Tội + Cộng Sự

Chương 16: Tám thi thể



Diệp Phi nhìn thấy lão Lưu và mấy đồng nghiệp trước cổng nhà máy, còn có một người không nên xuất hiện ở đây— Bạch Minh Ngữ.

Diệp Phi hơi bất ngờ, nhưng cũng khá mừng rỡ. Anh xuống xe, bước nhanh tới đó.

Mấy người hình như đang cãi vã, lão Lưu mặt mũi đỏ bừng, chỉ trỏ Bạch Minh Ngữ. Bạch Minh Ngữ hai tay đút túi, mắt nhìn lên trời, hoàn toàn không để ý tới lão Lưu.

“Lão Lưu? Chuyện gì thế? Bạch Minh Ngữ, sao cậu lại ở đây?” Diệp Phi hỏi.

“Đến chơi mà.” Bạch Minh Ngữ ngả ngớn đáp.

Lão Lưu nhe răng, lớn tiếng hỏi, “Đến chơi? Chỗ này có gì mà chơi?!”

Bạch Minh Ngữ ‘xì’ một tiếng, “Tôi thích chơi ở đâu thì chơi, chú quản được à?”

“Mày! Tao, tao, thằng ranh con!” Lão Lưu tính tình nóng nảy, chịu không nổi người khác tranh luận với mình, đặc biệt là người nhỏ tuổi hơn. Thấy thân phận trưởng bối và cảnh sát không dọa được đối phương, gã bắt đầu líu lưỡi.

“Được rồi lão Lưu, điều tra nghi phạm thế nào?” Diệp Phi cắt ngang màn đối thoại vô nghĩa của hai người.

“Căn cứ vào các đặc điểm đội trưởng cung cấp, cơ bản đã có thể xác nhận nghi phạm, vị này là chủ nhiệm phân xưởng, ông ấy sẽ đưa chúng ta đi.” Lão Lưu chỉ vào người đàn ông bên cạnh, nói tiếp, “Thực ra bọn tôi đang định đi thì thằng nhỏ này chẳng biết từ đâu chạy ra đòi đi cùng. Diệp đội trưởng, anh nói xem, thế này có trách tôi dông dài được không? Vây bắt nghi phạm là chuyện có thể đưa nó đi cùng sao? Nó thì làm cái được cái gì? Chỉ tổ thêm phiền!”

Diệp Phi nhìn Bạch Minh Ngữ, thầm nhủ tin tức của nhóc con này nhạy thế! Ai tiết lộ cho cậu? Trừ anh ra, chẳng lẽ Bạch Minh Ngữ còn quen biết người nào khác trong đội?

“Giờ không phải lúc so đo, bắt giữ nghi phạm là quan trọng nhất, anh và chủ nhiệm phân xưởng mai phục bên ngoài chỗ ở của nghi phạm, tôi gọi thêm người đến phối hợp vây bắt, tranh thủ một lần tóm gọn hắn.” Diệp Phi vừa nói vừa bấm điện thoại.

“Rõ!” Lưu Đức Chí nhìn chủ nhiệm phân xưởng, “Mời ngài dẫn đường.”

Trước khi đi, Lưu Đức Chí vẫn chưa bỏ qua, trừng mắt nhìn Bạch Minh Ngữ coi như cảnh cáo.

Diệp Phi nói chuyện điện thoại xong thì nhìn sang đứa nhỏ bên cạnh, hôm nay Bạch Minh Ngữ mặc T-shirt trắng, quần short khaki, chân đi giày lười kẻ ca-rô, rất hợp với làn da màu lúa mạch của cậu, trông cậu vừa thuần khiết vừa đẹp trai, lại có hương vị độc đáo của bé trai xen lẫn với đàn ông trưởng thành. Môi cậu đỏ đỏ, hơi cong cong, đôi mắt đen láy chớp chớp, đáng yêu vô cùng. Giờ đôi mắt ấy đang nhìn anh, những ngón tay mảnh mai vân vê chuỗi tràng hạt đỏ sẫm bên cổ tay còn lại.

