Sở Thời Từ không muốn mặc bộ nào hết, nhưng Tô Triết Ngạn hiển nhiên sẽ không quan tâm đến cảm xúc của một con robot.
Cậu bị xách lên, mặc một chiếc váy công chúa viền ren màu hồng, trên đầu còn đội một bộ tóc giả màu vàng gợn sóng lớn.
Tô Triết Ngạn cầm chiếc máy ảnh kiểu cũ và chụp ảnh cậu với gương mặt không cảm xúc.
Sở Thời Từ là Gay, cũng là 0, nhưng điều này không có nghĩa là cậu thích quần áo phụ nữ.
Nếu không phải đánh không lại Tô Triết Ngạn thì cậu đã sớm nhào vô rồi.
Hệ thống xin nghỉ phép rồi đi ra ngoài, nói rằng lát nữa sẽ trở lại, Sở Thời Từ ngay cả người để kể khổ cũng không có.
Cậu nghẹn một bụng lửa giận, giật mạnh váy, “Tôi không muốn nó, tôi ghét quần áo của phụ nữ.”
Cậu chưa kịp nói xong quần áo đã bị cởi ra.
Tô Triết Ngạn lại lấy ra một bộ Lolita từ trong hộp đựng quần áo và tròng vào người cậu, còn đặt vào tay cậu một chiếc ô nhỏ vừa vặn.
Hắn đặt Sở Thời Từ lên bàn, lạnh lùng nói: “Xoay một vòng.”
Sở Thời Từ không chịu, Tô Triết Ngạn vươn tay kéo cậu, buộc cậu xoay một vòng.
Trong quá trình xoay vòng tròn, chiếc váy khẽ xoay theo, vẽ nên một vòng tròn hoàn hảo. Những mảnh kim sa thấp thoáng trên váy ánh lên một vầng hào quang ảo giác dưới ánh đèn. Những chiếc nơ đính trên váy dường như trở nên sống động ngay lập tức, khiến nó trở nên dễ thương và nhanh nhẹn hơn.
Sở Thời Từ và Tô Triết Ngạn cùng nhau cúi đầu nhìn chiếc váy.
Hình như.... chơi hơi vui.
Khi hệ thống đi làm việc trở về, liền nhìn thấy ký chủ mặc đồ nữ xoay tròn trên bàn, thỉnh thoảng còn tạo dáng dễ thương hoặc quyến rũ, nam chính chụp ảnh bên cạnh với vẻ mặt lạnh lùng.
Mãi đến khi thay hết hộp váy, Tô Triết Ngạn mới dừng lại.
Hắn xử lý các bức ảnh, đặt con robot nhỏ lên vai rồi lướt qua từng bức ảnh một.
Sở Thời Từ cầm lỗ tai của hắn, “Bộ đồ thủy thủ này đẹp nè.”
Tô Triết Ngạn trông có vẻ thờ ơ, “Dễ thương, nhưng quá đơn giản.”
“Tôi cũng thích Lolita nữa.”
“Lộng lẫy, nhưng quá hoa mỹ. Sườn xám?”
“Sườn xám bó eo quá, anh biết đó, tôi không có eo, nên khó chịu lắm.”
Nghe một hồi, hệ thống không nhịn được hỏi:【Không phải cậu nói không mặc đồ nữ à?】
Sở Thời Từ ho nhẹ một tiếng, “Ta đã nói vậy hả? Ta không nhớ.”
Vì chưa quyết định được sẽ mặc cái nào nên cuối cùng Sở Thời Từ đã quyết định mỗi cái đều mặc một lần.
Tổng cộng có năm bộ quần áo, thứ hai đến thứ sáu mỗi ngày một bộ.
Thứ bảy mặc áo choàng tự chế, chủ nhật không mặc.
Hệ thống kinh ngạc:【Nhanh như vậy mà cậu đã quen với việc khoả thân rồi!】
Sở Thời Từ vén gấu váy lên, lại kéo cổ áo để lộ ngực.
Học dáng vẻ của Tô Triết Ngạn, mỉm cười chế nhạo hệ thống, “Khoả thân hay không khoả thân khác nhau à.”
Nhìn thân thể trơ trụi bằng sắt, nhất thời hệ thống không nói nên lời.
Nó mở phông nền ra nhìn, kinh ngạc thốt lên.
