Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu

Chương 3: Thế giới thứ nhất



Tướng quân và robot nhỏ của hắn (3)

Mãi đến chạng vạng, Tô Triết Ngạn mới mang theo vật tư trở về.

||||| Truyện đề cử: Cưỡng Đoạt Ái Tình: Nhan Tổng, Xin Dừng Lại! |||||

Qua cái nắp trong suốt của khoang con nhộng, hắn nhìn thấy robot nhỏ đang chạy xung quanh trong khoang.

Không biết nó đã dùng cách gì để mở được băng keo trên người. Nhưng không thể gỡ ra hoàn toàn mà để lại phần lớn dính ở sau lưng.

Robot chạy đằng trước, băng keo bay phấp phới đằng sau.

Khi đi qua kệ bên phải, băng keo dính vào nó. Con robot vẫn đang chạy về phía trước liền ngã phịch xuống đất.

Nó ra sức giãy đành đạch nhưng vẫn không thể thoát ra được, tức giận hét ầm lên.

Tô Triết Ngạn lặng lẽ đứng nhìn.

Tâm trạng của Sở Thời Từ đang rất tệ, cậu muốn xé băng keo, kết quả tay cũng bị dính vào luôn.

Cậu vừa vật lộn với băng keo vừa hỏi hệ thống: “Nam chính bao lâu mới về, ta chịu hết nổi rồi!”

Hệ thống ho khan vài tiếng, không trả lời.

Sở Thời Từ mệt mỏi ngồi dưới đất thở hổn hển.

Đúng lúc này, trong đầu cậu nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

【Giá trị sức sống +1, giá trị sức sống của nam chính Tô Triết Ngạn hiện tại là 6/100.】

Sở Thời Từ vừa vui vẻ vừa mờ mịt, “Nam chính ở bên ngoài gặp được chuyện gì vui vẻ à?”

Hệ thống trông rất chột dạ,【Có, có lẽ không phải gặp ở bên ngoài đâu.】

Sở Thời Từ không hiểu nên đơn giản là không thèm suy nghĩ.

Trong khoang con nhộng có rất nhiều thứ kỳ quái, cậu dự định sẽ nghiên cứu tất cả từ trong ra ngoài khi Tô Triết Ngạn đi vắng.

Sở Thời Từ đứng dậy tiếp tục vật lộn với băng keo.

Đợi khi cậu bị quấn hoàn toàn trong băng keo, cậu lại nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

【Giá trị sức sống +1, giá trị sức sống hiện tại: 7/100.】

Sở Thời Từ có chút vui mừng, “Thế giới bên ngoài thú vị vậy hả? Thế để nam chính ra ngoài nhiều hơn đi, vậy thì ta nằm cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

Hệ thống lau mồ hôi,【Tôi thấy không ổn lắm.】

Sở Thời Từ sững sờ vài giây, sau đó phản ứng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên.

Qua cái nắp trong suốt bên trên, có thể thấy Tô Triết Ngạn đang nhìn cậu với vẻ thích thú.

Hắn đang cầm trên tay một cái máy quay phim kiểu cũ, vừa nhìn vừa quay lại.

Khoảnh khắc khi Sở Thời Từ nhìn hắn, khoé miệng Tô Triết Ngạn dường như hơi nhếch lên.

Biểu cảm của hắn thay đổi vừa nhỏ vừa nhanh, Sở Thời Từ không chắc đó có phải là ảo giác của mình hay không.

Khác với những nụ cười chế giễu trước đó, vừa rồi nam chính có lẽ đã thật sự bị cậu chọc cười.

Sở Thời Từ thử lại vật lộn với băng keo một hồi, Tô Triết Ngạn vẫn thờ ơ nhìn cậu.

Nhưng【Giá trị sức sống +1】vang lên trong đầu đã chứng minh rằng suy đoán của cậu là đúng.

……

Cuối cùng cậu vẫn được Tô Triết Ngạn giải cứu khỏi băng keo.

Có thể là do dáng vẻ đáng thương vừa rồi của cậu khiến nam chính cảm thấy thương hại.

Tô Triết Ngạn không chỉ ngừng dùng băng keo trói cậu mà còn bỏ hết những thứ trong khoang con nhộng có thể làm cậu bị thương.

