Nhìn bề ngoài, Bạch Thiển có khuôn mặt yểu điệu hơn cả phụ nữ, thêm mái tóc nhạt màu, không cần lên tiếng, không cần làm gì thì hắn cũng đủ đặc biệt, dễ gây chú ý. Đã vậy hắn còn mặc cả bộ đồ màu xám nhạt, đeo găng tay trắng, đứng đó trông như u hồn, ai không biết còn tưởng mình gặp ma giữa ban ngày.
Bạch Thiển không giống những người Diệp Phi từng tiếp xúc, chẳng riêng vẻ ngoài gây ấn tượng mạnh, lượng tri thức hắn nắm giữ cũng rất đáng ca ngợi. Hầu như cái gì hắn cũng biết, cái gì cũng trao đổi được, chỉ trong mười phút ngắn ngủi mà hai người đã nói từ thiên văn địa lý, thời sự chính trị, quốc kế dân sinh rồi truyền thống văn hóa, cuối cùng lại từ khoa học kỹ thuật tới điều tra hình sự. Hắn đúng là không gì không biết, không gì không hiểu, Diệp Phi không thể sánh bằng. Nói chính xác ra, tài năng và học vấn của hắn không thua gì Bạch Minh Ngữ.
Hắn điềm đạm, thông thái nhưng không sắc nhọn, giọng điệu chững chạc khiến người ta tin phục, có thể thấy rõ kinh nghiệm và tri thức của hắn cực kỳ phong phú, điều này phù hợp với tuổi tác của hắn, nhưng vẻ ngoài hắn lại như một thanh niên chưa nắm rõ sự đời.
“Nghe nói Diệp đội trưởng sinh ra trong gia đình có truyền thống làm cảnh sát?” Bạch Thiển hỏi.
“Truyền thống thì không dám nhận, ba tôi từng làm cảnh sát vài thập niên thôi mà.” Diệp Phi đáp.
“Vậy cũng là giỏi quá rồi, hai đời làm cảnh sát, ngài còn trẻ như vậy đã làm đội trưởng, còn cha của ngài thì sao? Chẳng hay bây giờ còn tại nhiệm không?”
“Ba tôi qua đời nhiều năm rồi.”
“Ồ… Vậy… Tôi rất lấy làm tiếc.”
“Không sao.”
Bạch Thiển nhìn đồng hồ, lấy một tấm danh thiếp trong túi ra đưa cho Diệp Phi, cười nói, “Đây là danh thiếp của tôi, ngài có gì cần thì cứ đến tìm tôi, nếu giúp được, tôi sẽ giúp hết khả năng.”
“Vâng.” Diệp Phi sờ sờ thân mình, “Tôi… Cảnh sát không có thứ này, in ra cũng không dùng.”
Sao tự nhiên từ Diệp đội trưởng lại thành đồng chí Tiểu Diệp? Ngài bao nhiêu tuổi rồi vậy?
Nhưng nghe hắn gọi như vậy, Diệp Phi cũng cảm thấy mình trẻ đi nhiều, cả người nhẹ bẫng như cưỡi mây lướt gió.
Bạch Thiển nhìn Lý Ngọc Mai, “Chị Lý, công ty tôi còn chút việc, tôi về trước đây, chị cứ yên tâm nghỉ ngơi, hôm khác tôi lại tới.”
“Ừ, cậu đi thong thả.” Lý Ngọc Mai đáp.
“Ngài Bạch đi thong thả.” Diệp Phi nói.
“Cứ gọi tôi là Bạch Thiển.”
“Vâng, Bạch Thiển đi thong thả.”
“Ừ, hẹn gặp đồng chí Tiểu Diệp sau.” Bạch Thiển cười với Diệp Phi, mở cửa bước ra ngoài.
Diệp Phi nghĩ bụng, sao nói chuyện với Bạch Thiển này vui thế? Linh hồn như vừa đi thăm thú vườn địa đàng, không khỏi thở dài, nếu đàn ông tốt trên đời mà cong hết thì tuyệt biết bao…
Cúi xuống nhìn danh thiếp của Bạch Thiển, giật mình, địa chỉ này…
Diệp Phi bừng tỉnh đại ngộ, hèn gì cái tên Bạch Thiển quen như thế, hóa ra hắn là bác sĩ tâm lý của Quách Hâm!
“Tiểu Diệp, cậu thấy Bạch Thiển thế nào?” Lý Ngọc Mai hỏi.
“Hoàn mỹ không có gì không tốt, nhưng trên đời này không có gì hoàn mỹ cả.”