【Giá trị sức sống tăng một hơi lên 15, chuyện gì đã xảy ra khi tôi đi vắng vậy!】
Sở Thời Từ tháo tóc giả xuống, tết hai bím tóc rồi đội lại lên đầu.
Cậu kéo quần áo của Tô Triết Ngạn, “Đẹp không?”
Tô Triết Ngạn không nói gì, chỉ cầm máy lên chụp ảnh, giá trị sức sống lại tăng lên một chút.
Sở Thời Từ xách làn váy ném qua ném lại, nói với hệ thống bằng giọng điệu của một người từng trải: “Những con búp bê bỏ túi mặc váy giống như ta là thứ mà mấy anh đô con thích nhất.”
Nói xong, cậu sững sờ, chợt nhận ra mình đã làm gì.
Cậu che mặt suy sụp ngồi trên mặt đất, xong rồi, cậu càng ngày càng ít nghĩ đến bản thân mình là con người rồi.
Không giống như ngày hôm qua, Tô Triết Ngạn không ăn ngay sau khi trở về.
Hắn trải một tấm thảm lông thật dày trong khoang con nhộng, túm lấy Sở Thời Từ - người còn đang suy nghĩ về nhân sinh - ném xuống đất.
Nhìn con robot ngã vào thảm lông, Tô Triết Ngạn bình tĩnh hỏi: “Đau không?”
Sở Thời Từ lắc đầu, Tô Triết Ngạn mặc kệ cậu, mở cửa khoang đi ra ngoài lấy đồ.
Khoang con nhộng quá cao, Sở Thời Từ không ra được.
Cậu gọi nhưng nam chính không trả lời.
Sở Thời Từ buồn chán, vén váy dài chạy tới bên gối, ngẩng đầu nhìn vách bên trong của khoang con nhộng.
Trên đó có một hoa văn kỳ lạ được vẽ bằng bút đánh dấu màu đen, không thể phân biệt được đó là gì, trông giống như một tấm bản đồ hoặc một ký hiệu nào đó.
Cậu hỏi hệ thống, “Thứ này có xuất hiện trong nguyên tác không?”
Hệ thống nhập hình vẽ và trích xuất từ khoá trong túi tài liệu.
【Không có, nhưng so sánh dữ liệu cho thấy tuyến đường mà nam chính xưng bá ngôi sao hoang vu trong nguyên tác trùng khớp 99% với các đường cong của hình vẽ này. Đường ở góc trên bên phải có hai ngã ba, trong nguyên tác nam chính chỉ đi bên trái. Bên kia dẫn đến ngõ cụt mặt trước bên phải, trong nguyên tác nam chính không có đi qua, đây là một con đường mới.】
Sở Thời Từ lâm vào trầm tư.
Vậy hình vẽ trên vách bên trong của khoang con nhộng thực chất là một bản đồ đường đi?
Xem xét từ nhật ký, khi cậu xuyên qua thì nam chính vừa mới đến ngôi sao hoang vu này ba ngày thôi.
Chỉ trong ba ngày, hắn bận bịu tìm vật tư, làm sao có sức mà đi một quãng đường dài như vậy được.
Nhưng nếu không phải nam chính vẽ, vậy thì ai để lại trong khoang con nhộng?
Tô Triết Ngạn sẽ nằm trên giường và nhìn chằm chằm vào nó mỗi sáng và tối, trên khuôn mặt vốn luôn thiếu biểu cảm đó lại ẩn chứa một sự khó hiểu và mờ mịt khó có thể nhận ra.
Có thể thấy hắn cũng không biết đây là gì.
Sở Thời Từ quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt lại rơi vào trên giá sách nhỏ cách đó không xa.
Cậu nhớ rằng có bụi bám rõ ràng ở tầng hai của giá sách, và có thể mơ hồ nhìn ra nơi đó đã từng đặt một thứ gì đó dài dài.
Sở Thời Từ suy tư một lúc lâu, nhẹ giọng hỏi hệ thống, “Mi nói xem có khi nào Tô Triết Ngạn đã rơi xuống ngôi sao hoang vu này từ trước rồi, nhưng lại mất trí nhớ cho nên tưởng rằng mình mới ở đây được ba ngày không? Không phải trên TV đều chiếu vậy à. Nếu không thì làm sao có thể có một lớp tro dày như vậy rơi xuống trong khoang con nhộng chỉ trong ba ngày chứ.”