Chẳng biết tại sao, nhìn cậu, Diệp Phi cảm giác không khí anh hít vào cũng tươi mát và tinh khiết hẳn lên, toàn thân khoan khoái, tinh thần sung sướng. Diệp Phi khép hờ mắt, đôi con ngươi đảo đảo, cố gắng che giấu vẻ mặt mình, anh cười với Bạch Minh Ngữ, mở ví lấy hai trăm đồng dúi vào tay cậu, “Tiểu Ngữ này… Ở đây loạn lắm, gọi xe về nhà đi thôi. Tôi có vụ án phải làm, giờ phải đi ngay, liện lạc cậu sau nhé.”

Lại là ánh mắt này, lại là nụ cười này, Bạch Minh Ngữ rất khó hiểu, tại sao ông chú này cứ nhìn cậu như thế? Ánh mắt ấy khiến cậu bất giác muốn soi gương xem trên mặt mình có dính gì không. Là bệnh nghề nghiệp của cảnh sát à? Không đúng, anh ta có nhìn người khác như thế đâu? Bạch Minh Ngữ rời mắt khỏi mặt Diệp Phi, nhìn tờ tiền đỏ trong tay, cũng không khách sáo với anh, tiện nhét luôn vào túi quần, xong xuôi mới nói, “Anh Phi, tôi muốn đi xem bắt nghi phạm.”

Diệp Phi nhướn mày, “Bắt nghi phạm thì có gì mà xem? Mà đó cũng không phải chỗ cậu nên đi, nhỡ cậu xảy ra chuyện gì thì tôi biết ăn nói thế nào với anh họ cậu? Ngoan, về nhà đi nhé.”

Bạch Minh Ngữ rũ mắt, mím chặt môi, nhìn rất tổn thương, rất thất vọng.

Bộ dạng cậu làm tim Diệp Phi đau nhói, anh bước tới, ôm lấy vai cậu, thấp giọng an ủi, “Sao thế? Buồn hả? Cậu còn nhỏ mà, sau này còn nhiều cơ hội. Tôi thấy cậu rất có tố chất làm cảnh sát đấy, hay là ra trường xong đi làm cảnh sát nhé? Anh đây sẽ tự tay dẫn dắt cậu, đến khi ấy đừng nói là bắt tội phạm, cậu sẽ được xem đủ các loại hiện trường hung án, đảm bảo mạo hiểm kích thích, có khi còn xem không hết ấy chứ.”

Bạch Minh Ngữ nghiêng đầu nhìn Diệp Phi gần trong gang tấc, “Làm cảnh sát?”

“Ừ, tôi tiến cử cậu được mà.” Diệp Phi cố sức nặn ra một nụ cười tươi rói, nghĩ bụng, cả mẹ anh ở nhà cũng chưa được đãi ngộ thế này đâu nhé. Bàn tay anh không tự chủ được, nhéo nhéo bả vai Bạch Minh Ngữ, xúc cảm tinh tế mà rắn chắc, giống hệt những gì anh tưởng tượng. Anh nghiêng đầu ngửi ngửi bên tai Bạch Minh Ngữ, mùi hương xà bông lướt qua mũi làm tim anh ngứa ngáy.

Những hành động này của Diệp Phi vừa kín đáo vừa tế nhị, không hề khiến người khác khó chịu. Bạch Minh Ngữ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy khó hiểu với mùi nước hoa từ người Diệp Phi. Chú hai ơi, già đầu còn xịt thứ này làm gì? Cho ai ngửi thế?

Nhưng Diệp Phi không có diễm phúc ở đây mê mẩn, vụ án vẫn đang chờ anh. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, “Tiểu Ngữ này, tôi phải đi rồi. Giờ cứ về suy nghĩ đi nhé?”

Bạch Minh Ngữ cũng không phải kiểu người thích mè nheo, cậu gật đầu, “Vậy cũng được.”