Hệ thống có chút không cam lòng【Nếu cậu vật lộn với băng keo thêm một lúc nữa thì có khi nào sẽ cộng thêm được vài điểm giá trị sức sống không?】

Sở Thời Từ lắc đầu, “Cái này giống như kể một câu truyện cười vậy, nghe một lần thì mắc cười, nghe hai lần vẫn buồn cười. Nhưng nếu nghe quá nhiều sẽ bị chay.”

Hệ thống suy tư hồi lâu,【Hay là tôi tặng cho cậu một quyển truyện cười để cậu đọc cho nam chính nghe mỗi ngày nhé? Cảm thấy vui vẻ cũng có thể tăng giá trị sức sống á.】

Sở Thời Từ cảm thấy có thể thử một lần.

Không gian trong khoang con nhộng quá nhỏ, Tô Triết Ngạn ngồi ở bên cạnh khoang để xử lý vật tư.

Sở Thời Từ đang nhảy nhót ở trong khoang, muốn nhìn tình huống ở bên ngoài.

Sau khi nhận ra rằng mình chắc chắn không thể tự đi lên, cậu ngẩng đầu lên rồi hét lớn với bên ngoài: “Tô Triết Ngạn! Anh đang làm gì đó, mang tôi theo với!”

Một bàn tay đưa vào và xách cậu ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Sở Thời Từ rời khỏi khoang con nhộng.

Cậu tò mò nhìn xung quanh.

Tô Triết Ngạn đặt cậu xuống đất, để cậu tự chơi, đừng quấy rầy hắn làm việc.

Xung quanh đầy sương mù màu vàng đen và có thể nhìn thấy những hạt nhỏ lơ lửng trong không khí.

Tầm nhìn rất thấp, Sở Thời Từ chạy về phía trước ba bốn mét. Khi quay đầu nhìn lại đã không nhìn thấy khoang con nhộng đâu nữa. Chỉ có thể nhìn thấy một bóng người đang ngồi phân loại vật tư trên mặt đất.

Có thể lờ mờ nghe thấy những tiếng động lạ trong sương mù, một số giống như tiếng cưa máy, một số lại giống như tiếng cộp cộp của đôi giày cao gót.

Nhưng dù là loại âm thanh nào, nó cũng không nên xuất hiện ở một nơi như thế này.

Hệ thống sợ tới mức run lên, ỷ mình không phải sinh vật dựa trên cacbon* nên Sở Thời Từ chạy theo hướng phát ra âm thanh của giày cao gót.

*Tất cả các sinh vật được biết đến trên trái đất đều là sinh vật dựa trên cacbon. Mà ẻm đang là robot nên không phải á.

Nơi phát ra âm thanh không có gì cả, nhưng tiếng bước chân lại càng ngày càng rõ ràng.

Theo khoảng cách ngày càng gần, Sở Thời Từ nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ trên mặt đất, đang chậm rãi đi về phía cậu.

Không có người, chỉ có bóng dáng, và âm thanh phát ra từ bóng tối.

Sở Thời Từ hít một ngụm khí lạnh, ăng-ten trên đầu dựng đứng lên.

Bây giờ cậu là robot và hầu hết thực đơn của các sinh vật đều không có cậu.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thứ này chính là đang nhắm đến người sống như Tô Triết Ngạn.

Sở Thời Từ bắn ra bốn bánh xe chạy nhanh về, vọt tới bên cạnh Tô Triết Ngạn túm lấy góc áo của hắn.

Quái vật phía sau dường như biết mình đã bị bại lộ, tiếng bước chân trở nên càng dồn dập hơn.

Sở Thời Từ vừa nói rằng ở đó có quái vật, Tô Triết Ngạn vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên rút con dao găm ghim ở thắt lưng ra và đâm mạnh xuống đất.

Cái bóng trên mặt đất cứ giật giật liên tục, tiếng giày cao gót trở nên chói tai hơn.

Tô Triết Ngạn đâm vài nhát, bóng đen tan vỡ rồi biến mất, một mảng cát mịn lớn từ mặt đất phun ra. Sau đó bay lên không trung và hòa vào sương mù.

Sở Thời Từ xem đến choáng váng.