“Ồ? Chắc chắn chứ?”
“Hoàn mỹ thật sự chỉ tồn tại trong lòng mỗi người, nó là một thứ vô hình.” Diệp Phi dừng một lát, nói tiếp, “Ví dụ như, có một người không hoàn mỹ, rất nhiều người không thích hắn, nhưng cô thích hắn, trong lòng cô thì hắn là hoàn mỹ nhất, ngay cả khuyết điểm của hắn cũng trở thành ưu điểm trong mắt cô.”
Lý Ngọc Mai sững sờ, nhịn không được cười ha hả, “Ôi chao, không ngờ cảnh sát kiên cường Diệp Phi nhà chúng ta lại cũng có năng khiếu làm nhà triết học cơ đấy?”
Diệp Phi đỏ mặt gãi đầu, cũng hết sức buồn bực với lời mình vừa thốt ra, sao thế không biết? Sao tự nhiên lại nói lên suy nghĩ trong lòng? Đúng là bị đập đầu nên hỏng rồi.
Diệp Phi không nghĩ nhiều, định nhờ bác sĩ kiểm tra toàn diện lại một lần.
“Không phải, ý của em là, hoàn mỹ tất có tật. Phải có chút khuyết điểm và sơ hở mới có vẻ chân thật, dù sao em cũng không tin trên đời này có người hoàn mỹ.”
Lý Ngọc Mai thở dài, “Đúng vậy, tôi cũng không tin trên đời có người hoàn mỹ, nhưng Bạch Thiển lại hoàn mỹ vậy đấy, cậu biết tại sao hắn đến tìm tôi không?”
Diệp Phi nhìn Lý Ngọc Mai, “Vì sao?”
“Hắn định hiến tặng tôi một quả thận.”
Diệp Phi kinh ngạc “Hả” một tiếng, không thể tin được, “Thật hay giả vậy? Hai người phù hợp không?”
“Hắn nói hợp, hắn đã kiểm tra rồi.”
Người này thật đúng là khó tin! Diệp Phi ngẫm nghĩ, hỏi, “Hai người có thân không?”
Lý Ngọc Mai nhún vai, “Không.”
“Vậy tại sao hắn phải quyên thận cho cô?” Dù là người thân cũng khó làm được chuyện này, huống chi bạn bè bình thường.
Lý Ngọc Mai lắc đầu, “Ai biết, tôi hỏi hắn, hắn chỉ nói hắn tình nguyện, dặn tôi đừng lo lắng. Có lẽ hắn chính là người hoàn mỹ tới không thể hoàn mỹ hơn được.”
Diệp Phi gật đầu, “Có lẽ trên đời thật sự có người hoàn mỹ!” Đột nhiên nhớ ra gì đó, Diệp Phi mờ ám cười, “Cô Lý này, hay là hắn ta với cô…”
Lý Ngọc Mai nhíu mày cười mắng, “Nói cái gì đó? Tôi có chồng con rồi!” Bà vô thức sờ sờ mặt, ngượng ngùng cười, “Thêm nữa, tôi đã già thế này…”
“Úi chà úi chà, mới vậy mà đã ngại, động lòng rồi phải không? Không sợ chú biết lại đòi ly hôn hả?”
Lý Ngọc Mai đập Diệp Phi một cái, Diệp Phi đau đến nhe răng, “Ngài ra tay ác quá!”
“Xem tôi đánh chết cậu không!” Lý Ngọc Mai đỏ mặt rống.
Diệp Phi bắt lấy tay bà, cười nói, “Thôi thôi, em đùa mà, cô đừng tưởng thật. Cô Lý này, nếu hắn thật lòng muốn quyên cho cô thì cô cứ để hắn quyên đi, cơ hội hiếm có lắm đấy! Cô không biết em mong cô chóng khỏe thế nào đâu, còn phải về tổ pháp y tiếp tục làm nữa chứ. Em rất nhớ những ngày phá án cùng cô.”
Lý Ngọc Mai ngân ngấn nước mắt, “Tôi cũng nhớ… Nhưng tôi không muốn thiếu nợ người ta.”
“Nợ thì nợ, tục ngữ có câu, giữ được rừng xanh, lo gì thiếu củi đốt, chỉ cần cô còn sống thì vẫn còn hi vọng. Còn cả đời để trả nợ mà. Đừng sợ, miễn là sống tiếp.”
Lý Ngọc Mai rơi lệ, gật đầu.