Lúc Diệp Phi đang lên xe, đột nhiên Bạch Minh Ngữ bồi thêm một câu, “Anh Phi, nếu nghi phạm đã chết thì nhớ gọi tôi nhé.”

Tiếng của Bạch Minh Ngữ vang lên cùng với tiếng đóng cửa xe, Diệp Phi sửng sốt một lát.

Tại sao lại nói nghi phạm đã chết? Là giả thiết, hay là nói đùa?

Diệp Phi không xác định được, nhìn thoáng qua Bạch Minh Ngữ, Bạch Minh Ngữ cũng đang nhìn anh. Diệp Phi cười với cậu, khởi động máy.



Điều kiện vật chất khu nhà trệt này rất kém, tràn ngập rác rưởi, mùi nước bẩn hôi thối. Nơi này hầu hết là người tứ xứ, thuê phòng chia nhau cùng ở. Cảnh sát tập trung vào một khu nhà phía Đông Bắc, điều tra viên và chủ nhiệm phân xưởng vào trước kiểm tra, đưa những người không liên quan ra ngoài, chỉ để lại căn phòng dính đầy mỡ bẩn, đóng chặt cửa trong góc.

Theo lời chủ nhà, bốn ngày trước đã nhìn thấy Tôn Quảng Dân (nghi phạm) một lần, lúc ấy hắn mua rất nhiều đồ ăn về phòng, rồi từ đó không thấy hắn bước ra. Tôn Quảng Dân thường xuyên làm tổ trong phòng, đôi khi nửa tháng không ra, nên lần này chủ nhà cũng không để ý.

Nếu đúng như lời chủ nhà, hiện tại Tôn Quảng Dân vẫn còn ở trong phòng.

Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, Diệp Phi ra lệnh một tiếng, cảnh sát dân sự phá cửa phòng, năm sáu người cùng xông vào.

“Ối ối!”

Cảnh sát xông vào đầu tiên đạp phải thứ gì đó nhầy nhầy, trượt chân ngã, vô ý kêu to, rồi cũng không kịp khép miệng.

Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả sợ đến chết sững.

Diệp Phi thở dài, anh đã biết chuyện không thể đơn giản như vậy… Điều anh lo lắng rốt cuộc đã xảy ra!

Một mùi tanh tưởi xộc vào mũi, căn phòng nhỏ hẹp kín như bưng, không đủ dưỡng khí, bài trí vô cùng đơn sơ, bức màn đã chẳng phân biệt được màu sắc nhè nhẹ đung đưa, ánh sáng lờ mờ chiếu lên rác rưởi, phô bày tất cả tội ác man rợ trong căn phòng này.

Chiếc tủ cũ nát phủ đầy cặn dầu và vết xước, trên bàn ăn đặt ba chậu rửa mặt, đỏ đỏ trắng trắng đựng đầy ruột, dạ dày và những khối thịt, năm bộ phận thân thể người bị cắt đứt treo trên tường bằng móc sắt, cẩn thận phân biệt, chính là mông và bộ phận sinh dục của thiếu niên. Một thi thể thiếu niên xám đen đầy mỡ đặt trên giường, tay chân bị dây thừng buộc chặt, trên đùi, giữa hai chân và dưới nệm là từng mảng máu khô đen, miệng cậu bé bị dán băng dính, cổ họng bị cắt đứt, phần bụng có vết rạch không hoàn chỉnh, hẳn là chưa kịp tách rời.

Qua ngoại hình, cậu bé này chính là Lục Binh mất tích cuối cùng. Gần cửa đặt một vại nước vỡ, trong vại nước là xi măng đã bị bào bới, người bị hại thứ nhất, Trịnh Lệ Quyên, hẳn đã bị giấu ở đây.

Hiển nhiên, số trẻ em mất tích nhiều hơn con số cảnh sát nắm được.