Hệ thống a cả buổi trời,【Tôi không hiểu.】

Sở Thời Từ cũng không hiểu, cậu chọt chọt Tô Triết Ngạn, “Đó là gì vậy?”

Tô Triết Ngạn không trả lời câu hỏi của cậu, tiếp tục cúi đầu phân loại vật tư.

Sở Thời Từ nóng nảy, phát bực khi phải nói chuyện với người im như hến thế này.

Cậu hít sâu mấy hơi, tự nhủ đừng tức giận.

Bây giờ thiện cảm của nam chính dành cho cậu quá thấp, bản thân hắn lại tự thu mình lại, phớt lờ cậu là bình thường.

Sau khi bình tĩnh lại, Sở Thời Từ chỉ về một hướng khác, “Ở đằng kia có tiếng cưa điện kìa.”

Tô Triết Ngạn liếc cậu một cái, “Cưa giả thôi, mi đi chỗ khác chơi đi, đừng quấy rầy ta.”

Hắn còn chưa dứt lời, một bóng đen đã nhanh chóng mà bò ra.

Nó dài bằng một nửa con người và cơ thể có màu đỏ đen. Hình dáng của nó rất giống con rết, với những răng cưa dày đặc khắp cơ thể.

Khi nó bò, các răng cưa trên cơ thể của nó tạo ra âm thanh vo ve. Nghe rất khó chịu.

Sở Thời Từ thấy mí mắt của Tô Triết Ngạn giựt giựt, gân xanh trên trán hơi phồng lên, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ bực bội.

Hắn đứng dậy với sắc mặt u ám và cầm dao đi về phía cưa giả.

Nhìn con rết bị băm thành nhân bánh, Sở Thời Từ nghiêm túc nói với hệ thống: “Buổi tối ta muốn kể chuyện cười cho anh ta nghe trước khi đi ngủ, mi nhớ mở tấm chắn giảm đau của ta đó.”

【Nhớ rồi nhớ rồi.】

…….

Mặc dù ở bên ngoài không lâu, nhưng Sở Thời Từ đã thấy được sự đáng sợ của ngôi sao hoang vu.

Có những con quái vật ở khắp mọi nơi, với những hình thù kỳ quái, khiến người ta có cảm giác liên kết chặt chẽ không thể giải thích được.

Những hạt cát nhỏ trong không khí lâu lâu lại rơi xuống đất, biến thành bóng đen và tấn công người sống.

Tô Triết Ngạn là người duy nhất có thể hít thở trên mảnh đất trống này, cho nên tất cả những bóng đen đều tấn công hắn.

Tô Triết Ngạn tùy tay chết giết một bóng đen, qua khoé mắt hắn nhìn thấy con robot nhỏ của mình đang lục ba lô của mình.

Vật nhỏ tìm thấy một cây đinh sắt thon dài từ trong ba lô, cầm nó đâm vào cái bóng trên mặt đất.

Có thể thấy, robot tuy có chút sức tấn công, nhưng lực sát thương rất thấp, y như một bậc thầy cạo gió vậy. Đâm gần cả trăm lần mới đâm thủng được cái bóng. Cát phun ra đẩy nó lên không trung, robot sợ tới mức bay chao đảo.

Tô Triết Ngạn cứu nó, robot đứng trong lòng bàn tay hắn, giơ cây đinh lên và nói với hắn bằng giọng tràn ngập sức sống: “Anh bận cả ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi, tôi đứng gác cho anh.”

Tô Triết Ngạn không nói gì, hắn nhìn thấy trên khuôn mặt nhẵn bóng của robot lộ ra vẻ thất vọng.

Nhưng lần này không phải hắn không muốn trả lời, mà là không biết nên nói cái gì.

Hắn lấy một cục pin trong ba lô rồi đưa cho Sở Thời Từ như khen thưởng.

Nhưng kích cỡ không khớp, robot không ăn được.

Sở Thời Từ tiếc nuối sờ chỗ trống trong lồng ngực, Tô Triết Ngạn lặng lẽ cất pin đi.

Hai giờ sau, trời tối hẳn.

Ngôi sao hoang vu đặc biệt tối vào ban đêm, giơ tay cũng không thấy năm ngón.

