Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu

Chương 23: Thế giới thứ nhất



Edit: Min

Tướng quân và robot nhỏ của hắn (23)

Điều kiện khách sạn tốt hơn khoang con nhộng, buổi sáng khi Tô Triết Ngạn đi tắm, Sở Thời Từ chui vào ba lô của hắn đọc lén nhật ký.

Mấy ngày trước Tô Triết Ngạn giấu nhật ký, cậu không đọc được nên bây giờ bù lại.

Ngoại trừ cuốn nhật ký hôm nay trông rất lạ thì những trang trước đó đều là những việc vặt hàng ngày.

【Thứ hai, trời nắng.】

Kem dinh dưỡng yêu thích đã hết, ông chủ chết rồi.

Trung bình mỗi tuần robot ăn một thùng dầu, một thùng dầu có giá 50 đồng tiền vàng. Bình thường ngày nào mình cũng có thể cướp… Có thể kiếm được 10 đồng tiền vàng, nuôi robot thật tốn kém.

Công nghệ Vĩnh Sinh vẫn chưa đóng cửa.

【Thứ ba, trời nắng.】

Đêm qua robot gặp ác mộng, cứ chui vào tay mình. Khóc lóc nói "Xin các người đừng đánh vào chân tôi.". Không biết nó mơ thấy cái gì, nhưng có mình ở đây, không ai có thể làm tổn thương nó.

Công nghệ Vĩnh Sinh vẫn chưa đóng cửa.

【Thứ tư, sương mù.】

Đột nhiên nhớ tới robot không có tên, nên gọi nó là gì đây?

Nó là đồ chơi trẻ em bằng sắt màu bạch kim, gọi nó là Tiểu Bạch hay Đại Bạch? Mình thật giỏi đặt tên.

Công nghệ Vĩnh Sinh vẫn chưa đóng cửa.

Những ngày sau đó, nội dung vẫn như cũ. Sở Thời Từ vừa xem nhật ký vừa nói với hệ thống: "Nếu ta không tự đặt tên cho mình, có khi sau này chỉ có thể gọi là Tiểu Bạch mất."

Hệ thống thức khuya xem phim, uể oải à một tiếng,【Vậy cậu muốn được gọi là gì?】

"A Từ, anh em trước đây đều gọi ta như vậy."

【Dù sao cậu ở lại thế giới này cũng không lâu, khi giá trị sức sống đạt tới 100 điểm sẽ phải đổi chỗ thôi. Tên chỉ dùng được một lần, gọi gì mà chẳng được. So với cái này thì tôi tò mò về giấc mơ có thể khiến một người như cậu khóc hơn đấy. Mơ thấy mình lén xem chợ hoa nên bị bố đánh gãy chân à? Hay mơ thấy mình xuyên đến một thế giới buồn tẻ không có mãnh 1, rắc thính ve vãn khắp nơi nên bị người ta đánh gãy chân?】

Trên mặt Sở Thời Từ hiện lên vẻ đau khổ và bi thương, giây tiếp theo cậu thấp giọng cười nói: "Hóa thân dụ thụ thả thính một trăm người đàn ông, được tranh giành……"

【Moá, câm mồm!】

Phòng tắm bằng kính trong suốt và được ngăn bằng một tấm rèm che. Tô Triết Ngạn tắm được một nửa thì cảm thấy bên ngoài có động tĩnh.

Hắn vén rèm lên, thấy robot đang đọc lén nhật ký của mình.

Tô Triết Ngạn khẽ nhướng mày, gõ gõ vào kính phòng tắm. Robot giật mình, vội vàng đóng quyển nhật ký lại, vác lên vai nhét vào ba lô.

Nhưng cuốn sổ là bìa cứng và lớn hơn nó gấp đôi. Robot trượt chân, bị cuốn nhật ký đè bẹp dí. Nó giãy đành đạch một hồi, chán chường nằm trên bàn không nhúc nhích.

Tô Triết Ngạn mím mím môi, phát ra một tiếng cười khẽ khó nghe thấy. Nhanh chóng tắm rửa xong, đi ra ngoài nhặt cuốn sổ để giải cứu robot.

Hắn xoa đầu con robot, âm thanh bình đạm nói: “Muốn đọc đến thế à?”

Sở Thời Từ chắp tay sau lưng, gật đầu rồi lại lắc đầu, “Tôi sai rồi, sau này sẽ không đọc nữa. Anh muốn mắng thì cứ mắng đi, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe.”

Tô Triết Ngạn nhìn cậu chằm chằm hồi lâu, đột nhiên nói: “Gần đây mi vẫn luôn ở cùng ta, ta chẳng hề có riêng tư gì với mi. Mấy chuyện vụn vặt hằng ngày trong nhật ký thuộc về trải nghiệm chung của ta và mi, không có gì mới mẻ. Nếu đã như vậy, không có lý do gì để khiến mi phải đọc lén nhật ký cả.”

Hắn lật đến trang nhật ký hôm nay và chỉ vào hình vẽ trên đó.

“Mi muốn thông qua ta để tìm hiểu những chuyện có liên quan đến Công nghệ Vĩnh Sinh và ngôi sao hoang vu. Là vì hiếu kỳ, hay…… Mi đang điều tra cái gì?”

Sở Thời Từ im lặng hồi lâu, “Robot có hệ thống học tự động, tôi ham học hỏi thôi mà.”

Tô Triết Ngạn nheo mắt, dùng ngón tay chọc chọc vào ngực robot.