※
Diệp Phi trở lại phòng mình, thấy điện thoại hiện vài cuộc gọi ngỡ, đều là một dãy số, nhưng không phải Bạch Minh Ngữ mà là ban Kỹ thuật.
Diệp Phi khá thất vọng, gọi lại, trưởng ban nói, “Diệp Phi, chúc mừng cậu, đứa nhỏ là con của cậu.”
Diệp Phi sợ tới mức suýt thì ném điện thoại.
Má nó, chuyện gì thế này? Sự kiện thần bí à?
Diệp Phi vội vàng gọi cho Trang Dao, nhưng gọi hơn mười lần, Trang Dao vẫn không nghe máy. Tuy Diệp Phi rất ít khi gọi cho Trang Dao, nhưng lần nào cũng chỉ qua hai tiếng chuông là cô sẽ nghe máy. Hôm nay sao thế không biết? Chẳng lẽ đúng như lời cô nói, không bao giờ gặp nhau nữa? Đâu cần cắt đứt triệt để thế chứ! Ít nhất cũng phải nói cho anh biết đứa nhỏ này làm sao sinh ra chứ?
Diệp Phi gọi về cho mẹ, hỏi số điện thoại của chồng Trang Dao. Chương Thụy Phương nói không biết, Diệp Phi lại nhờ mẹ gọi cho Trang Dao, nhắn cô đến bệnh viện một chuyến, hoặc là hẹn gặp ở đâu cũng được. Ai ngờ Trang Dao còn không nghe cả điện thoại của Chương Thụy Phương.
Diệp Phi chưa từ bỏ ý định, nhờ người trong đội điều tra số điện thoại của chồng Trang Dao, gọi thử, không ngờ lại được, nhưng người nọ nói giờ anh ta và vợ đang đi nghỉ ở Pháp. Diệp Phi sốt ruột nhờ người nọ bảo Trang Dao nghe điện thoại, thế là người nọ quát to, sau đó dập máy luôn. Từ ấy không gọi được nữa.
Diệp Phi rất buồn bực, người khác có con là chuyện vui, nhưng sao anh có con lại thành thế này? Không phải anh không muốn có con, chủ yếu là vì chuyện này không tưởng tượng được, trước khi biết rõ lai lịch của đứa nhỏ này, Diệp Phi thật sự không có tâm trạng vui sướng vì được làm cha.
Diệp Phi vắt hết óc vẫn không nghĩ ra, cuối cùng lại vì động não quá liều mà nhức đầu muốn chết, uống thuốc, tiêm một mũi mới đỡ. Bác sĩ dặn anh trong một tháng không được dùng não quá độ, bằng không sẽ để lại di chứng đau đầu.
Ăn xong cơm chiều, Diệp Phi ngủ luôn, ngủ đến một giờ sáng thì dậy đi tiểu, phát hiện Bạch Minh Ngữ vẫn chưa về, thế là vội vàng gọi đến tổng đài, nhắn hỏi Bạch Minh Ngữ đang ở đâu, có an toàn không, gọi lại cho anh gấp.
Nhưng hơn mười phút trôi qua không thấy cậu gọi lại, Diệp Phi gọi cho Kiều Minh Phong, hỏi Bạch Minh Ngữ có đang ở đó không. Có vẻ Kiều Minh Phong vẫn chưa ngủ, dùng cái giọng rất muốn ăn đòn đáp, “Ô? Tỉnh rồi à? Dạo này tôi bận quá, không rảnh đến thăm cậu, để xem mai có thời gian không đã.”
“Ai hỏi anh cái này!”
“Ha ha, vội làm gì? Nó lớn rồi, chẳng lẽ còn đi lạc?”
“Tức là cậu ấy không ở chỗ anh à?”
“Không mà.”
Diệp Phi nhíu mày lẩm bẩm, “Không à… Thế thì đi đâu? Hay là về nhà rồi?”
“Này, tôi bảo này Diệp Phi, sao hơn nửa đêm không ngủ mà lại đi hỏi cái này? Thằng nhóc đó có bao giờ ngồi im một chỗ đâu, thoắt ẩn thoắt hiện, tôi còn khó tìm nói chi là cậu. Yên tâm đi, chắc chắn nó không bị gì đâu, cứ yên tâm ngủ đi, biết đâu ngày mai nó lại xuất hiện đấy.”
Diệp Phi lại như không nghe thấy lời gã, “Nếu cậu ấy đến chỗ anh thì nhắn cậu ấy gọi lại cho tôi gấp.”
