Rạng sáng 4 giờ, sân trường yên tĩnh thình lình vang lên một tiếng thét thảm thiết, phá vỡ mộng đẹp của những sinh viên đang say giấc nồng.
Các nữ sinh mặc váy ngủ, khoác áo khoác, ôm lấy nhau, túm tụm trước cửa phòng, các nam sinh mặc quần đùi rộng, cởi trần chạy tới, vài nam sinh to gan chạy thẳng lên tầng, dừng lại trước một căn phòng nữ sinh trên tầng ba, nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.
Bạch Minh Ngữ và Cố Kiệt cũng chạy tới, lách qua đám nam sinh đang sững sờ trước cửa, Cố Kiệt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì ngã phịch xuống đất, chỉ vào căn phòng bị máu tươi nhuộm đỏ, run cầm cập nói, “Trời, trời ơi mẹ, mẹ ơi!”
Không cần bạn học xung quanh xác nhận, chỉ nhìn quần áo, túi xách và chìa khóa xe tán loạn trên đất, Bạch Minh Ngữ đã lập tức nhận ra người chết.
Thân Tiểu Á!
Bạch Minh Ngữ nhìn thi thể máu thịt lẫn lộn của Thân Tiểu Á, khiếp sợ, không biết phải làm gì.
Mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, đối mặt với cảnh tượng này, mấy nam sinh sợ đến nhũn chân, bịt miệng lao ra ngoài, gục xuống cầu thang nôn thốc nôn tháo.
Xe cảnh sát và 120 lúc này đã tiến vào, cảnh sát dồn tất cả sinh viên trong ký túc xá nữ ra ngoài, chăng dây niêm phong.
Bạch Minh Ngữ và Cố Kiệt trở về ký túc xá nam, ngồi trên giường, ngẩn người.
“Chẳng phải tối qua vẫn gọi điện thoại à? Sao tự nhiên lại chết rồi?” Cố Kiệt vừa hoảng sợ, vừa khổ sở và khó hiểu, “Bốn người chết hết sao?”
Cố Kiệt nhớ lại căn phòng đầy máu và thi thể nát bấy, cả người rét run, răng đánh lập cập.
“Không phải, ba người thôi, người báo nguy là Quản Thiến, sáng sớm nay mới về.” Bạch Minh Ngữ đáp.
Lúc ấy Bạch Minh Ngữ định thăm dò hiện trường, nhưng cảnh sát ùa đến, bắt tất cả ra ngoài, nên giờ chỉ có thể chờ đợi kết quả điều tra của cảnh sát.
Bạch Minh Ngữ nói xong, cả hai cùng trầm mặc, bọn họ đều hiểu, nếu Quản Thiến không đi qua đêm, rất có thể cũng đã bị sát hại, nếu vậy thì đúng là bốn mạng người, Cố Kiệt không dám nghĩ tiếp, nằm vật xuống giường, lấy chăn che đầu, lầm rầm chửi.
Bạch Minh Ngữ nhìn Cố Kiệt, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới Thân Tiểu Á mới hôm qua còn sống khỏe mạnh, hôm nay đã biến thành một thi thể máu thịt lẫn lộn, cậu siết chặt hai nắm tay, khớp xương kêu răng rắc.
※
Ngày hôm đó, mọi ngóc ngách trong trường đều có người bàn tán về vụ án giết người trong phòng ngủ nữ sinh. Bạch Minh Ngữ muốn im lặng ăn cơm cũng không được, vì cậu chỉ cần lộ diện là sẽ bị vài người vây quanh hỏi thăm tin tức.
“Thám tử thiên tài! Trong trường xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn nhàn nhã ăn cơm được hả? Phải đi điều tra chứ!”
“Tiểu Bạch, chẳng phải em có mặt ở hiện trường sao? Có phát hiện đầu mối gì không?”
“Tiểu Bạch, anh thấy Ủy ban Dân sự cử người đến đây, bọn họ có làm ăn được gì không?”
“Á? Dồi lợn à? Ặc… Em vẫn ăn được à?”