Con người thật sự có thể tàn nhẫn hành hạ đồng loại, sau đó vẫn bình tĩnh thong dong sinh hoạt trong Địa Ngục nhân gian này sao? Rốt cuộc hắn là người hay ma quỷ?

Xung quanh tĩnh lặng, mọi người nghe được tiếng thở dốc của nhau. Hô hấp kịch liệt và hỗn loạn, ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, phẫn nộ, đau lòng, bi thương, sợ hãi…

Lão Lưu thình lình quát lớn, nắm tay đấm vào khung cửa, gào to, “Súc sinh! Tao phỉ nhổ cả nhà nó!” Là một người cha, đối với thảm trạng này, tinh thần gã cơ hồ không đủ sức chống chọi.

Nhưng giờ không phải lúc để tình cảm lấn lướt, Diệp Phi cố gắng bình tĩnh lại, ra hiểu cảnh sát kiểm tra thi thể người đàn ông nằm trên sàn. Vài người cắn răng lật thi thể lại, chủ nhiệm phân xưởng và chủ nhà xác nhận, người này chính là Tôn Quảng Dân.

Nghi phạm đã chết.

Ác quỷ lẽ ra phải đón nhận sự trừng phạt của pháp luật, lại cứ như vậy thoải mái lìa đời? Sau khi hành hạ chết bao nhiêu trẻ em vô tội?

Diệp Phi chịu đựng nỗi bí bức cả thể xác lẫn tinh thần, kiểm tra sơ bộ nguyên nhân tử vong của Tôn Quảng Dân: Nhìn từ bên ngoài có vẻ giống tự sát, tay phải hắn cầm một con dao phay, trên cổ có vết dao chém, mặt be bét máu, hẳn là chết vì mất máu quá nhiều.

Nhưng Diệp Phi không cho rằng con quỷ này sẽ tự sát, hắn đang hưởng thụ khoái lạc tách rời thi thể, sao có thể đột nhiên tự sát? Không hợp lý.

Nhưng nguyên nhân tử vong thật sự vẫn cần phải qua pháp y kiểm tra mới kết luận chính xác được, Diệp Phi thở ra một hơi, “Gọi về trung tâm pháp y, bảo họ cử vài người đến đây.”

Kế tiếp, Diệp Phi phái lão Lưu và cảnh sát cùng tiến hành tra khám hiện trường, cử Diêu Khiết và Vu Bân đi lấy lời khai của những công nhân khác, hỏi trong năm ngày gần đây có nhìn thấy kẻ khả nghi ra vào hay không, mặt khác cũng phái cảnh sát dân sự điều tra quan hệ xã hội của Tôn Quảng Dân.

Vụ án trẻ em mất tích tuy đã được phá, nhưng một vụ án khác lại xảy ra, cho dù Tôn Quảng Dân bị bằm thây nát thịt cũng chưa đủ đền tội, nhưng hắn có đáng chết hay không thì phải do Tòa phán quyết, không người nào có quyền cướp đi tính mạng của hắn. Cho dù hắn là ma quỷ ác độc.

Nguyên nhân Tôn Quảng Dân cưỡng dâm và hành hạ trẻ em cũng theo cái chết của hắn mà đá chìm đáy biển. Hiện tại, chỉ khi bắt được hung thủ sát hại hắn, mới có thể biết động cơ gây án của cả hai. Hành hạ trẻ em, giết người, ẩn sau những hành động ấy là câu chuyện như thế nào?

Rởi khỏi căn phòng ngạt thở nọ, ánh mặt trời giữa trưa khiến người ta mê muội, Diệp Phi đưa tay che nắng, chờ đôi mắt dần làm quen với ánh sáng.

Súng lục trong tay mệt mỏi buông xuống, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bắc Kinh luôn luôn ảm đạm hôm nay đặc biệt sáng rạng, vạn dặm không mây, bầu trời như mới được gột rửa, xanh biêng biếc. Chỉ có điều, một ngày đẹp trời như thế này, những đứa trẻ trong căn phòng kia sẽ mãi mãi không còn cơ hội nhìn thấy.

