Diệp Phi liếc nhìn Quách Hâm, cực kỳ phản cảm vẻ mặt này của hắn.
Bạch Minh Ngữ chỉ vào một người trong ảnh, hỏi, “Bộ dạng người này kỳ lạ thật, ai thế?”
“À, hà hà hà… Đây là tài xế của tôi.” Bàn tay đút trong túi của Quách Hâm càng siết chặt.
“Tên anh ta là gì?” Bạch Minh Ngữ tiếp tục hỏi.
“Điền Vũ.”
Bạch Minh Ngữ đảo mắt nhìn Quách Hâm, theo dõi khuôn mặt đã hơi vặn vẹo của hắn, hỏi tiếp, “Quách tổng, tôi có một vấn đề rất tò mò, không biết có được hỏi không.”
“À, ha ha, cứ hỏi đi.” Răng nghiến chặt.
“Trợ lý của anh nói anh đã làm giải phẫu cấy ghép tim? Anh làm ở bệnh viện nào? Ai làm cho anh? Anh cấy ghép tim của ai?”
Ầm!
Nhìn đôi môi mấp máy của Bạch Minh Ngữ, Quách Hâm thình lình cảm giác trong cơ thể có gì đó vỡ vụn.
Rõ ràng giọng nói dễ nghe như vậy, giờ phút này chỉ làm hắn cực kỳ chướng tai.
Quách Hâm rướn cổ lên, sau đó bịt miệng cười khanh khách, bả vai không ngừng run rẩy khiến cho hắn thoạt nhìn vừa đáng khinh, vừa tăm tối.
Hai người kỳ quái nhìn hắn, không rõ hắn định làm gì.
“Anh cười gì?” Diệp Phi thấp giọng hỏi.
“Tôi… Tôi cười…” Quách Hâm run rẩy rút tay khỏi túi quần, bàn tay giờ đã cầm theo một con dao sáng loáng.
Thân dưới và đầu của Quách Hâm quay theo hai hướng, thân trên không bị kiềm chế, hướng về phía hai người Diệp Phi. Động tác của hắn trở nên vặn vẹo, hai tay giơ dao lên, nhưng lại cố gắng rút về, giống như có sức mạnh vô hình kéo hắn lại.
Diệp Phi bước lên phía trước, che chắn cho Bạch Minh Ngữ, nhìn Quách Hâm từng bước tới gần, híp mắt, “Quách Hâm, anh muốn làm gì?”
“Tôi! Tôi! Tao muốn giết người! A a a a! Tao muốn giết người!” Quách Hâm thình lình thét lớn, như thể vừa phá tan rào cản nào đó, thân thể gầy gò nhảy lên cao, tốc độ nhanh như gió táp, vung dao đâm về phía Diệp Phi.
“Y a a!”
Quách Hâm quát to một tiếng, Diệp Phi cảm giác tư thế này khá giống hiệp khách nghèo túng trong tiểu thuyết võ hiệp.
Màn tấn công dữ dội đến ngạt thở trong mắt người thường này, đối với Diệp Phi thì chỉ là cái rắm.
Diệp Phi lấy tốc độ mắt thường không bắt kịp, giơ chân đá bay Quách Hâm văng xa bốn năm mét. Quách Hâm nện xuống sô pha, sau đó ‘Ầm’ một tiếng, lăn xuống đất, đau đến cuộn tròn kêu cha khóc mẹ.
“Giết tôi? Anh có bản lĩnh ấy sao?” Diệp Phi lạnh lùng hỏi.
Bạch Minh Ngữ ngẩn ngơ nhìn sau gáy Diệp Phi, động tác đã chuẩn bị cũng thu về, âm thầm thở phào một hơi.
Xem ra dù không có cậu, Diệp Phi cũng có thể chăm sóc tốt cho mình. Diệp Phi rất lợi hại, Diệp Phi có thể tự vệ, Diệp Phi, là một cảnh sát.
Phát hiện này thậm chí còn khiến Bạch Minh Ngữ có phần cảm động.