Hệ thống uống hồng trà,【Trông anh ta không giống.】
“Người bình thường sẽ vô duyên vô cớ xé hơn phân nửa quyển nhật ký ư?”
【Vậy nếu như anh ta đã đến ngôi sao hoang vu này từ trước, thì tại sao trong khoang con nhộng lại có ít vật tư như vậy, thậm chí còn không có bất kỳ hàng tồn kho nào? Khoang con nhộng này nhìn là biết khoang mới rồi.】
“Có lẽ vật tư đã bị anh ta ăn hết rồi.”
【Không thể nào, hôm qua anh ta chỉ ăn một chén kem dinh dưỡng mà còn thừa nửa chén, ăn còn ít hơn cậu nữa. Với tính khí tiết kiệm như vậy, sao anh ta có thể không tích trữ đồ hộp được.】
Sở Thời Từ thảo luận với hệ thống một hồi, nhưng vẫn không đưa ra được lý do.
Hệ thống tin chắc rằng có người ngoài đã xâm nhập vào khoang con nhộng, lấy cắp những thứ của Tô Triết Ngạn và để lại một hình vẽ kỳ lạ.
Sở Thời Từ cảm thấy Tô Triết Ngạn đã đến ngôi sao hoang vu từ lâu rồi, nhưng lại mất trí nhớ có chọn lọc.
Hai suy đoán, một bên thiên về các kênh pháp chế, một bên lại tập trung vào sự hồi hộp và kinh dị.
Khi nắp trong suốt lại được mở ra, Sở Thời Từ ngẩng đầu lên, nhìn Tô Triết Ngạn đang chuẩn bị vào khoang với ánh mắt đầy mong đợi, “Triết Ngạn, anh có cảm thấy mình đã quên điều gì đó không?”
Tô Triết Ngạn vẫn duy trì tư thế chống tay lên cửa khoang, im lặng một lúc lâu, từ trong túi áo trước ngực lấy ra một tờ giấy.
Hắn nhìn nó một lúc, sau đó đưa tờ giấy qua, “Không có quên, tất cả đều đã được đánh dấu.”
Sở Thời Từ cầm tờ giấy và xem nó, là một danh sách lịch trình.
【Nhu yếu phẩm, một bộ công cụ sửa chữa.】
【Mua quần áo cho robot, tìm thức ăn cho robot và tham khảo những việc cần chú ý khi nuôi robot.】
【Đánh Alpha. 】
Sở Thời Từ cảm thấy có gì đó không đúng.
Cậu hỏi Tô Triết Ngạn về danh sách lịch trình của những ngày trước đó.
Kế hoạch ngày thứ hai.
【Tìm nhu yếu phẩm, tìm đồ vệ sinh cá nhân.】
【Đánh Alpha.】
Kế hoạch ngày thứ ba.
【Tìm nhu yếu phẩm, mua đồ dùng vệ sinh.】
【Đánh Alpha.】
Những danh sách khác cũng y như vậy, mỗi ngày đều có đánh Alpha.
Sở Thời Từ ngẩng đầu: “Anh ghét Alpha vậy hả?”
Sắc mặt của Tô Triết Ngạn lập tức chìm xuống, hắn nheo mắt lại lạnh lùng nói: “Ta không kỳ thị giới tính, ta chỉ chướng mắt bọn họ thôi.”
Sở Thời Từ:.....
Cũng may là cậu xuyên thành robot, không phải Alpha.
Nếu không thì lần đầu tiên nhìn thấy mặt nam chính, cậu đã bị hắn băm thành nhân sủi cảo rồi.
……
Tô Triết Ngạn bận rộn ở bên ngoài cả buổi trời để làm một cây thang.
Cây thang nhẹ nhưng rất chắc chắn, độ cao vừa đủ để chạm tới cửa khoang.
Hắn gấp cây thang lại rồi đưa cho Sở Thời Từ, “Cái này mi có thể thay đổi lớn nhỏ, xoay tay cầm ở đây là có thể nâng cây thang lên cao.”
Cây thang được sơn một lớp sơn màu hồng nhạt, có hai chế độ là trượt và cầu thang.