…
Bạch Minh Ngữ bị quấy nhiễu đến sắp nổ cả đầu, vội vàng ăn mấy miếng cơm rồi xông ra khỏi căng tin, lúc ra tới cửa, trùng hợp nhìn thấy mấy nữ sinh vây quanh Quản Thiến, Quản Thiến mặt mũi trắng bệch, ủ rũ uể oải, trên mặt vẫn còn vết nước mắt chưa khô. Cậu suy nghĩ một chút, bước nhanh tới đó, nhưng lại có người gọi tên Quản Thiến, tất cả cùng nhìn sang, là một nữ cảnh sát.
“Quản Thiến, lại đây một chút được không?”
“Không phải vừa hỏi rồi sao?”
“Vẫn còn một số vấn đề cần phải xác nhận lại.”
Quản Thiến bực bội nhìn mấy bạn học, bất đắc dĩ đi cùng cảnh sát.
Các nữ sinh quay lại, đúng lúc nhìn thấy Bạch Minh Ngữ, những khuôn mặt căng thẳng lập tức bừng lên sức sống, nhất loạt kêu to, “Tiểu Bạch!”
Bạch Minh Ngữ đi qua, cậu chưa kịp mở miệng, các nữ sinh đã kéo lấy cậu, thi nhau nói.
Bạch Minh Ngữ chăm chú lắng nghe, lại hỏi thêm một số vấn đề, có nữ sinh vẫn ôm lấy cánh tay cậu, cả người run rẩy, Bạch Minh Ngữ vỗ vai cô an ủi vài câu, hiệu quả rất tốt, cô dần bình tĩnh lại. Các nữ sinh thường ngày đều được Bạch Minh Ngữ chăm sóc, cũng đã được chứng kiến khả năng của cậu, nên đều rất tín nhiệm cậu, vì thế sự an ủi của cậu còn có giá trị hơn bất cứ một giáo viên hay cảnh sát nào.
Ủy ban Dân sự và cảnh sát vẫn đang kiểm tra hiện trường và điều tra sơ bộ, đến khoảng hơn 7 giờ tối, sân trường vẫn còn không ít cảnh sát đi lại. Những tưởng gặp vụ án lớn như vậy, Bạch Minh Ngữ phải đứng ngồi không yên, nhưng làm Cố Kiệt bất ngờ là, Bạch Minh Ngữ ăn cơm trưa xong chỉ đứng trong phòng ngủ vẽ tranh, lúc Cố Kiệt đi mua cơm chiều về, thấy Bạch Minh Ngữ vẫn không làm gì cả, thế là nhịn không được nói:
“Anh bảo này, bình thường chẳng có việc gì mày cũng thích làm loạn, sao giờ có chuyện mày lại im lìm, chẳng biết trong đầu mày nghĩ gì nữa.”
Bạch Minh Ngữ không nói lời nào, vẫn chăm chú vẽ tranh, Cố Kiệt thả cơm lên bàn, “Anh bỏ cơm đây nhé, đói thì tự lấy mà ăn.” Nói xong thì nhìn qua bức tranh sơn dầu của cậu một chút, suýt thì sợ vỡ mật.
“Cái đẹt! Mày vẽ gì thế hả?” Cố Kiệt vỗ ngực, lại gần nhìn kỹ, lập tức nhận ra đây là hiện trường vụ án mạng trong ký túc xá nữ, hình ảnh vừa sinh động vừa chi tiết, sống động như thật, tái hiện tất cả những gì chứng kiến sáng nay. Cố Kiệt biết Bạch Minh Ngữ vẽ tranh rất giỏi, cũng thường xuyên vẽ mấy thứ kỳ quặc như tay chân người chết hoặc cái đầu trợn mắt vân vân, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cậu vẽ một bức toàn diện và cẩn thận như thế này.
Cố Kiệt nuốt nước miếng, “Tiểu Bạch này, mày đúng là biến thái…”
Cuối cùng Bạch Minh Ngữ mới liếc mắt nhìn Cố Kiệt, “Anh thì biết cái gì.”