“À… Được rồi.” Kiều Minh Phong vừa dứt lời, Diệp Phi đã cúp máy. Kiều Minh Phong nhìn ống nghe, nghĩ bụng, đừng nói là cậu thích em trai tôi đấy nhé?
Tuy tuổi tác không thành vấn đề, chiều cao cũng không thành vấn đề, nhưng nhìn cậu ôm trái tim yếu đuối đầy vết thương, vác thân thể già nua héo mòn đi yêu một đứa nhỏ mới chừng ấy tuổi, đến tôi còn thấy tàn khốc, không nỡ nhìn thẳng mà…
Sắp ba mươi rồi, sao vẫn cứ như thiếu niên mới dậy thì thế? Diệp Phi ơi là Diệp Phi, cậu định ngây thơ tới khi nào? Haizzz…
Diệp Phi mở ngăn kéo, không ngờ có quần áo, ví tiền và giấy chứng nhận cũng có. Anh vội vàng thay đồ, trốn ra khỏi bệnh viện.
Mặc áo sơ-mi quần Âu giữa tháng 11 đúng là lạnh thật. Diệp Phi khoanh tay gọi taxi trước cổng, đến thẳng nhà Bạch Minh Ngữ, ấn chuông mãi mới có người phản ứng.
Phùng Quế Chi bực bội hỏi, “Ai đó? Hơn nửa đêm không cho người ta ngủ à?”
“Ngại quá, chị Phùng ơi, tôi Diệp Phi đây.”
“Diệp Phi?” Phùng Quế Chi lê dép, lạch bạch chạy ra, hé cổng nhìn nhìn, “Ối trời, mấy giờ rồi? Ngài đang làm gì thế? Sao ăn mặc phong phanh thế, muốn chết rét à? Vào nhà mau.” Dứt lời thì mở cổng, kéo Diệp Phi vào.
Diệp Phi chộp lấy tay áo, hỏi, “Tiểu Ngữ có ở đây không?”
“Tiểu Bạch à? Từ lúc khai giảng là cậu ấy trọ ở trường mà. Dạo này hình như cậu ấy bận nên cuối tuần cũng ít về lắm, cả tháng rồi tôi không gặp cậu ấy.”
“A!” Lúc này Diệp Phi mới nhớ ra, dạo này Bạch Minh Ngữ ngủ trong bệnh viện với anh.
Anh vội vàng bước ra cổng, khoát tay với Phùng Quế Chi, “Thế tôi không vào đâu, chị đi ngủ sớm đi, tôi đến trường xem thử.”
Phùng Quế Chi gọi anh lại, “Ơ, ngài tìm cậu ấy có việc gấp à? Sao không call?”
“Call rồi, cậu ấy không gọi lại.”
“Không gọi lại à? Lạ nhỉ, hay lại hết pin rồi?”
“Chắc là vậy.”
“Ngài có việc gấp à? Sao nửa đêm còn phải đi tìm? Tiểu Bạch lúc nào cũng bề bộn nhiều việc, thích chạy nhảy lung tung mà? Chắc mai cậu ấy về thôi, đừng tìm nữa, về ngủ đi.”
“Tôi không yên tâm… Haizz, thôi chị cứ kệ tôi, vào đi, lạnh lắm.”
Phùng Quế Chi nhanh nhẹn chạy vào, mang một chiếc áo lông màu đen chạy ra, “Đây, sắp chuyển mùa, hôm qua tôi mới giặt đó.”
Diệp Phi nhận áo, mặc lên người, cảm giác ấm áp hơn nhiều, anh vuốt ve ngoài áo, hỏi, “Của Tiểu Ngữ à?”
“Còn của ai được nữa? Tôi lấy đâu ra áo khoác nam cho ngài?”
Diệp Phi cười hì hì, “Cám ơn.”
Phùng Quế Chi khoát tay, “Đi nhanh đi.”
“Vâng.” Diệp Phi quấn chặt áo, bước nhanh ra đầu hẻm.
Bắt xe đến đại học Y mới nhớ ra là có số điện thoại phòng ký túc của cậu, gọi mãi mới thấy người nghe máy, bên kia là giọng khó chịu khản đặc của Cố Kiệt, “Mẹ kiếp ai đó? Tao ***… Mới 2 giờ? Không để người ta sống à?”
“Tiểu Cố, tôi là Diệp Phi đây, xin lỗi, muộn rồi còn quấy rầy cậu, tôi muốn hỏi một chút, Bạch Minh Ngữ có trong phòng không?”