Diệp Phi bước tới, lấy còng khóa tay Quách Hâm sau lưng, một đầu gối đè lưng hắn xuống, thấp giọng mắng, “Quách Hâm, anh điên rồi à? Dám tấn công cảnh sát?”
Quách Hâm giãy giụa tại chỗ, gào thét, “Tao muốn giết người! A a a! Tao muốn giết người!”
Diệp Phi cau mày, nắm tóc hắn, quát hỏi, “Vu Diểu bị anh giết đúng không?”
“Giết người! A a a a a! Tao muốn giết người!” Quách Hâm đã hoàn toàn không nghe lọt lời của Diệp Phi, miệng vẫn hô “Giết người”, kèm theo tiếng cười khằng khặc, khác hẳn Quách Hâm vừa nãy, hiện giờ hắn rất giống một tên sát nhân điên loạn.
Bạch Minh Ngữ bước tới, ngồi xuống bên cạnh Quách Hâm, vạch mí mắt hắn ra nhìn nhìn, nghi hoặc nói, “Anh Phi, tôi thấy tình trạng anh bạn này hơi kỳ quái đấy, hay là điều tra việc cấy ghép tim của hắn trước đi?”
Quách Hâm ánh mắt rời rạc, con ngươi phóng đại, rất giống mắt người chết. Nhưng hắn vẫn hoạt động, mạch đập cũng rất bình thường, hiển nhiên không phải đã chết. Tại sao đột ngột phát sinh hành vi kịch liệt này, cơ thể không chịu sự khống chế của tư tưởng? Chẳng lẽ thật sự là do cấy ghép tim sao?
Hai người đều cảm thấy không đơn giản như vậy.
Diệp Phi đá Quách Hâm một cước, một tay xách hắn đứng dậy, “Đi, về đội trước.”
Quách Hâm vẫn gào thét, “Tao muốn giết mày!” Lần này hắn thét lên với Bạch Minh Ngữ.
Lần đầu tiên trong đời Diệp Phi dùng thủ đoạn phi nhân đạo với một nghi phạm đã vào khuôn khổ, anh giơ tay bổ xuống gáy hắn, chỉ nghe một tiếng “Rắc”, xương cốt đã gãy.
Quách Hâm lập tức mềm oặt như bùn nhão, đầu gục xuống, cuối cùng mới im lặng.
Bạch Minh Ngữ hoảng sợ, vội vàng sờ cổ Quách Hâm, vẫn còn hô hấp. Cậu nhìn sang Diệp Phi, “Anh Phi, anh đừng dọa tôi chứ! Nhỡ đánh chết hắn thì sao?”
Giọng nói của Diệp Phi có sự điềm tĩnh, chín chắn khiến người ta tin phục, còn mang theo cả sự dịu dàng dễ lay động lòng người.
Bạch Minh Ngữ nhìn Diệp Phi từ trên xuống dưới, sau đó chép miệng, thực ra nếu bỏ qua bản mặt trắng trẻo nhẵn nhụi kia thì anh cũng rất đàn ông đấy chứ.
Kiều Minh Phong thường xuyên nhắc tới Diệp Phi, trước khi gặp Diệp Phi, ấn tượng của Bạch Minh Ngữ về anh vẫn là một gã nhà giàu không học vấn không nghề nghiệp, đầu óc chỉ toàn chuyện trăng hoa trai gái, thậm chí IQ cũng không được cao. Lúc mới gặp anh, cậu còn không nhớ nổi anh là ai, bởi vì thật sự không giống chút nào. Mãi tới khi Diệp Phi ra về, Kiều Minh Phong gọi điện cho cậu có nhắc tới anh, lúc ấy cậu mới giật mình, ồ, hóa ra Diệp Phi này chính là Diệp Phi đó!
Diệp Phi chính là anh chàng đã âm thầm thích một người rất nhiều năm, nhưng về sau bị Kiều đại thiếu gia cướp mất, mãi tới khi người ta chết vẫn không thổ lộ nỗi uất ức của mình. Kiều đại thiếu gia lần nào rảnh rỗi cũng mang câu chuyện này ra kể, Bạch Minh Ngữ thực ra chẳng có hứng thú, ban đầu cũng chẳng để vào tai, cậu không chịu nổi Kiều đại thiếu gia cứ ngày ngày lôi câu chuyện của Diệp Phi ra làm nền cho sức hấp dẫn của mình. Dù chẳng muốn nghe, nhưng cậu vẫn bị ép phải nghe đi nghe lại.