Cố Kiệt hừ một tiếng, “Làm sao anh biết thứ biến thái như mày nghĩ gì trong đầu.” Anh chàng ngồi xuống giường, lại thình lình nhớ ra gì đó, hoảng sợ hỏi, “Mày sẽ không nửa đêm tỉnh dậy giết anh chứ?! Mẹ nó! Anh muốn đổi bạn cùng phòng!”
Bạch Minh Ngữ chẳng buồn để ý tới Cố Kiệt, cậu bực bội quăng bút vẽ vào hộp, mang bức tranh sơn dầu cao bằng nửa người lớn ra dựng sát tường, sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát.
Cố Kiệt thấy cậu không để ý đến mình thì cũng mất hứng đùa giỡn, ánh mắt rơi xuống bức tranh kia, khiếp sợ tài năng hội họa của Bạch Minh Ngữ, đồng thời trong lòng cũng áp lực hẳn lên.
Cố Kiệt nhìn thi thể biến dạng, thấp giọng nói, “Chẳng biết cảnh sát điều tra thế nào rồi.”
Bạch Minh Ngữ còn quan tâm tới vấn đề này hơn cả Cố Kiệt, cậu chỉ là một sinh viên bình thường, không thể hỏi thăm tiến triển vụ án, lại càng không thể tham dự điều tra, việc này khiến cho cậu có đôi phần bực bội.
Nếu Diệp Phi phụ trách vụ này thì tốt rồi, cậu nghĩ.
※
Sự thật chứng minh suy nghĩ của Bạch Minh Ngữ là hoàn toàn chính xác. Diệp Phi phái Liêu Tuyết Hoa và Quan Tiểu Đông đi điều tra số phạm nhân bị bỏ tù trong vụ “1.28” năm đó, cũng hiểu rõ thêm một ít tình hình. Căn cứ vào khẩu cung của một người họ Giả, xác nhận các phạm nhân trong tổ chức nọ đều đã từng bị đe dọa, để tới bây giờ mới nói ra, là vì người nọ cũng gặp hoàn cảnh tương tự như Phó Hạ Viêm, sau khi vào tù không lâu, thân nhân cũng tử vong ngoài ý muốn, người nọ giờ đã không còn vướng bận, quyết định không giấu giếm nữa, nói ra bí mật này.
Tuy người họ Giả nọ cũng không biết danh tính kẻ chủ mưu phía sau màn, nhưng manh mối hắn cung cấp lại cực kỳ đáng giá, giúp cho Tổ chuyên án vẫn đang mắc kẹt trong ngõ cụt nhìn thấy một tia hi vọng. Diệp Phi dặn cả đội phải nghiêm mật phong tỏa tin tức này, tránh đánh rắn động cỏ. Anh cử Quan Tiểu Đông và Liêu Tuyết Hoa dựa trên manh mối này, tiếp tục điều tra tại Lệ Dương, về phía Bắc Kinh thì liên hệ với cảnh sát quanh khu vực, phối hợp với cảnh sát Bắc Kinh để tiếp tục lùng bắt Phó Hạ Viêm.
Diệp Phi ngồi trước bàn làm việc, nhìn lý lịch sơ lược của Phó Hạ Viêm đến xuất thần, một gã đàn ông đặc biệt như vậy… Tại sao chưa có ai gặp qua? Tại sao toàn quốc truy nã hắn mà vẫn không bắt được?
Chẳng lẽ thật sự là do năng lực phản trinh sát quá mạnh? Nhưng dù gì hắn cũng phải ăn uống và sinh hoạt chứ? Ăn uống, mua xe, chỗ ở, đều cần tiền, tiền từ đâu đến? Chắc chắn phải đi làm thuê, mà nếu làm thuê thì chắc hẳn phải tiếp xúc với người khác. Nhưng đã hơn một năm, Cục Cảnh Sát chưa từng nhận được báo án, kể cả manh mối có giá trị cũng không thấy, chẳng phải rất kỳ lạ hay sao?
