Trình Hề có cảm giác mình đang bước vào vườn địa đàng.
Mà người đàn ông ở trước mặt, chính là rắn độc mê hoặc cậu ăn trái cấm.
Cậu thật sự rất muốn mùi hương trên áo của anh, nhưng làm nũng này nọ… cậu lại không làm được.
“……..Không được,” Trình Hề từ chối: “Em không biết làm nũng.”
Đào Thời Diên tuyệt tình vạch trần: “Đâu phải tôi chưa từng nghe thấy.”
“Ở đây nhiều người lắm…..” Trình Hề nói: “Nếu như bị chụp được, thì ba fansite kia của em phải làm sao đây?”
Nhiều người lắm?
Ba fansite?
Đào Thời Diên rốt cục cũng biết cậu nhóc này say đến mức nào rồi, nếu nói thêm gì nữa, thì có lẽ sẽ đủ để quay một bộ phim ma luôn.
Anh dở khóc dở cười: “Cậu nhìn kỹ xem, xung quanh ngoài tôi ra còn ai khác nữa à?”
Đầu quả dưa của Trình Hề chậm rãi xoay một vòng, để kết hợp với bộ vest, tóc của cậu được chải thành kiểu của người lớn, lộ ra vầng trán đầy đặn nhẵn nhụi, lông mi cụp xuống làm đôi mắt trông rất mờ mịt.
“Anh đừng đong đưa nữa, em, em không nhìn rõ.”
Đào Thời Diên đứng im tại chỗ không hề lắc lư: “…..”
Lúc này, có một cơn gió thổi tới, áo sơ mi mỏng manh của Trình Hề chẳng mấy chốc bị xuyên thấu. Cậu xoa xoa cánh tay, Đào Thời Diên tỉnh rụi dùng thân thể chắn nơi lùa gió, rồi tiện thể nói: “Chỉ cần cậu nói lạnh, tôi sẽ đưa áo cho cậu.”
Chuyện này hình như rất dễ, Trình Hề quên mất mình cũng có áo khoác: “Lạnh, đưa cho em đi.”
Giống như một tên trẻ trâu đòi mẹ tiền tiêu vặt vậy.
“Đổi giọng điệu khác, thêm cả xưng hô nữa,” Đào Thời Diên dừng lại một lát rồi nói: “Tôi lớn hơn cậu sáu tuổi, gọi một tiếng anh cũng không có gì quá đáng.”
Phải nhỉ, khi còn bé Trình Hề luôn gọi Lục Hành Chỉ nhà chú Lục là anh. Nửa năm bị bắt cóc, cũng có một người anh đêm đêm ở bên cạnh cậu.
Mặc dù anh trai nhỏ đó bị bệnh ở mắt, không nhìn thấy người. Nhưng chỉ cần anh trai nhỏ ở bên cạnh, là cậu sẽ có can đảm để chiến đấu với bóng tối.
……..Hình như họ Đào cũng mang đến cho cậu cảm giác này.
Không đúng, Trình Hề dùng sức lắc đầu —— sao cậu lại có ý nghĩ đó được chứ!
Vì đôi mắt có bệnh không thể nhìn thấy ánh sáng quá mạnh, nên anh trai nhỏ vẫn luôn dùng băng gạc che mắt, cậu chưa nhìn thấy cả khuôn mặt của anh trai nhỏ bao giờ, nhưng biết vùng da ở cằm của đối phương trơn bóng nguyên vẹn.
Đâu có giống người đàn ông đối diện, bên trái cằm có một vết sẹo dài, nhìn chẳng giống người tốt chút nào.
“Hửm?” Thấy cậu ngẩn người, Đào Thời Diên lại áp sát một bước.
Khoảng cách quá gần, mạch suy nghĩ của Trình Hề bị cắt đứt, cậu bất giác lùi ra sau: “Em, em không phải người điếc, anh cách xa em một chút là được rồi.”
“Được,” Đào Thời Diên ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cơ thể lại không nhúc nhích: “Nói đi, lát nữa đạo diễn Lưu tới tìm thật đó.”
Đau đầu sau cơn say là trí mạng nhất, nếu như không ngủ một giấc thật ngon thì có lẽ ngày mai sẽ phải nằm liệt ở trên giường cả ngày. Cậu đã hẹn giáo viên dạy nhảy tập nhảy cho fanmeeting rồi, không thể làm lỡ thời gian được.
“Ừm…. khụ,” cậu cam chịu hắng giọng, rồi nói cực kỳ nhỏ: “Anh, em lạnh.”