Tô Triết Ngạn đặt vật tư vào khoang con nhộng, chuẩn bị quay lại nghỉ ngơi.

Hắn nhìn quanh, muốn đem cả con robot vào.

Nhưng vật nhỏ kia không biết đã chạy đi đâu rồi, hắn tìm vài vòng cũng không thấy.

Sở Thời Từ treo trên thắt lưng của Tô Triết Ngạn, lắc lư qua lại.

Cậu bối rối: “Nam chính đang tìm gì vậy?”

Hệ thống nhún vai, 【Tôi cũng không biết.】

Sở Thời Từ đã không ăn gì cả ngày rồi, đói đến khó chịu.

Cậu vỗ nhẹ vào đùi Tô Triết Ngạn, ngẩng đầu hỏi hắn: “Nói cho tôi biết thứ anh đang tìm đi, tôi tìm phụ cho.”

Tô Triết Ngạn dừng bước, nhìn cậu với vẻ mặt rất phức tạp.

Nắp khoang trong suốt chậm rãi khép lại, Sở Thời Từ tò mò hỏi hắn: “Sao đi vào rồi? Không tìm nữa hả?”

Tô Triết Ngạn:.....

Hắn không muốn trả lời.

Robot có vẻ như lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, thấy hắn phớt lờ mình liền chạy vào nghiên cứu đống vật tư.

Nó rút ra một tấm vải màu lam trong đống vật tư, ngẩng đầu lên nói: “Tôi có thể lấy nó không?”

Miếng vải đó Tô Triết Ngạn vốn định dùng làm áo gối, xem như có hay không cũng được.

Hắn phất tay, robot kéo kéo miếng vải chui vào đáy giá sách.

Khi gặp lại robot, nó đang khoác một chiếc áo choàng màu lam.

Tô Triết Ngạn nhịn một hồi, vẫn không nhịn được hỏi: “Mi đang làm gì đấy.”

Nam chính chủ động nói chuyện với mình, Sở Thời Từ kinh ngạc, giải thích: “Trần truồng không thoải mái, tôi muốn mặc quần áo.”

Tô Triết Ngạn ừ một tiếng, tiếp tục ăn tối.

Sở Thời Từ nhìn hắn lấy ra một lon đồ hộp, mở ra và múc một thìa kem trắng rồi cho vào miệng.

Cậu sáp lại gần, nhìn thấy dưới đáy lon viết ——【Kem dinh dưỡng (vị dừa), chỉ dành cho người lớn, phù hợp với mọi giới tính.】

Sở Thời Từ đầu đầy dấu chấm hỏi: “Anh chỉ ăn cái này thôi hả?”

Tô Triết Ngạn lại lấy ra một cái chai màu trắng trong đống vật tư.

Trên thân chai có viết một dòng chữ:【Dịch dinh dưỡng (vị rượu vang đỏ), phù hợp với Alpha.】

Trên cả hai thứ đều in logo tia chớp của đế quốc.

Tô Triết Ngạn có vẻ rất mệt mỏi, ăn xong cũng không thèm cởi quần áo, cứ nằm xuống rồi chìm vào giấc ngủ say, không cho Sở Thời Từ có cơ hội kể chuyện cười.

Mục tiêu nhiệm vụ đã chìm vào giấc ngủ rồi, Sở Thời Từ bò lên trên ngực hắn, chuẩn bị chui vào túi để ngủ.

Cậu nằm nghiêng một lúc, nghi ngờ hỏi hệ thống: “Mi có cảm thấy tim của anh ta đập quá chậm không.”

【Tôi không phải con người nên không rõ lắm. Nhưng anh ta sống rất tốt mà, chắc chắn không có việc gì đâu.】

Sở Thời Từ lại cẩn thận nghe một hồi, phát hiện nhịp tim của Tô Triết Ngạn càng ngày càng chậm, cuối cùng gần như biến mất.

Nếu không phải vẫn còn tiếng hít thở trong khoang con nhộng, cậu đã nghĩ rằng nam chính bị trúng độc chết rồi.

Như thường lệ, hệ thống báo cáo số liệu cho cậu,【Giá trị sức sống là 8/100, tiếp tục cố gắng.】