Trong đầu Diệp Phi thình lình nảy ra một ý tưởng, lẽ nào hắn có đồng lõa? Kết quả điều tra quan hệ của Phó Hạ Viêm đã chỉ rõ, hắn không có người quen tại Bắc Kinh. Nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng này, Diệp Phi lập tức gọi cho Diêu Khiết, lệnh cô tiếp tục điều tra quan hệ của Phó Hạ Viêm trong và ngoài thành phố.
Diệp Phi cố gắng tìm kiếm một số khả năng khác, nhưng hoàn toàn không có đầu mối, anh bực bội thò tay vào túi, định lấy thuốc hút, nhưng chỉ lôi ra được một phong kẹo cao su. Đây là đạo cụ cai thuốc mẹ và em trai hợp sức bắt anh sử dụng, anh nhíu mày, lại nhét vào trong túi. Đứng dậy, rời khỏi văn phòng, định sang bên Phòng chống Ma túy xin thuốc hút, anh nhìn khu làm việc trống trải, tò mò hỏi, “Mọi người đâu hết rồi?”
Lão Vương vội vàng bước ra đón tiếp, “Chưa kịp báo lại với sếp, ba ngày trước có án mạng ở đại học Y, Dân sự điều tra vài ngày không có kết quả, trên Cục lệnh đội mình cử người đến tiếp nhận vụ này, lão Lưu nghe điện xong thì đi luôn rồi, để tôi ở lại báo cáo với sếp. Cũng mới đây thôi.”
“Đại học Y? Án mạng?” Diệp Phi lập tức lên tinh thần, “Có tư liệu chưa?”
“Vẫn chưa mang về.”
Diệp Phi ngẫm nghĩ, xoay người về văn phòng, mấy giây sau lại vọt ra, vừa khoác áo vest vừa căn dặn lão Vương, “Anh ở đây giám sát tình hình, tôi đến đó xem thử.”
“Rõ.”
“Nếu có phát hiện gì thì liên hệ với tôi ngay lập tức.”
“Rõ.”Diệp Phi lái xe tới trường đại học, gặp Lưu Đức Chí ngay tại hiện trường, Lưu Đức Chí lập tức đưa hồ sơ vụ án cho Diệp Phi, rồi nhanh chóng báo cáo lại tình hình.
“Khoảng 2 giờ sáng ngày 15 tháng 7 năm 2001, tại ký túc xá có ba nữ sinh bị hại, hơn nữa đều trong một phòng ngủ. Kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc, nhà trường sắp nghỉ hè, rất nhiều sinh viên đã mua vé tàu, thình lình lại xảy ra án mạng, hội đồng nhà trường yêu cầu toàn bộ giáo viên và sinh viên không được rời khỏi trường để chờ điều tra. Các sinh viên rất kích động, kháng nghị không ngừng, chung quy cũng đâu thể cấm sinh viên về nhà, nên thời gian của chúng ta rất cấp bách, áp lực rất lớn…” Lão Lưu ghé vào tai Diệp Phi, thì thầm, “Sếp cũng biết Ban Dân sự toàn mấy thằng cha già yếu bệnh tật, làm sao phá nổi vụ án thế này, ba ngày rồi không có tiến triển, nên Cục mới để chúng ta tiếp nhận.”
Diệp Phi đảo mắt nhìn Trưởng ban Dân sự đang chắp tay sau lưng, tán gẫu với hiệu trưởng, anh lắc đầu, đưa hồ sơ vụ án cho cảnh sát viên, mang giày và găng tay, đi vào phòng ngủ xảy ra án mạng, cẩn thận kiểm tra.
“Ai phát hiện đầu tiên? Ai báo án?” Diệp Phi hỏi.
Lão Lưu theo sau anh, tiếp tục báo cáo, “Một nữ sinh cùng phòng, tên gọi Quản Thiến, theo lời quản lý ký túc, Quản Thiến thường xuyên không về ngủ đêm, ngày 15 tháng 7 cũng gần sáng 4 giờ mới về, cô bé dùng chìa khóa mở cửa phòng, đầu tiên là ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, sau đó bật công tắc, nhìn thấy thảm trạng của các bạn, sợ tới mức thét lên thảm thiết, các nữ sinh phòng bên cạnh và quản lý ký túc nghe thấy thì chạy tới, sau đó quản lý ký túc bấm 110.”