“Cậu nói gì? Tôi không nghe rõ.”
“….Anh, đưa áo cho em, em lạnh.”
“Không được, giọng rất không tự nhiên.”
“Anh…..”
Sau khi Trình Hề mặc áo khoác của Đào Thời Diên quay lại hội trường bị Hứa Lệ Sơ nhìn thấy, cô đã lập tức tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh đáng xấu hổ.
Đang định tới phỏng vấn người trong cuộc, thì bị ánh mắt của Đào Thời Diên giết trở lại, những người khác nhìn thấy chuyện này nên cũng không dám mở miệng hỏi.
Chẳng có ai biết trên sân thượng đã xảy ra chuyện gì, chỉ có bạn học Trình Tiểu Hề nước mắt lưng tròng, nếm trái đắng mà mình đã nuốt phải.
Thời đại này, tiền khó kiếm, cớt khó ăn, áo khó xin.
Haiz, cuộc sống không dễ dàng gì, Trình Trình thở dài.
Sau khi đánh thức đạo diễn Lưu bằng cách tàn nhẫn nhất, cắt xong bánh ga tô, mở xong champagne, chụp xong ảnh, 《Hành trình》thật sự đã kết thúc.
Không ai biết lần gặp mặt tiếp theo sẽ là năm nào, trước khi chia tay, Hứa Lệ Sơ rưng rưng nước mắt cầu xin: “Anh Diên, sắp đi rồi, cho em ôm Cam Nhỏ một cái nhé.”
Cô chỉ mê giai, chẳng có suy nghĩ gì khác với Trình Hề, nên Đào Thời Diên thoải mái đồng ý.
Nghe thấy vậy, Trình Hề không để con gái người ta phải chủ động, mà trực tiếp trao cho cô một cái ôm rất lịch thiệp.
Ôm xong mới phát hiện ra chỗ nào đó sai sai.
………Hứa Lệ Sơ muốn ôm cậu, thì nên hỏi ý kiến của cậu, hỏi Đào Thời Diên là có ý gì??
Đào Thời Diên lại còn đồng ý nữa chứ??
Hoàng đế và thái tử đúng là cmn cùng một giuộc với nhau!!!
Khoác áo của bệ hạ, Trình Hề hầm hừ lên máy bay.
Một đêm ngon giấc, sáng sớm Trình Hề bước vào tòa nhà công ty với đôi mắt ngái ngủ và mái tóc đỏ bù xù.
Vừa đến phòng tập luyện trên tầng bảy, thì chạm mặt với mấy chàng trai cô gái có ngoại hình rất đẹp, nhìn bề ngoài thì tuổi tác không lớn lắm, khoảng mười bảy mười tám tuổi, cũng trạc tuổi cậu khi mới vào công ty, rất xa lạ, chắc là thực tập sinh mới vào công ty vào năm nay.
Nhìn thấy cậu, có hai cô gái lập tức đỏ mặt, luống cuống tay chân cúi người chào: “Chào tiền bối Trình Hề ạ!”
Trình Hề dừng bước: “Chào mọi người.”
“Tiền bối, em thích anh lắm, anh ký tên cho em được không ạ?” Cô gái nhỏ giọng hỏi.
Lúc còn là thực tập sinh, Trình Hề từng tìm tiền bối Bách Dạ xin chữ ký hai lần, không ngờ giờ lại đến lượt mình.
Cậu nhận lấy quyển sổ mà cô gái đưa tới, hỏi: “Em tên gì?”
Cô gái nhỏ giọng nói ra một cái tên.
Trình Hề nghiêm túc viết lại tên của cô gái, phía sau còn viết thêm mấy chữ: Chúc bạn hào quang vạn trượng.
Khoảnh khắc cô gái nhìn thấy những chữ đó, trong đôi mắt thực sự bừng sáng lấp lánh.
Ký tên cho hai cô gái đó xong, thấy ba chàng trai còn lại không có ý định cầm sổ tới, Trình Hề gật đầu xem như chào hỏi rồi tiếp tục đi đến phòng tập với Triệu Tiểu Đào.
Xa xa, cậu nghe thấy tiếng phàn nàn của chàng trai: “Mấy đứa con gái các cô chỉ biết nhìn mặt, đúng là bó tay.”
“Bó tay chỗ nào?”
“Cô nhìn tiền bối Bách Dạ mà xem, đẹp trai này, có thực lực này, stage thì đẹp thôi rồi, đây mới là một ca sĩ nhạc dance kiểu mẫu, biết chưa!”
