Sau đó, cuộc sống dường như không có gì thay đổi, Tô Triết Ngạn hàng ngày vẫn ra ngoài tìm vật tư, đến tối thì trở về nghe tin tức.
Điểm khác biệt duy nhất là khi đi tắm hắn sẽ đuổi Sở Thời Từ ra khỏi khoang bao con nhộng, coi cậu như một con người.
Với sự tăng trưởng đều đặn của giá trị sức sống, Sở Thời Từ đã phát hiện ra một hiện tượng thú vị.
Vào tối thứ tư, cậu mặc một chiếc váy hoa nhỏ và biểu diễn điệu nhảy clacket* cho Tô Triết Ngạn xem, giá trị sức sống dao động tăng lên 40.
*điệu nhảy dùng bàn chân gõ nhịp cầu kỳ (nện gót giày).
Sáng hôm sau, thay vì lặng lẽ rời đi như mọi khi, Tô Triết Ngạn lại sờ sờ đầu cậu và bảo cậu trông nhà cẩn thận.
Hôm đó hắn trở về với một thùng sơn, sửa lại vài chỗ sơn bị bong tróc và in lên người cậu một vài họa tiết nhỏ.
Biến cậu từ một món đồ chơi rẻ tiền bình thường thành một món đồ chơi rẻ tiền hoa hòe loè loẹt.
Bề ngoài Tô Triết Ngạn vẫn trầm lặng ít nói, nhưng nội dung trong cuốn nhật ký càng ngày càng nhiều.
Khi giá trị sức sống chỉ có một con số, hắn như một cái máy ghi âm vô cảm vậy. Chỉ có một vài từ trên một trang giấy, và giữa các dòng toát lên vẻ không còn gì để luyến tiếc. Sau khi vượt qua 35 điểm, số từ tăng vọt và bắt đầu thêm vào cảm xúc cá nhân.
Khi đạt đến 40 điểm, nhật ký trở thành một bài văn ngắn. Ngoài cuộc sống hằng ngày, hắn còn phàn nàn về Công nghệ Vĩnh Sinh trong nhật ký của mình.
Sở Thời Từ đọc trộm nhật ký của hắn, mới biết được thì ra hắn cũng biết chửi người khác.
Kể từ khi nhầm tưởng rằng robot là một thất bại của dự án người nhân tạo, ngày nào Tô Triết Ngạn cũng chửi Công nghệ Vĩnh Sinh là vô nhân đạo ở trong nhật ký của mình.
【Lúc đầu nói dễ nghe lắm, nói cái gì mà người nhân bản có thể bù đắp nỗi đau mất đi người thân, để trên thế giới không còn sinh ly tử biệt. Kết quả, người nhân bản lại bị sử dụng như vật phẩm thay thế bổ sung. Nếu bản thể có gì đó không ổn liền cấy ghép từ cơ thể nhân bản. Cuối cùng những người nhân bản buộc phải bạo động, đúng là xằng bậy.】
【Còn bảo mình dẫn quân đi diệt trừ bọn họ, mình không đi. Nhưng mình không giết thì vẫn có người khác, bọn họ chung quy vẫn chết. Giáo viên nói đúng, mình lòng dạ đàn bà, không thích hợp làm tướng quân.】
Bị ảnh hưởng bởi nhật ký của Tô Triết Ngạn, Sở Thời Từ đã xem Công nghệ Vĩnh Sinh như nhân vật phản diện.
Hệ thống giúp cậu kiểm tra nội dung có liên quan đến Công nghệ Vĩnh Sinh trong nguyên tác. Công ty này thuộc lai lịch bình thường, nhưng lại có bóng dáng của họ ở khắp mọi nơi.
Khi nam chính xưng bá ngôi sao hoang vu, một nam O trong Công nghệ Vĩnh Sinh đã trở thành fanboy của hắn và bí mật giúp đỡ hắn như một nhà tài trợ.
Đến khi nam chính trở về đế quốc và đạp đổ hoàng thất, nam O - con trai của chủ tịch Công nghệ Vĩnh Sinh đã si mê hắn một cách điên cuồng. Cậu ta đã âm thầm cung cấp cho Tô Triết Ngạn nhiều nguồn lực khác nhau sau lưng cha mình.
Ngay cả chiếc phi thuyền mà Tô Triết Ngạn lái khi rời khỏi ngôi sao hoang vu cũng là do một phú bà O yêu thầm hắn đưa cho hắn. Phú bà nọ là kỹ thuật viên của Công nghệ Vĩnh Sinh. Trong nguyên tác nói rằng cô ấy vì yêu mà phát cuồng, định dùng tiền tài để có được Tô Triết Ngạn.