Nhìn Diệp Phi, Bạch Minh Ngữ cũng thấy cảm động, cái từ “Bạn xấu” tồn tại đến giờ không phải không có lý, Diệp Phi vừa tốt bụng vừa đàn ông, thế mà qua miệng Kiều Minh Phong lại biến thành một tên ăn hại ngớ nga ngớ ngẩn. Hay là Diệp Phi đã từng chuốc oán với gã?
Nhưng ngẫm lại thì cũng không hẳn, tên khốn Cố Kiệt cũng chửi bới sau lưng cậu không ít đâu.
Chẳng biết chuyện nhờ Cố Kiệt điều tra thế nào rồi, tên ngốc kia làm việc bất cẩn, phải thúc giục mới được.
Thấy Diệp Phi khiêng Quách Hâm ra ngoài, Bạch Minh Ngữ vội vàng tiến lên giữ lại, “Anh Phi, để tôi.”
“Không cần, chuyện nhỏ ấy mà.” Lời này không phải khoe khoang, tuy Diệp Phi gầy hơn trước, nhưng chiều cao và sức lực vẫn khác hẳn người bình thường, khiêng Quách Hâm thấp hơn một cái đầu tất nhiên rất nhẹ nhàng.
Bạch Minh Ngữ không nói gì, chỉ nhìn theo bóng lưng Diệp Phi, trầm ngâm suy nghĩ. Người đàn ông tốt thế này, cô gái kia nghĩ thế nào vậy, sao lại thích cái gã Kiều Minh Phong thất đức kia chứ? Mắt bỏ trong quần à?
Hai người rất nhanh đã quay về đội Trinh sát hình sự, ném Quách Hâm hôn mê bất tỉnh vào phòng tối. Diệp Phi phái người điều tra Quách Hâm, phía lão Lưu cũng đã có kết quả điều tra những người có mặt đêm đó.
Khiến Diệp Phi kinh ngạc nhất chính là, hiềm nghi lớn nhất chẳng ngờ lại thuộc về Phương Hữu Bảo.
Diệp Phi đến phòng thẩm vấn, Phương Hữu Bảo nhìn thấy Diệp Phi thì thiếu điều khóc rống, đứng phắt dậy định xông đến, bị cảnh sát chặn lại thì hô lớn, “Anh cảnh sát ơi! Họ bảo em giết chị họ em! Em bị oan mà, sao em lại giết chị họ em chứ? Anh ơi, anh cứu em nhanh với!”
Diệp Phi ra hiệu cho cảnh sát buông Phương Hữu Bảo ra, Phương Hữu Bảo lập tức chạy tới, túm lấy hai tay Diệp Phi, run rẩy nói, “Anh ơi! Chị họ em bị giết! Em còn chưa kịp đau buồn thì họ lại nói em giết chị ấy, sao có thể chứ?! Anh ơi! Em phải làm gì bây giờ, em không giết chị ấy mà, anh tin em đi!”
Trước khi vào, Diệp Phi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ Phương Hữu Bảo kích động thế này. Anh nhìn các đồng nghiệp xung quanh, còn có Bạch Minh Ngữ, tất cả đều dùng vẻ mặt quái dị nhìn anh.
Lúc ấy Diệp Phi chỉ thấy xấu hổ chẳng biết nói gì, vội vàng gạt tay Phương Hữu Bảo ra, giữ vững khoảng cách với cậu chàng, sau đó giơ một tay vỗ vai an ủi, “Tiểu Phương, đừng hoảng, cứ ngồi xuống trước, chờ tôi nắm được tình hình rồi nói tiếp, cảnh sát sẽ không nghi oan người vô tội.”