“Xí, nói như kiểu cậu hát với nhảy giỏi lắm vậy, cậu đẹp trai giống như tiền bối Trình cho tôi ngắm thử coi…”
Giọng của mấy thực tập sinh ngày càng xa, dần dần không nghe thấy gì nữa. Triệu Tiểu Đào xụ mặt, lấy điện thoại ra định gọi cho người phụ trách mảng thực tập sinh.
Nhưng lại bị Trình Hề ngăn lại.
Vẻ mặt của cậu rất tự nhiên: “Không cần đâu, anh Tiểu Đào.”
“Để anh hỏi xem thằng nhóc kia tên là gì, sao lại thích nói xấu sau lưng người khác như thế.”
“Cậu ấy nói không sai,” Trình Hề nói: “Giới ca sĩ nhạc dance phân định thắng thua bằng thực lực, sự nổi tiếng của em đều đến từ mấy show thực tế, vốn là trạng thái không giống nhau, nên bọn họ không phục em là chuyện rất bình thường.”
Triệu Tiểu Đào sửng sốt.
“Debut mười tháng rồi, mà em mới quảng bá trên sân khấu được hai lần.”
Trình Hề dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Phải để cho fans mới tới biết, thật ra em là một ca sĩ nhạc dance.”
Fameeting dự định sẽ kéo dài một tiếng rưỡi, tạm thời quyết định sẽ biểu diễn ba bài hát trong album đầu tiên và hai điệu dance skewers.
Chỉ mở bán hai ngàn vé, không mua được vé cũng không sao cả, vì đến lúc đó sẽ có nền tảng livestream buổi biểu diễn, cố gắng để tất cả Quả Cam đều có thể tham dự sân khấu độc quyền đầu tiên của Trình Hề.
Thật ra fameeting rất ít khi livestream, thứ nhất là địa điểm không lớn, hiệu quả sân khấu chưa chắc đã đẹp; thứ hai là khoảng cách giữa nghệ sĩ và fans rất gần, nếu như hát nhép sẽ rất dễ bị phát hiện ra, quá thử thách năng lực hát live. Ngộ nhỡ có sự cố gì, mà còn livestream thì chẳng phải chính là bê đá đập chân mình à?
Kế hoạch ban đầu của chị Mai khá khả quan, nhưng chính Triệu Tiểu Đào đã đề nghị thêm hình thức livestream, sau khi bàn bạc với nhau, chị Mai cũng đồng ý.
Đây là sự khẳng định của bọn họ với năng lực của Trình Hề.
Không thành công, thì cũng đã hy sinh vì lý tưởng.
Khoảng thời gian này, Trình Hề vùi đầu vào luyện tập.
Ba ngày sau, 《Undefined》- album chính thức đầu tiên của Trình Hề. Đợt đầu tiên gồm 50000 bản đĩa cứng đã bán hết trong vòng 30 giây, bản điện tử cũng bán được 260000 bản sau khi lọc nước trong vòng 24h. So với đỉnh lưu như Bách Dạ chẳng là gì, chỉ được coi như là đẳng cấp trong số những người mới.
Nhưng nếu so sánh với 8 triệu fans hâm mộ thì con số này hơi lạc lõng.
Chứng tỏ fans trung thành của cậu rất ít, xét cho cùng, thì cũng là do không có tác phẩm.
Thế là Trình Hề càng tập luyện cố gắng hơn, mỗi ngày 7h sáng tới công ty, 12h đêm mới về nhà, trừ ăn cơm ra thì tất cả thời gian đều vùi đầu vào tập luyện —— những lúc không ngủ được cũng tập luyện.
Sau nửa tháng chuẩn bị không kể ngày đêm, cuối cùng cũng tới ngày nghiệm chứng thành quả.
Fanmeeting được tổ chức ở trung tâm thể thao của thành phố Tùng Giang, thời gian vào cửa của khán giả và giới truyền thông là 3h chiều. Buổi sáng, sau hai lần diễn tập, Trình Hề bị kéo vào phòng thay đồ để tạo hình.
Lâu lắm rồi không trang điểm để lên sân khấu, cậu cảm thấy hơi không thoải mái, bèn để mặc cho chuyên viên trang điểm giày vò đầu tóc của mình, rồi cúi đầu lấy điện thoại ra.
Đầu tiên là nhìn thấy một tin nhắn lạ. Người gửi tin nhắn chưa được cậu lưu tên trong danh bạ, làm cậu chẳng nghĩ ra là ai.