Dù hắn không nói gì nhưng Sở Thời Từ vẫn hiểu được ý của hắn. Đây là muốn cậu nói bằng lương tâm của mình, đừng có gạt hắn.

Sở Thời Từ đánh thức hệ thống, "Anh Thống, anh thấy sao?"

【Điều chúng ta muốn điều tra là nguyên nhân dẫn đến tình trạng chán nản và bơ phờ của hắn, mấy chuyện đó chỉ là điểm khởi đầu thôi, không phải là mục đích cuối cùng. Cậu đâu thể nói rằng "Anh Ngạn, tôi muốn cởi bỏ khúc mắc của anh." được, quá mắc ói. Bịa đại đi, dù sao bây giờ hắn rất thương cậu, không cạy đầu cậu đâu.】

Tô Triết Ngạn không giận, hắn chỉ tò mò tại sao robot lại làm vậy thôi.

Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Sở Thời Từ ngửa đầu nhìn hắn: “Khoảng thời gian khi tôi mới sống lại, anh đã ở trong trạng thái rất tồi tệ rồi. Ban ngày chết lặng tìm kiếm tài nguyên, buổi tối dùng giấc ngủ để trốn tránh hiện thực, như thể cả người đang trên bờ vực suy sụp vậy. Đôi mắt của anh luôn đầy đau thương, vất vả lắm mới thắp lên được chút hy vọng, đi ra ngoài một chuyến lại trở nên ảm đạm.”

“Ban đầu, anh giễu cợt và mỉa mai tôi, luôn làm lơ khi tôi nói chuyện, và thường xuyên ngồi ngẩn người một mình. Nhưng tôi biết anh không phải cố ý hắt hủi tôi, mà là đã quên cách giao tiếp bình thường.”

Cậu nắm chặt ngón tay Tô Triết Ngạn, “Tôi vốn tưởng rằng là do ngôi sao hoang vu và sự ác ý của đám Alpha kia đã khiến anh trở nên như vậy. Nhưng sau khi ở chung, tôi phát hiện anh rất kiên cường. Mặc kệ là bị đế quốc phản bội hay không ngừng bị sỉ nhục đều không thể làm anh gục ngã. Anh Ngạn, tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với anh trước khi tôi xuất hiện. Tôi sợ lắm, sợ rằng anh lại gặp phải chuyện đó và trở về trạng thái tuyệt vọng ban đầu.”

Tô Triết Ngạn không ngờ sẽ nghe được câu trả lời này, robot đột ngột đánh một cú khiến hắn không kịp phòng bị.

Hắn cười nhạo một tiếng rồi quay mặt đi, Sở Thời Từ chỉ có thể nhìn thấy vành tai đỏ như máu của hắn.

Mức độ yêu thích giống như sủi cảo vậy, sẽ tăng lên một chút sau mỗi vài giây.

Sở Thời Từ thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên đứa trẻ thành thật sẽ có kẹo ăn.

Nhịp tim quá nhanh khiến Tô Triết Ngạn chịu không nổi. Một luồng ấm áp truyền đến trong lòng, hắn càng ngày càng bất an.

Để bình tĩnh lại, hắn buộc mình phải suy nghĩ về những điều khác.

Khi đó, hắn mới đến ngôi sao hoang vu được ba ngày, vào thành phố ba lần và vào nhầm chợ đêm một lần. Bị hơn chục Alpha bao vây, lấy được xô vàng đầu tiên trong kiếp sống ở ngôi sao hoang vu từ họ.

Hắn tìm được một nguồn nước bị Alpha chiếm cứ, mỗi ngày chỉ cần đi bộ đến đó một lần. Bỏ ra một vài phút là dễ dàng lấy được nước uống và nhiều đồng tiền dính máu.

Tính kỹ thì mỗi ngày vẫn khá tốt. Nhìn lại, Tô Triết Ngạn không hiểu tại sao mình lại sa sút như vậy.

Một tia mờ mịt thoáng qua trong đôi mắt xanh lam, hắn vuốt ve cuốn nhật ký trên tay, tầm mắt rơi xuống những vết bị xé rách.

Hắn rõ ràng không bị mất trí nhớ, nhưng tại sao hắn lại không nhớ mình đã xé cuốn nhật ký khi nào. Hắn luôn có ấn tượng về những gì mình đã làm hàng ngày và hàng giờ.

Theo thời gian, ký ức của hắn không hề bị gián đoạn. Nhưng sự thật chứng minh rằng hắn đã mất một phần ký ức rồi.

Tô Triết Ngạn suy tư hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn con robot: “Ta không mất trí nhớ, nhưng ta lại bị thiếu ký ức.”

Sở Thời Từ ngẩn ngơ, “Văn học mâu thuẫn?”

“Công nghệ Vĩnh Sinh có thể lựa chọn việc cấy ký ức của bản thể vào người nhân bản hay không. Ta đang nghĩ, ta thực ra là người nhân bản?”

“Nhưng bọn họ nhân bản anh rồi ném anh đến ngôi sao hoang vu có ích lợi gì chứ. Tôi nghĩ suy nghĩ của anh sai rồi, có khi là anh trùng sinh nhưng anh không nhớ đó, trong tiểu thuyết hay có thiết lập này lắm.”

Tô Triết Ngạn im lặng một lúc lâu, “Ta là người theo chủ nghĩa duy vật.”

“?”

“Ta chọn người nhân bản.”

Sở Thời Từ:……