải quay về môn phái rồi, chúng ta đường ai nấy đi nhé.”



“Quân chưởng môn”



Nữ hài đứng cản đường, ánh mắt như sắp rơi lệ nói:



“Ta có thể gia nhập Thiết Cốt phái của người không?”



Nữ hài bày ra dáng vẻ trông rất đáng thương, khiến người khác không đành lòng từ chối.



Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:



“Thật có lỗi, Thiết Cốt phái ta tạm thời không thu nhận thêm đệ tử.”



Hắn cũng rất muốn thu nhận nữ hài dễ thương này làm đệ tử, bất quá hắn đã thu nhận đệ tử đến hạn mức tối đa rồi, nếu mà làm bừa tuyển thêm chắc chắn sẽ bị hệ thống trừng phạt.



Nước mắt của nữ hài lập tức rơi xuống hòa lẫn với bùn đất trên mặt, trong nháy mắt cả khuôn mặt chỉ toàn là nước mắt mà thôi.



Thôi xong mẹ nó rồi!



Mình chả có phong độ gì cả, nói đến người ta khóc luôn rồi này.



Nữ hài lấy vạt áo lau nước mắt, khuôn mặt lại càng đáng thương nói:



“Hức hức hức.....Quân chưởng môn, ta không thể làm đệ tử của ngài thì có thể cho ta làm a hoàn hầu hạ ngài được không?



Quân Thường Tiếu vừa lãnh khốc vô tình giết hai tên trưởng lão Linh Tuyền Tông, thế những hắn cũng không cảm thấy bối rối như lúc này đối mặt với nữ nhân đang giàn giụa nước mắt.



“Uhm, ngươi ngoan, đừng khóc nữa...”



“Hức hức hức.”



Nữ hào lại càng gào khóc to hơn giống như gặp phải chuyện gì đó vô cùng đau khổ tuyệt vọng.



“Đó là Quân chưởng môn thì phải?”



“Nữ hài này bị làm sao vậy?”



“ y, tốt xấu gì cũng là chưởng môn của một phái thế mà đến một nữ hài cũng dám ức hiếp, có còn là con người nữa không trời?”



Tiếng khóc của nữ hài càng lúc thu hút sự chú ý của những người qua đường. Họ tụ tập thành từng đám chỉ chỉ trỏ trỏ nhìn Quân Thường Tiếu.



Sắc mặt Quân Thường Tiếu càng ngày càng đen lại.



“Hức hức hức”



Nữ hài vẫn tiếp tục khóc rống lên.



Quân Thường Tiếu không thể nhịn được nữa, quát tháo lên:



“Đừng có khóc nữa!”



Nữ hài lập tức ngừng khóc, mím chặt môi, đôi mắt sưng đỏ nhìn Quân Thường Tiếu, dáng vẻ vô cùng đáng thương không chỗ nói.



“Hức hức hức..”



Nữ hài không nhịn được, tiếp tục khóc rống lên.



“Quân chưởng môn, ngài dù sao cũng là chưởng môn của một phái, sao lại có thể ức hiếp một nữ hài chân yếu tay mềm như thế, không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm mình sao?”



“Nàng ta bất quá chỉ là một đứa trẻ thôi mà.”



Quân Thường Tiếu bất đắc dĩ nói:



“Ngươi đừng khóc nữa! Đừng khóc nữa! Ta đồng ý được chưa?”



Rõ ràng nữ hài vừa rồi khóc vô cùng thảm thiết vậy mà hắn vừa đáp ứng lập tức biểu lộ vẻ mặt tươi cười. Nhất định là nữ hài này có học qua diễn xuất, trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.



“Aii..”



Quân Thường Tiếu thở dài, lắc đầu nói:



“Đi thôi”



“Dạ”



Nữ nhân vội vàng chạy đến. Nàng vừa đi vừa nói:



“Chưởng môn, ta tên là Liễu Uyển Thi, biệt danh là Đô Đô. Về sau ngài cũng có thể gọi ta là Đô Đô nha.”



Liễu Uyển Thi?



Quân Thường Tiếu trầm giọng nói:



“Cái tên đầy thơ tình họa ý như thế này, sao có chút không khớp với người vậy trời.”



Mặc dù chưa tiếp xúc lâu nhưng Quân Thường Tiếu có thể nhìn ra được nữ nhân mặc dù tuổi nhỏ nhưng tính cách vô cùng tinh nghịch tinh quái.



“Bùa tăng tốc còn tác dụng trong bao lâu nữa?”