Phương Hữu Bảo sống chết túm tay áo Diệp Phi, nói thế nào cũng không chịu buông. Cả người cậu ta run rẩy, đôi mắt to lúc này mở càng to, xem ra đã kinh hoàng không nhẹ.
Diệp Phi liếc lão Lưu, lão Lưu lập tức thanh minh, “Tôi đâu có hù dọa nó…”
“Anh Phi, hai người quen nhau à?” Bạch Minh Ngữ chú ý tới không khí tế nhị giữa hai người, đặc biệt là thái độ của Phương Hữu Bảo đối với Diệp Phi còn khiến cậu có phần không thoải mái.
“À, chắc cũng gọi là… có quen.” Diệp Phi rất sợ Bạch Minh Ngữ nhận ra gì đó, vội vàng nói, “Tiểu Ngữ, đến phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi nhé, phòng thẩm vấn cũng không phải chỗ để cậu ngồi, tôi xong việc sẽ qua ngay. Tiểu Lý, đưa cậu ấy đi, tiện mua gì cho cậu ấy ăn, bận rộn cả sáng, đến giờ vẫn chưa ăn gì đâu.”
“Tôi không muốn đến phòng làm việc của anh, tôi cũng không đói, tôi muốn ở đây nghe!” Bạch Minh Ngữ không có ý thỉnh cầu, giọng điệu cực kỳ khẳng định và quả quyết.
Diệp Phi nhất thời cảm giác mình mọc thêm một cái đầu, anh xoa nắn ấn đường cho bớt khó xử. Sau đó hạ giọng nói, “Đừng quấy, ra ngoài trước đi, tôi xong sẽ qua ngay.”
Bạch Minh Ngữ cau mày, ánh mắt sắc lẻm, trông rất không vui. Diệp Phi đã từng trải qua bao sóng to gió lớn, nhưng nhìn vẻ mặt cậu vẫn phải toát mồ hôi lạnh. Đứa nhỏ này sao thế? Sao tự nhiên bướng bỉnh thế này? Anh vỗ vỗ cánh tay Bạch Minh Ngữ, nhỏ giọng nói, “Nghe lời, đừng làm tôi khó xử.”
Bạch Minh Ngữ tựa hồ cũng ý thức được hành vi của mình có phần không ổn, cậu mở miệng, nhưng cuối cùng không nói thêm gì, xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Diệp Phi lấy tiền đưa cho Tiểu Lý, “Ra tiệm mua đồ ăn ngon vào, cả mặn cả chay, hai hộp cơm, mang đến văn phòng tôi. Chỗ tiền còn lại cho cậu đấy.”
“Óa! Tuân lệnh!” Tiểu Lý hớn hở cất tiền vào túi. Hôm nay tác phong của Diệp đội trưởng khác hẳn ngày thường, Tiểu Lý khá tò mò. Hai đứa nhỏ này có quan hệ gì với anh? Sao lại căng thẳng thế?
Nhưng Diệp Phi lúc này thân thiện hơn Diệp Phi nghiêm túc thường ngày rất nhiều.
Sau khi Tiểu Lý đi, Diệp Phi thả lỏng, anh lệnh những người khác ra ngoài, chỉ để lại lão Lưu. Thực ra anh định nói chuyện một mình với Phương Hữu Bảo, nhưng Phương Hữu Bảo đang bị tình nghi, bản thân anh lại quen biết cậu ta, một mình thẩm vấn không hợp lệ. Cho nên Diệp Phi chỉ có thể lùi mà tiến, để lại lão Lưu tương đối an toàn, lão Lưu lớn tuổi, kín miệng, quan hệ với anh cũng không tồi, dù có nhận ra điều gì thì chắc cũng không đi kể lung tung.
Diệp Phi rót một ly nước ấm cho Phương Hữu Bảo, nói sang một số chuyện khác để phân tán sự chú ý của cậu ta, đợi Phương Hữu Bảo ổn định cảm xúc thì bắt đầu đặt câu hỏi, giọng điệu cố gắng dịu dàng.
“Cả gia đình chị họ cậu bị sát hại vào khoảng một giờ sáng nay, căn cứ theo kết quả điều tra của chúng tôi, cậu là người cuối cùng rời khỏi đó đêm hôm trước, đúng không?”