“Hả, Diệp đội trưởng à?” Cố Kiệt dừng ngáp, tức khắc trở nên kính cẩn lễ phép, tỉnh táo gấp trăm lần, “Nghe nói anh phải nhập viện vì bị thương nặng lắm, giờ đỡ chưa ạ?”
“Ha ha, đa tạ, tôi đỡ nhiều rồi. Vậy Bạch Minh Ngữ có đó không?”
“Tiểu Bạch ấy hả? Lâu lắm rồi nó không về phòng ngủ. Giờ nhiều người tìm nó lắm, trừ lên lớp thì hầu như nó không ở trường, chẳng biết bận cái gì nữa. Sao vậy, ngài tìm nó có việc gấp ạ?”
“Ồ… Không có đó à, tôi cũng không có chuyện gì, chỉ là… Chỉ là hơi lo thôi, muộn thế này vẫn chưa về nhà, hay là bị sao rồi?”
“Hơ? Nó á?” Cố Kiệt cười ha hả, “Không đâu! Trái đất diệt vong cũng chẳng giết được nó đâu, ngài lo cho nó thì chẳng bằng về ngủ một giấc. Ấy? Mà sao ngài biết nó không về nhà? Theo lý thì nó trọ ở trường cơ mà?”
“Ha ha, thực ra là có chút việc tìm cậu ấy.” Diệp Phi nghĩ, hay là Bạch Minh Ngữ quay về bệnh viện rồi? Nếu không thấy anh ở đó, có khi cậu lại lo, “Tiểu Cố này, cậu cứ ngủ đi, nếu liên hệ được với Bạch Minh Ngữ thì dặn cậu ấy gọi cho tôi nhé?”
“Vâng, không thành vấn đề, để tôi giúp ngài tìm nó kẻo chậm phá án.”
“Ồ, vậy thì cảm ơn cậu.”
“Diệp đội trưởng, nghe giọng ngài như đang ở bên ngoài ấy nhỉ.”
“Ừ, tôi đang ở cổng trường các cậu.”
“Hả?”
“Ha ha, ngủ đi, ngủ ngon.”
Diệp Phi vội vàng cúp máy, lại bắt xe quay về bệnh viện.
※
Kiều Minh Phong từ phòng làm việc bước ra, lười biếng duỗi lưng, thấy cửa phòng bên cạnh khép hờ, đèn vẫn sáng, thế là mở ra vào luôn.
Nhìn đống tạp chí và giấy báo chất cao như núi trên mặt đất, gã bất đắc dĩ nhẹ giọng, “Sao vẫn chưa ngủ?”
Bạch Minh Ngữ đang quỳ trên sàn, so sánh từng cuốn một, dùng bút đỏ ghi chép lên giấy trắng.
“Có việc gấp.”
Kiều Minh Phong ngồi lên giường, thăm dò nhìn mớ giấy lộn xộn của Bạch Minh Ngữ, tiện tay nhặt một quyển tạp chí lên lật lật, “Vụ án mới à?”
“Án cũ hồi xưa, có manh mối mới.”
Kiều Minh Phong bĩu môi, “Bận gì thì cũng phải ngủ chứ, thân thể là vốn liếng của con người mà.”
“Lão già 40 tuổi như anh còn chưa ngủ, em trẻ thế này ngủ sớm làm gì?”
“Anh mới đón sinh nhật 32 thôi…” Kiều Minh Phong sửa lại.
“Nhưng bên trong và sinh lý thì quá 40 rồi.”
“… Sao em biết?”
“Em là bác sĩ.” Bạch Minh Ngữ sốt ruột, giật tạp chí trong tay gã về, “Đừng làm phiền em nữa được không? Để em giải cho xong thứ này.”
“Được được được, anh không làm phiền em nữa, em cứ giải đi, anh đi ngủ vậy.” Dứt lời, Kiều Minh Phong ngáp một cái, đứng dậy đi ra cửa, đột nhiên nhớ lại, “À phải rồi, Diệp Phi gọi cho anh hỏi em ở đâu đấy, em có định gọi lại cho cậu ta không? Anh thấy cậu ta có vẻ sốt ruột lắm.”
Bạch Minh Ngữ ngưng lật báo, thản nhiên đáp, “Không cần, xong bên này em sẽ đi tìm anh ta.”
Bạch Minh Ngữ cầm máy nhắn tin trên bàn, bấm tới phần tin nhắn của Diệp Phi, tổng cộng hơn mười tin, nội dung từa tựa nhau, cậu nhíu mày “Hừ” một tiếng rồi ném máy sang một bên.