“Năm phút”



“Mang theo cục nợ này không cách nào kịp trở về môn phái rồi. Đành phải ngồi xe ngựa quay về thôi.”



“Ọt ẹt..”



Liễu Uyển Thi vừa đi được vài bước thì bụng khua chiêng gõ trống kêu lên. Nàng ta ôm bụng, bộ mặt vô cùng đáng thưởng nói:



“Chưởng môn, cả ngày nay ta chưa có ăn gì hết á.”



“Người muốn ăn gì đây?”



“Ta muốn ăn Hoa Sơn Chi chiên, nước mật ong, bánh táo đỏ, thịt bò vàng hầm, Gà hấp xả ở lầu Tinh Nguyệt.”



Liễu Uyễn Thi lập tức liệt kê một mạch tên các món ăn.



Quân Thường Tiếu nhếch mép, hắn chỉ nghe đã biết các món này có giá không hề rẻ.



Nhưng cũng phải nói, từ lúc hắn xuyên không đến đây, hằng ngày không ăn mì tôm thì cũng ăn cơm với rau xanh. Hôm nay, vừa hay lĩnh được tiền thưởng cũng nên thưởng cho bản thân một bữa cao lương mỹ vị nha.



“Bốp”



Quân Thường Tiếu đập tay một cái nói:



“Dẫn đường đi, chúng ta đến lầu Tinh Nguyệt.”



Tại lầu Tinh Nguyệt.



Lầu Tinh Nguyệt là tửu lầu nổi tiếng nhất ở thành Thanh Dương, đặc biệt là món hoa sơn chi chiên nức tiếng xa gần, được mọi người gọi là mỹ vị hiếm có khó tìm ở nhân gian.



Mỗi năm đều có rất nhiều người ăn không quản đường xá vạn dặm đến đây chỉ để có thể thưởng thức một lần.



Lúc này ở phòng dành cho khách quý, Quân Thường Tiếu và Liễu Uyển Thi đang ngồi ăn, bên cạnh hai người là một chồng đĩa đã ăn sạch bóng.



“Ợ...”



Nữa tiếng sau, Quân Thường Tiếu ngồi dựa vào lưng ghế, xoa bụng nói:



“Đúng là danh xứng với thực mỹ vị nhân gian nha.”



Liễu Uyển Thi một bên đùi gác lên thành ghế, tay cầm cây tăm chỉ vào một cái đĩa trống nói:



“Món này, muối bỏ hơi ít, thất bại. Món này lửa chưa đủ, thất bại. Món này dầu cho quá nhiều, thất bại.”



Quân Thường Tiếu nói:



“Ta thấy lúc nãy ngươi ăn cũng không ít đâu đó.”



Liễu Uyển Thi lau lau miệng nói:



“Chưởng môn, ngài phải biết, một người đói gần chết sẽ không để ý đồ ăn có ngon hay dở a.”



Nhìn dáng vẻ Liễu Uyển Thi vừa đáng yêu mà chân thành, Quân Thường Tiếu hứng thú nói:



“Ngươi nói giống như là mình biết làm cơm vậy.”



“Ta không biết làm cơm.”



Liễu Uyển Thi tiếp tục nói:



“Ta chỉ biết nấu ăn.”



Quân Thường Tiếu ngạc nhiên nói:



“Biết làm cơm và biết nấu ăn có gì khác nhau hả?”



“Khác nhau rất nhiều là đằng khác.”



Liễu Uyển Thi nghiêm túc trả lời:



“Làm cơm là nấu cơm để ăn, còn nấu ăn thì bao gồm rất nhiều phương thức, ví dụ như chiên, rán, nấu, xào, luộc, hấp, hầm,....”



“Thôi ngừng được rồi.”



Quân Thường Tiếu vội vàng ngắt lời, ngạc nhiên nói:



“Ngươi thật sự là biết nấu ăn?”



“Đương nhiên rồi.”



Liễu Uyên Thi khoanh tay dựa vào ghế, kiêu ngạo nói:



“Nếu như nấu ăn cảnh giới cũng như võ đạo phân chia phẩm cấp, vậy ta có thể dõng dạc tự nhận mình là thần phẩm luôn.”



Quân Thường Tiếu nữa tin nữa ngờ hỏi:



“Lợi hại như vậy sao?”



Liễu Uyển Thi cười nói:



“Chưởng môn không tin thì đợi chúng ta về đến môn phái, ta sẽ đại triển thần uy cho người biết thế nào là mỹ vị nhân gian.”