Phương Hữu Bảo khổ sở gật đầu, “Em là người cuối cùng rời khỏi đó, nhưng em không giết họ mà, dì dượng tốt với em lắm, chị họ còn tìm việc cho em, sao em có thể làm cái chuyện không bằng súc vật đó được?!”
“Điều tra viên của chúng tôi phát hiện, đêm đó cậu lái xe rời khỏi chung cư lúc 1 giờ 13 phút, nhưng năm phút sau lại lái xe quay về, có thể giải thích nguyên nhân không?”
Phương Hữu Bảo xúc động, “Em quay về làm gì? Không hề có chuyện đó! Sao các anh không tin em?” Nói xong lại khóc thút thít.
Diệp Phi bất đắc dĩ đáp, “Đừng khóc, khóc lóc giải quyết được vấn đề sao? Hiện giờ tôi đang cố giúp cậu thoát khỏi hiềm nghi, cậu phối hợp một chút được không?”
Phương Hữu Bảo ngừng khóc, nghẹn ngào gật đầu.
“Camera theo dõi quay được một chiếc xe, biển số xe cũng giống nhau. Cậu nhớ kỹ lại thử xem.”
Phương Hữu Bảo cuống cuồng lắc đầu, “Không có mà, em quay lại đó làm gì chứ?!”
“Có người nào chứng minh không?”
Phương Hữu Bảo mím môi ngẫm nghĩ, rồi yếu ớt lắc đầu, “Lúc ấy trên đường chỉ có mình em.”
Diệp Phi cũng không hiểu rõ về Phương Hữu Bảo, nhưng dựa trên cảm giác của anh, Phương Hữu Bảo không giống như đang nói dối, nếu vậy thì chiếc xe kia giải thích thế nào?
“Xe là của cậu sao?” Diệp Phi hỏi. Anh nhớ Phương Hữu Bảo chỉ là phục vụ nhà hàng, không có năng lực tài chính để mua xe.
“Của anh rể em, mấy hôm trước ảnh cho em mượn đi lấy váy cưới cho chị, sau đó để tiện cho em hỗ trợ tổ chức đám cưới thì vẫn để em dùng.”
“Quách Hâm sao?”
“Vâng.”
Lão Lưu nhìn Diệp Phi, chắc một lát nữa Quách Hâm mới tỉnh lại. Cú đánh của Diệp Phi không hề nương tay, nặng hơn chút nữa chắc cổ gãy đôi. Kỳ quái, chẳng hiểu Quách Hâm làm thế nào chọc giận Diệp Phi tới mức đó? Diệp Phi nổi tiếng là tốt bụng, làm việc cũng không thích dùng bạo lực, chẳng lẽ Quách Hâm tấn công cảnh sát sao? Nếu hắn dám làm thật, phỏng chừng sẽ phải ngồi trong Cục khá lâu.
Thẩm vấn Phương Hữu Bảo tương đối thuận lợi, không phát sinh tình huống ngoài tầm kiểm soát, lão Lưu cũng không nhận ra vấn đề giữa hai người. Trước khi loại bỏ hiềm nghi của Phương Hữu Bảo thì vẫn chưa thể thả cậu ta, vì thế Diệp Phi bảo cậu ta vào phòng hội nghị chờ kết quả.
Bởi vì đoạn đường Phương Hữu Bảo cung cấp không có camera, không thể xác định cậu ta có lái xe về thẳng nhà hay không, bản thân cậu ta cũng không có nhân chứng chứng minh mình không vòng lại khu chung cư của chị họ.
Camera trước cổng chung cư quay lại đúng một chiếc xe rời đi rồi vòng về, hết sức bất lợi với Phương Hữu Bảo.
Điều này rất kỳ quặc, rốt cuộc Phương Hữu Bảo nói dối, hay còn bí ẩn nào khác?
Chẳng lẽ camera đã bị làm giả?
Diệp Phi vừa ngẫm nghĩ vừa đi tới văn phòng mình, đẩy cửa bước vào.