Vẽ vẽ, Bạch Minh Ngữ khá phiền lòng, ném bút đỏ xuống đất. Mẹ kiếp, muộn thế này còn tìm tôi làm gì? Sao không tìm lão Lý của anh đi? Anh bị thương nặng như thế, có thấy lão Lý đến thăm anh đâu, người ta chẳng thèm thích anh, anh còn thương nhớ làm gì?
Kiều Minh Phong từ phòng làm việc bước ra, lười biếng duỗi lưng, thấy cửa phòng bên cạnh khép hờ, đèn vẫn sáng, thế là mở ra vào luôn.
Nhìn đống tạp chí và giấy báo chất cao như núi trên mặt đất, gã bất đắc dĩ nhẹ giọng, “Sao vẫn chưa ngủ?”
Bạch Minh Ngữ đang quỳ trên sàn, so sánh từng cuốn một, dùng bút đỏ ghi chép lên giấy trắng.
“Có việc gấp.”
Kiều Minh Phong ngồi lên giường, thăm dò nhìn mớ giấy lộn xộn của Bạch Minh Ngữ, tiện tay nhặt một quyển tạp chí lên lật lật, “Vụ án mới à?”
“Án cũ hồi xưa, có manh mối mới.”
Kiều Minh Phong bĩu môi, “Bận gì thì cũng phải ngủ chứ, thân thể là vốn liếng của con người mà.”
“Lão già 40 tuổi như anh còn chưa ngủ, em trẻ thế này ngủ sớm làm gì?”
“Anh mới đón sinh nhật 32 thôi…” Kiều Minh Phong sửa lại.
“Nhưng bên trong và sinh lý thì quá 40 rồi.”
“… Sao em biết?”
“Em là bác sĩ.” Bạch Minh Ngữ sốt ruột, giật tạp chí trong tay gã về, “Đừng làm phiền em nữa được không? Để em giải cho xong thứ này.”
“Được được được, anh không làm phiền em nữa, em cứ giải đi, anh đi ngủ vậy.” Dứt lời, Kiều Minh Phong ngáp một cái, đứng dậy đi ra cửa, đột nhiên nhớ lại, “À phải rồi, Diệp Phi gọi cho anh hỏi em ở đâu đấy, em có định gọi lại cho cậu ta không? Anh thấy cậu ta có vẻ sốt ruột lắm.”
Bạch Minh Ngữ ngưng lật báo, thản nhiên đáp, “Không cần, xong bên này em sẽ đi tìm anh ta.”
Bạch Minh Ngữ cầm máy nhắn tin trên bàn, bấm tới phần tin nhắn của Diệp Phi, tổng cộng hơn mười tin, nội dung từa tựa nhau, cậu nhíu mày “Hừ” một tiếng rồi ném máy sang một bên.
Vẽ vẽ, Bạch Minh Ngữ khá phiền lòng, ném bút đỏ xuống đất. Mẹ kiếp, muộn thế này còn tìm tôi làm gì? Sao không tìm lão Lý của anh đi? Anh bị thương nặng như thế, có thấy lão Lý đến thăm anh đâu, người ta chẳng thèm thích anh, anh còn thương nhớ làm gì?
Không biết tên đầy đủ của lão Lý, không tra được người này, không tìm thấy người này. Không cách nào trút giận, phiền!
Bạch Minh Ngữ thình lình nhảy bật dậy, chộp lấy gối đầu đập vào tường, đập vài cái thì gối rách, lông vũ tung bay, lả tả rụng khắp phòng. Cậu đá mấy chồng báo trên đất, giấy bay tứ tung. Phá phách chừng mười phút mới bình tĩnh lại, cậu đeo băng tóc, châm một điếu thuốc, ngồi xếp bằng giữa đống hỗn độn, thổi một hơi khói dài, trong tay thình lình xuất hiện một con dao cong nhỏ nhắn sắc nhọn, cậu nhìn thẳng về phía trước, tay trái không ngừng xoay dao, dao đặc chế, hai bên đều có lưỡi nhọn, thoăn thoắt đảo qua đảo lại giữa những ngón tay mảnh khảnh như sinh trưởng trên làn da cậu, linh hoạt bay múa khiến người ta hoa mắt, nhưng lưỡi dao không hề làm cậu bị thương.