Sau khi đọc xong đoạn trích từ nguyên tác, Sở Thời Từ có hai suy nghĩ trong đầu.
Không hổ là anh Ngạn của cậu, cho dù là beta cũng có thể khiến Omega u mê đến thần hồn điên đảo.
Mặt khác, Sở Thời Từ cảm thấy những người theo đuổi đó có lẽ chỉ là ngụy trang mà thôi, có thể là Công nghệ Vĩnh Sinh muốn mượn cơ hội này để tiếp cận nam chính.
Bằng cách bồi dưỡng hắn, hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của đế quốc. Mặc dù Công nghệ Vĩnh Sinh được đế quốc chống lưng, nhưng hoàng thất có nguồn lực tài chính mạnh mẽ, mà thế lực hai bên lại ngang nhau. Nếu đem ra so sánh thì vị tướng quân tinh thần sa sút trở về sau cuộc phản công sẽ dễ khống chế hơn hoàng thất nhiều.
Nhưng đã nửa tháng trôi qua kể từ khi Tô Triết Ngạn bị đày đến ngôi sao hoang vu rồi, Công nghệ Vĩnh Sinh vẫn không chủ động liên lạc với hắn.
Không biết là do thời cơ chưa tới, hay là do bây giờ Tô Triết Ngạn quá thành thật, không có gì xuất sắc nên không vượt qua được cuộc phỏng vấn của công ty lớn nữa.
Tô Triết Ngạn ban ngày đi ra ngoài tìm vật tư, Sở Thời Từ thảo luận với hệ thống cả ngày, cuối cùng quyết định tìm cách thuyết phục Tô Triết Ngạn quay lại con đường xưng bá.
Nhiệm vụ chính của cậu là làm cho giá trị sức sống của nam chính đạt đến 100 điểm, mà Tô Triết Ngạn lại yêu đế quốc tồi sâu đậm. Nếu hắn có thể trở lại mẫu quốc, giá trị sức sống chắc chắn sẽ tăng lên vèo vèo cho mà xem.
Về phần nhiệm vụ phụ, cậu không có manh mối nên quyết định đánh vào vận may của mình.
Hiện tại, Công nghệ Vĩnh Sinh là cái tên hot nhất, từ các chương trình phát sóng tin tức cho đến nhật ký của nam chính, ở đâu cũng có đại danh của nó. Nếu liên lạc với công ty kia, nói không chừng sẽ tra được điều gì đó.
Sở Thời Từ đang suy nghĩ kế hoạch thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập.
Cậu liếc nhìn thời gian, bây giờ là sáu giờ bốn mươi tối. Đã gần bảy giờ rồi, chắc là Tô Triết Ngạn.
Không lâu sau, cái nắp trong suốt của khoang con nhộng được mở ra.
Trước khi Sở Thời Từ ngẩng đầu lên chào hỏi, Tô Triết Ngạn đột nhiên xoay người bước vào trong khoang con nhộng.
Hai má hắn ửng hồng, lồng ngực hơi phập phồng, chắc là chạy về đây.
Sở Thời Từ kinh ngạc hỏi: “Làm gì chạy nhanh dữ vậy, có sói rượt anh hả?”
Tô Triết Ngạn rõ ràng là không có khiếu hài hước, hắn cúi đầu nhìn con robot, “Sói? Đó là một sinh vật từ Trái đất cổ đại, đã tuyệt chủng hàng trăm năm rồi.”
Dưới ánh đèn sáng ngời, Sở Thời Từ nhìn thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi mỏng. Chắc là do chạy nhanh quá nên hắn vẫn còn đang thở phì phò.
Sở Thời Từ rất ngạc nhiên, khi anh Ngạn của cậu bị bao vây bởi một đám Alpha, hắn đều đối mặt với kẻ địch. Rốt cuộc là thứ gì có thể buộc hắn phải tạm thời tránh đi chứ?
Cậu ngẩng đầu lên và nhìn thấy qua cái nắp trong suốt là một vùng mờ nhạt, bên ngoài toàn là sương mù.
Vùng hoang dã thường có sương mù dày đặc, nhưng chưa bao giờ dày đặc như hôm nay. Cả thế giới dường như bị đóng băng, khiến mọi người không thể thở được khi chỉ nhìn vào nó.
Những tiếng động kỳ lạ vang lên khắp mọi nơi ở bên ngoài khoang thuyền, Sở Thời Từ đặt tay lên cái nắp trong suốt và có thể cảm thấy có thứ gì đó đang bò trên đó.