Sở Thời Từ ôm cây thang, lại cúi đầu nhìn tấm thảm lông mới trên mặt đất.
Đột nhiên có chút cảm động.
Cậu cảm thán với hệ thống, “Nam chính uể oải, không phấn chấn rất tốt với mọi người xung quanh, nếu không thất hồn lạc phách thì anh ta hẳn là một người rất dịu dàng.”
【 Thực ra, tôi thấy nam chính coi cậu như thú cưng thì có.】
Mặc dù hệ thống nói như vậy nhưng Sở Thời Từ vẫn quyết định bày tỏ một chút.
Cậu xé một tờ giấy rồi gấp một trái tim màu đỏ, “Triết Ngạn, cho anh nè.”
Một con robot cỡ này không thể làm gì khác ngoại trừ gấp một tờ giấy.
Tô Triết Ngạn thờ ơ nhìn cậu, khóe miệng mang theo nụ cười chế giễu, giống như đang âm thầm nói rằng cậu thật ấu trĩ.
Sở Thời Từ giơ trái tim bằng giấy lên lắc lắc trước mặt Tô Triết Ngạn, hét lớn: “Cho anh nè, cho anh nè.”
Cậu lắc lư một hồi, chợt cảm thấy trên tay mình nhẹ đi.
Tô Triết Ngạn có vẻ bị cậu làm cho phiền, mặt lạnh lùng cầm lấy trái tim bằng giấy rồi kẹp vào quyển nhật ký mà không thèm nhìn một cái.
Nhưng trong đầu Sở Thời Từ lại vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
【Giá trị sức sống +2, giá trị sức sống hiện tại là 18/100.】
Sở Thời Từ vỗ cẳng chân của Tô Triết Ngạn, cậu có thể nhìn thấu, đây là một tên ngạo kiều mặt liệt.
Tô Triết Ngạn đêm nay còn rất nhiều việc phải làm, vội vàng ăn kem dinh dưỡng, cởi quần áo, bắt đầu dùng khăn ướt lau người.
Điều kiện ở ngôi sao hoang vu rất khó khăn, hắn tạm thời vẫn chưa xin được giấy phép cư trú của thành phố nên chỉ có thể chịu đựng một thời gian.
May mắn là hôm nay hắn tìm được một quán nước công cộng không có người trông coi, giúp hắn có cơ hội gội đầu.
Alpha kéo bè kéo cánh, dựa vào cơ thể mạnh khoẻ trời sinh để chiếm phần lớn tài nguyên của ngôi sao hoang vu.
Những người bị đày đến đây đều là trọng tội, không được mấy người tốt. Những Alpha đã chiến đấu trong một thời gian dài và không có nơi nào để phát tiết dục vọng của mình, đối với Omega cùng Beta mà nói, chính là những quả bom hẹn giờ.
Mỗi ngày, Tô Triết Ngạn đều sẽ đến nguồn nước để giết mấy tên Alpha không có mắt, và nhân tiện lấy nước dùng hằng ngày.
Gần đây hắn đã giết gần hết Alpha trong một nguồn nước, vài ngày nữa là hắn sẽ được tắm rửa một trận thật sảng khoái.
Tô Triết Ngạn chà lau xong, tùy tiện mặc một bộ quần áo vào, chuẩn bị đi ngủ.
Khóe mắt liếc nhìn con robot đang thu mình trong góc, hắn chợt nhớ ra thứ này chạy lung tung, chắc là bị bẩn rồi.
Hắn duỗi tay tóm lấy con robot dưới gầm bàn, vật nhỏ cúi đầu che mắt tỏ vẻ ngại ngùng.
Tô Triết Ngạn khó hiểu nói: “Sao vậy.”
Sở Thời Từ nói lí nhí: “Tôi là robot nam.”
“Ừ?”
“Tôi là robot nam thích đàn ông, dáng người của anh quá lớn... Không phải, là quá đẹp, tôi xấu hổ khi nhìn nó.”
Tô Triết Ngạn im lặng một cách kỳ dị trong giây lát.
Hắn nâng cánh tay của robot lên và nhìn vào dòng chữ nhỏ,【Búp bê robot: Thích hợp cho trẻ từ 6-12 tuổi.】
Tô Triết Ngạn:?
Đồ chơi mà con nít chơi bây giờ đều phát dục sớm như vậy hả?