Hòa thượng gõ mõ tĩnh tâm, Bạch Minh Ngữ qua nhiều năm cũng chỉ giải sầu bằng cách xoay dao, mỗi lần gặp vấn đề khó giải quyết là cậu lại nghịch dao. Thói quen này hình thành từ sau khi cha mẹ mất, bao gồm cả hứng thú với trinh thám và y học, bao gồm cả tính cách ngày càng cực đoan lúc này của cậu.
Bên chân truyền đến tiếng vang ù ù, cậu cầm máy nhắn tin lên nhìn, là Cố Kiệt nhắn tới.
— Ranh con trộm cắp. Xuất phát từ nghĩa vụ hỗ trợ, anh triệu hồi mày. Mày đọc được tin này thì nhanh chóng gọi lại cho Diệp đội trưởng, hình như ổng có việc gấp tìm mày, đuổi giết tới trường rồi đó. Anh mặc kệ mày ở đâu, tóm lại nếu mày không ngăn ổng gọi điện quấy rối anh, anh sẽ nghỉ chơi với mày! Anh buồn ngủ chết mẹ rồi đây!!
Đọc xong tin nhắn, Bạch Minh Ngữ bật dậy.
Cái gì? Diệp Phi… Đến trường tìm cậu?
Nhìn đồng hồ, trời đất, mấy giờ rồi!
Bạch Minh Ngữ lập tức gọi cho Diệp Phi, nhưng… Hết tiền.
Bạch Minh Ngữ chửi đổng một tiếng, không dám trì hoãn một giây, vội vàng mặc quần áo xông ra ngoài.
※
Trở lại bệnh viện vẫn không thấy Bạch Minh Ngữ, Diệp Phi thật sự nóng nảy. Trước kia không quen thân với Bạch Minh Ngữ, lại không hiểu cách sống của cậu, buổi tối cậu đi đâu, Diệp Phi cũng không xen vào. Nhưng hôm nay khác rồi, giờ cả hai đã là… Là người một nhà, chẳng phải cậu cũng gọi anh là anh sao? Chỉ cần chữ ‘Anh’ này, là anh đã phải có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ cậu rồi.
Nhóc con cũng không còn nhỏ, ngủ bên ngoài thực ra không vấn đề gì, nhưng dù gì cũng phải báo cho nhà biết chứ? Hư quá, giờ đang là thời điểm xây dựng đổi mới, công nhân lao động từ các nơi đổ về rất nhiều, thành phố không an toàn như trước nữa. Ngộ nhỡ gặp thằng biến thái nào thì sao?
Hoặc là, chẳng may bị tai nạn xe cộ?
Không được, phải đi tìm tiếp. Không thì nằm trên giường cũng không ngủ được.
Lúc này Diệp Phi phá lệ lấy của công làm việc tư, điều động tất cả cảnh sát viên trực đêm, đi kiếm Bạch Minh Ngữ ở các khu vực cậu có thể xuất hiện.
Diệp Phi ngồi trên xe cảnh sát, anh vừa đi thì Bạch Minh Ngữ tới bệnh viện, thấy Diệp Phi không ở trong phòng bệnh, cậu cũng đâm nóng nảy, đảo quanh bệnh viện một vòng không tìm được anh, sợ Diệp Phi lại đến trường nên cậu gọi cho Cố Kiệt, dặn là nếu thấy Diệp Phi thì cứ bảo anh đừng đi đâu hết, vào ký túc chờ cậu, cậu sẽ đến ngay.
Tìm kiếm lẫn nhau không có kết quả, hai người mất cả đêm, cuối cùng mới xuất hiện cùng chỗ. Tìm bốn khu nội thành cả đêm không thấy Bạch Minh Ngữ, Diệp Phi về bệnh viện. Vẫn không thấy cậu, anh lại bướng bỉnh đến trường tìm tiếp.
Đến cổng trường hỏi bác bảo vệ, được cho hay Bạch Minh Ngữ đã trở lại, Diệp Phi sung sướng suýt thì ngã xuống.
Lo lắng nhiều quá, Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.
Diệp Phi cũng không định gọi điện làm phiền, để xe trước ký túc xá, đi thẳng lên lầu.
Lúc này đã là 6 giờ sáng, thi thoảng có một hai sinh viên vào toilet rửa mặt. Diệp Phi đến căn phòng ở cuối hành lang, nghĩ bụng nếu hai đứa ngủ rồi thì đứng ở cửa xem một lúc, xác định Bạch Minh Ngữ an toàn thì rời đi. Còn nếu cậu vẫn thức thì… Haizz, còn làm gì được nữa, phải dạy dỗ cậu một phen, cho cậu nhớ lần sau nếu buổi tối không về thì phải báo cho anh.