Nhưng cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một vệt đen mà thôi, cho dù ở gần trong gang tấc, cậu cũng không thấy được hình dáng của quái vật.
Đèn trong khoang con nhộng nhấp nha nhấp nháy, một lúc sau thì tắt.
Sở Thời Từ đang cảm thấy khó hiểu thì chợt phát hiện tay chân mình không nghe lời. Đèn hiển thị trạng thái trên đỉnh đầu đã chuyển từ xanh sang đỏ và lúc này nó đang lập lòe điên cuồng.
Sở Thời Từ sờ sờ đèn nhỏ, lo lắng hỏi hệ thống: "Ta bị gì vậy, mất điện hả?"
【Có thứ gì đó đang quấy nhiễu thiết bị điện tử. Cậu không phát hiện chức năng ổn định nhiệt độ của khoang con nhộng đã bị mất khống chế à? Đây hẳn là vấn đề của chính ngôi sao hoang vu. Trước đây khi cậu trò chuyện với Tô Triết Ngạn, không phải hắn đã nói rằng sở dĩ đế quốc sử dụng ngôi sao hoang vu làm nhà tù là bởi vì tất cả công nghệ cao sẽ mất tác dụng ở đây ư.】
"Thế nó có hành ta không?"
【Không đâu, không đâu, cậu không phải là một con robot thực sự, mà là một sinh vật ở chiều không gian khác khoác lớp da khoa học viễn tưởng. Thêm nữa, đợi khi nào sương mù ít hơn thì cậu sẽ hoạt động lại thôi.】
Lời nói của hệ thống khiến Sở Thời Từ thả lỏng, cậu đang định đi xuống cầu thang thì Tô Triết Ngạn đột nhiên đi tới.
Ban đầu hắn ngây người nhìn màn sương mù, cứ như thể đang chìm vào hồi ức.
Sau khi nhìn thấy sự bất thường của Sở Thời Từ, hắn xoay người lại và nâng cậu lên. Trên khuôn mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt xanh của hắn lại chứa đầy lo lắng.
Ngón tay mát lạnh chạm nhẹ vào đèn trạng thái, Sở Thời Từ nghe thấy giọng nói hơi lo lắng của hắn “Đèn của mi đang nhấp nháy.”
Sở Thời Từ giống như ngọn đèn tường đáng thương trong khoang con nhộng vậy, hoàn toàn hỏng rồi.
Bộ điều chỉnh nhiệt bị mất kiểm soát, nhiệt độ trong khoang bắt đầu tăng lên.
Mặt mày Tô Triết Ngạn đỏ lên, hắn kéo cổ áo ra, không nhịn được thở hổn hển. Đầu ngón tay lâu lâu lại vuốt ve con robot, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, như muốn cho sương mù nhanh chóng trôi qua.
Cứ cách vài giây, hắn lại thấp giọng hỏi: “Mi sao rồi, trả lời ta.”
Mặc dù đầu óc vẫn hoạt động, nhưng Sở Thời Từ bây giờ không thể cử động hay nói chuyện.
Có lẽ Tô Triết Ngạn nghĩ rằng cậu sắp xong rồi nên bắt đầu cứu cậu với gương mặt lạnh lùng. Hắn đặt một cục pin vào ngực cậu và rót dầu vào miệng cậu.
Từ đuôi mắt đỏ hoe của Tô Triết Ngạn, có thể thấy rằng hắn rất quan tâm đến con robot nhỏ của mình.
Nói thật là Sở Thời Từ rất cảm động, nhưng bây giờ cậu ăn không tiêu, thật sự ăn không vô.
Lúc Tô Triết Ngạn đang bôi dầu bôi trơn vào các khớp của cậu, ngọn đèn nhỏ trên đầu Sở Thời Từ cuối cùng cũng không chống đỡ được sự quăng quật của ngôi sao hoang vu, vụt tắt.
Sở Thời Từ trơ mắt nhìn trong mắt Tô Triết Ngạn nổi lên ánh nước, cuối cùng rơi xuống một giọt nước mắt.
Cùng lúc đó, trong đầu cậu vang lên âm thanh nhắc nhở.
【Giá trị sức sống -10, giá trị sức sống hiện tại là 30/100.】
Sở Thời Từ:……
Hệ thống:【Đệt? Thứ này mà cũng giảm nữa hả…… Má! Sao vẫn còn giảm vậy!】
Sự cảm động trong lòng biến mất không thấy tăm hơi, Sở Thời Từ liều mạng giãy giụa, "Tôi chưa có chết! Đỡ tôi dậy!"