Giọng điệu có vẻ thân thiết với cậu, Trình Hề tò mò mở avatar của đối phương ra, là ảnh chụp cuộn phim của máy ảnh kiểu cũ.
Tiểu Hề…. Cuộn phim…. Trình Hề nhớ ra rồi!
—— Đây chẳng phải là anh Lục Hành Chỉ nhà chú Lục đấy sao!
Lục Hành Chỉ học đại học chuyên ngành đạo diễn, sau khi tốt nghiệp thì tới Colombia để tiếp tục bồi dưỡng, mùa hè năm sau sẽ tốt nghiệp. Nghe Trình Lập Quốc nói, lần này cậu ta về nước vào đoàn phim của một vị đạo diễn nổi tiếng để thực tiễn.
Thời niên thiếu quan hệ của hai người không tệ, chơi cùng nhau từ tiểu học quốc tế cho đến lúc học xong cấp hai. Trình Hề vội vàng trả lời:
Xem xong câu này, chuyên viên trang điểm bảo Trình Hề ngẩng đầu lên xác nhận kiểu tóc, cậu bèn để điện thoại xuống.
Vốn để quay MV nên mới phải nhuộm tóc đỏ, nên màu tóc không thay đổi, chỉ cắt ngắn lên một chút.
Thành thật mà nói, cậu chẳng có ý kiến gì về khuôn mặt của mình cả, cảm thấy không xấu đến mức dọa fans chạy hết là được rồi, bèn ra hiệu OK với chuyên viên trang điểm, rồi cầm điện thoại lên định trả lời tin nhắn tiếp.
Đúng lúc này lại có thông báo tin nhắn đến, cậu không nghĩ nhiều, mà ấn vào gõ chữ:
Giao diện báo gửi đi thành công, tiếp đó cậu ngước lên nhìn avatar của đối phương ——
Đen kịt, không phải là cuộn phim của máy ảnh.
Gửi cho Đào Thời Diên rồi!!!
Cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ ập vào mặt, Trình Hề run rẩy vội vàng thu hồi tin nhắn!
Nhưng chậm mất rồi.
Gửi tin nhắn xong, Trình Hề giơ điện thoại lên, tầm mắt thỉnh thoảng quét về giao diện của cuộc trò chuyện.
Hai phút trôi qua, không có tin nhắn mới.
Chuyên viên trang điểm cách cậu rất gần, đương nhiên có thể cảm nhận được động tác kịch liệt của cậu, bèn quan tâm hỏi: “Trình Nhi, tôi làm cậu đau à?”
“Không,” Trình Hề tiếp tục nhìn chằm chằm giao diện: “Ban nãy em trượt tay, không cẩn thận gửi nhầm tin nhắn của người khác cho bạn em, không liên quan gì đến chị cả.”
“À à, gửi nhầm tin nhắn thì cứ giải thích là được rồi, đâu phải vấn đề lớn lao gì, sao nhìn cậu sợ hãi thế.”
Không phải vấn đề lớn lao gì thật à? Đờ mờ, vậy họ Đào làm gì mà giả chết…
Trình Hề liếm môi, kéo lên xem nhật ký trò chuyện. Trước khi cậu gửi nhầm, Đào Thời Diên hỏi cậu chuẩn bị thế nào rồi, có căng thẳng không.
Thế là cậu vội vã bổ sung:
Tiếc là giống như đá chìm sâu vào đáy biển, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Ở bên kia điện thoại, Đào Thời Diên đang trên đường tới quán trà.
Lâm Tuyết Phong – đạo diễn của bộ phim đầu tiên anh quay thời đại học xuống núi sau tám năm, để trả ơn tri ngộ, anh đồng ý đóng nam chính số một trong bộ phim của Lâm Tuyết Phong.
Sáng sớm Lâm Tuyết Phong muốn tìm anh tâm sự, nên hai người hẹn gặp nhau ở quán trà.
Đào Thời Diên ném điện thoại qua một bên, khẽ nhíu mày: “Trương Tĩnh, cô có hay đích thân tới sân bay đón người không?”
“Có chứ,” Trương Tĩnh khó hiểu nói: “Nếu bạn tới đây, em chắc chắn sẽ hỏi có cần đi đón hay không.”
“Vậy nếu như cô rất bận, hơn nữa còn là người của công chúng, không tiện xuất hiện ở những nơi công cộng thì sao?”
Trương Tĩnh: “Vậy thì… có lẽ là em chỉ có thể tới đón người cực kỳ quan trọng với mình thôi.”