Nhưng làm vậy cũng hơi kì, vì dẫu sao bệnh viện đâu có phải nhà cậu, có về hay không còn phải nói với anh sao? Việc này đúng là khó nói… Ừ, phải sắp xếp câu chữ một chút.
Diệp Phi đến gần, phát hiện cửa phòng khép hờ, nhìn thấy bên trong có bóng người qua lại, trong lòng vui vẻ, em ấy vẫn thức!
Diệp Phi nâng tay lên, đang định gõ cửa thì nghe thấy giọng Cố Kiệt, thế là cứng người.
“Chuyển ra ngoài ở? Đùa anh à, đừng bảo mày có người yêu rồi nhé?”
Bạch Minh Ngữ đáp, “Đúng thế đấy.”
Cố Kiệt từ trong chăn nhảy bật dậy, “Mày, mày nói rõ cho anh, là nam hay nữ?”
Bạch Minh Ngữ không lên tiếng. Dù sao cũng là lần đầu tiên, cậu không tiện nói.
“Cái đẹt! Mày thích nam thật à?!”
“Gào cái gì? Nam thì sao? Phạm pháp à?” Bạch Minh Ngữ đỏ mặt quát.
“Mẹ nhà mày… Không ngờ mày gay lòi ra thế này, biết thế anh còn lâu mới ở với mày.”
Bạch Minh Ngữ nhướn mày, cười nhạo, “Sau này muốn ở với em cũng chẳng còn cơ hội đâu nhé.”
Cố Kiệt đấu tranh một hồi, cuối cùng không khuyên can nữa, cam chịu giúp Bạch Minh Ngữ thu dọn đồ đạc.
Cu cậu nhìn nhìn Bạch Minh Ngữ, chưa từ bỏ ý định, hỏi, “Này, anh bảo, cái gã mày thích là ai?”
Bạch Minh Ngữ im lặng.
Cố Kiệt ngẫm nghĩ, “Để anh đoán nhé, ờm… Nếu không phải anh thì là Chúc Cương? Trông nó rất giống tiểu thụ, nhưng tính hơi xấu, với cả nó thích con gái.”
“Á!” Cố Kiệt hoảng hốt kêu, “Anh biết rồi, mày thích anh họ mày đúng không? Cái ông siêu cấp cao phú soái ấy?!”
“Mẹ kiếp anh…”
“Chẳng lẽ là ông Diệp đội trưởng? Không đâu, mày bảo ổng kết hôn rồi mà. Ấy! Đúng rồi, có phải cái lão cơ bắp bên khoa Thể thao không?” Cố Kiệt gãi cằm, “Hèn gì mày không thích anh… Hóa ra mày thích cơ bắp! Đúng không? Đúng không?”
Bạch Minh Ngữ mặt đỏ tưng bừng, chột dạ quát, “Cút mẹ anh đi! Cấm so sánh anh ấy với lũ các anh!”
“Mẹ của con ơi, thằng biến thái này mà cũng nói được câu như vầy, có vẻ mày trúng độc không nhẹ rồi! Tò mò chết mất, gã kia là ai thế? Ái khanh, mau nói cho trẫm a ~”
Bạch Minh Ngữ bị cậu chàng quấy rối chịu không nổi, nghiêm túc hồi tưởng một lát, thấp giọng nói, “Anh ấy… Cái gì cũng tốt, nhưng tinh thần có dấu hiệu phân liệt. Mỗi tội em thích.” Nói xong thì cười hì hì.
Diệp Phi vểnh tai nghe bên ngoài, nghe đến khúc này thì thần kinh đã căng thẳng tới cực hạn, cuối cùng không chịu nổi cú shock, linh hồn và xương cốt trong người cứ như bị rút đi, ngã bệt xuống đất.
Nghe thấy tiếng động, Bạch Minh Ngữ và Cố Kiệt nhìn nhau, một trước một sau đi ra mở cửa, trông thấy người đàn ông đang bám vào tường, cố sức đứng dậy.
“Diệp, Diệp đội trưởng?” Cố Kiệt nói.
“Anh Phi?” Bạch Minh Ngữ tròn mắt.
Diệp Phi phủi bụi bặm trên người, lúng túng cười nói, “Chẳng biết ai làm đổ nước… Té ngã.”
Bạch Minh Ngữ nhìn mặt đất khô queo, đỡ Diệp Phi đứng dậy.