Nếu sau khi những đứa trẻ mất tích, cảnh sát để tâm và lưu ý hơn, nếu có thể bắt tên tội phạm về quy án sớm hơn, bảy đứa trẻ ấy có lẽ đã không phải chết. Trong vụ án này, cảnh sát không thể trốn tránh được trách nhiệm.

Đột nhiên nhớ tới lời Bạch Minh Ngữ nói lúc nãy, Diệp Phi lấy điện thoại ra, gọi đến tổng đài, đọc lời nhắn và số máy nhắn tin của Bạch Minh Ngữ cho điện thoại viên.

— Nghi phạm đã tử vong, sao cậu biết? Bớt thời giờ gọi cho tôi đi.

Rất nhanh sau đó, Diệp Phi nghe thấy có người gọi anh từ xa.

“Anh Phi! Tôi ở đây này!”

Diệp Phi giật mình quay lại nhìn, thấy một đứa nhỏ đẹp trai mặc T-shirt trắng đứng bên ngoài dải niêm phong, đang cầm máy nhắn tin vẫy vẫy anh.

Khóe mắt Diệp Phi còn chưa kịp khô, anh vội vàng quay đi, lau sạch, rồi mới bước tới, đưa Bạch Minh Ngữ vào, hỏi, “Không về nhà à?”

“Không, tôi vẫn chờ anh gọi tôi mà.” Bạch Minh Ngữ nói.

Diệp Phi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, anh nghiêm túc hỏi cậu, “Sao cậu biết nghi phạm đã chết?”

“Để nói sau, anh Phi cho tôi xem hiện trường một chút được không?” Giọng Bạch Minh Ngữ tuy thoải mái bình tĩnh, nhưng Diệp Phi có thể cảm nhận được cả phần trầm ổn không thuộc về lứa tuổi của cậu.

Phong thái Bạch Minh Ngữ đôi khi tản mát ra, chính là sự tự tin và chín chắn mà rất nhiều người trưởng thành dù muốn cũng không có được. Một gia đình như thế nào mới có thể sinh ra và nuôi lớn đứa trẻ như vậy? Đột nhiên Diệp Phi rất muốn gặp cha mẹ Bạch Minh Ngữ.

Diệp Phi nhìn cậu, đắn đo một lát, “Được rồi, đi theo tôi.”Lão Lưu nhìn thấy Bạch Minh Ngữ thì khó chịu vô cùng.

Đặc biệt là khi Bạch Minh Ngữ nghênh ngang đi vào hiện trường, lão Lưu hơi nóng máu. Gã kéo Diệp Phi sang một bên, cố nhịn cơn giận, thấp giọng hỏi, “Diệp đội trưởng! Sao anh lại cho thằng nhỏ này vào đây? Hiện trường gây án là chỗ ai cũng vào được à? Anh làm vậy không đúng quy định!”

“Không sao, cứ cho cậu ấy xem, có gì tôi chịu.” Diệp Phi vỗ vai lão Lưu, “Cậu bé giỏi lắm, án “5.3” và vụ ký túc xá nữ đại học Y lần trước cậu ấy đều hỗ trợ không ít đâu, để xem lần này có suy luận được gì khác không.”

Thấy lão Lưu vẫn có vẻ không tin, Diệp Phi nói, “Trước khi chúng ta vây bắt nghi phạm, cậu ấy có nói với tôi một câu. Cậu ấy nói nếu nghi phạm chết thì gọi cho cậu ấy. Tức là, cậu ấy biết những chuyện chúng ta không biết.”

Lão Lưu trố mắt, “Có chuyện đó hả?”

Diệp Phi gật đầu.

Lão Lưu híp mắt, “Không phải nó có dính líu đến vụ này chứ? Sao nó biết hung thủ đã chết được?”

Diệp Phi lắc đầu, hất hàm về phía căn phòng nọ, “Cứ xem trước rồi nói.”