“Đã điều tra hai người này chưa?”
“Tra rồi, quản lý ký túc tận mắt nhìn thấy Quản Thiến đi vào phòng ngủ, hai người chào hỏi đôi câu, lầu một có một nữ sinh dậy đi WC cũng tình cờ nhìn thấy. Đêm 14, rạng sáng 15, Quản Thiến và mấy bạn học ra ngoài chơi, tổng cộng mười mấy người có thể chứng minh.”
“Quản lý ký túc nói thời gian đó bà ta vẫn ở trong phòng văn thư, tuy không ai chứng minh, nhưng theo kết quả điều tra, bà ta cũng không có động cơ gây án, lại càng không có điều kiện gây án. Bà ta 56 tuổi, còn mắc bệnh tiểu đường, không thể giết chết ba nữ sinh trẻ tuổi.”
Diệp Phi gật đầu, anh rời khỏi phòng ngủ, nhìn tổng thể ký túc xá. Đây là một tòa nhà kiểu cổ, những người ở đây đều là sinh viên năm thứ ba hoặc thứ tư, không có camera theo dõi, cũng không có hệ thống báo nguy. Án mạng xảy ra tại phòng 311, nằm ở cuối hành lang tầng ba, cách vách là phòng 310, đối diện là phòng 312, cách một đoạn là lối xuống cầu thang, phòng tắm và toilet.
Diệp Phi bước tới toilet, lão Lưu tiếp tục báo cáo kết quả điều tra mấy ngày nay của Ban Dân sự.
4 giờ 08 phút rạng sáng ngày 15, cảnh sát nhận được báo án, đại học Y, ký túc xá nữ sinh, phòng 311 xảy ra án mạng, hiện trường đẫm máu, thi thể bị hủy hoại nghiêm trọng, ba người chết đều là sinh viên năm thứ ba khoa Dược. Kết quả khám nghiệm cho thấy, vết thương trí mạng của cả ba đều ở đầu, do một vật cùn gây ra, bước đầu suy đoán, vũ khí là một cây búa. Thi thể ba người phủ kín vết thương, phòng ngủ bên cạnh không nghe thấy tiếng động lạ thường, kết luận hung thủ đã chặt đầu nạn nhân trước, sau mới phá hủy thi thể. Thời gian tử vong không đồng nhất, nhưng đều nằm trong khoảng từ 1 giờ 45 phút đến 2 giờ 15 phút ngày 15. Khi cảnh sát tới nơi, hiện trường đã bị đám sinh viên nam phá hỏng, rất khó xác định dấu chân nào thuộc về hung thủ, trong phòng phát hiện dấu vân tay lạ, vẫn chưa tìm được vân tay đối chiếu trong quỹ lưu trữ vân tay.
Diệp Phi tới trước cửa sổ toilet quan sát một lát, cửa sổ mở hướng vào trong, bên ngoài có lưới bảo vệ, chỉ có một ô cửa sổ rất hẹp trên mái nhà là không được rào lại. Anh dùng đầu ngón tay quẹt qua bậu cửa, lớp bụi bên trên chứng tỏ ít nhất một tuần không được lau chùi, anh ngẫm nghĩ, đưa mắt nhìn vách ngăn các buồng, quan sát khoảng cách giữa cửa sổ trên mái và vách ngăn, hỏi, “Các phòng khác có nghe thấy tiếng động hoặc nhìn thấy gì khác thường đêm đó không?”
Lão Lưu ngập ngừng, “Không…”
Diệp Phi nhìn lão Lưu, lão Lưu chép miệng, gãi đầu, “Chỉ là có một nữ sinh nói khoảng 2 giờ sáng đi WC nhìn thấy quỷ, nói có quỷ nhìn trộm mình đi WC. Hỏi quỷ trông thế nào thì không tả được, sau lại nghe mấy sinh viên khác nói nữ sinh này không bình thường, thích ba hoa mấy chuyện ma quái rồi giả thần giả quỷ hù dọa người khác, nên chúng tôi cũng không làm biên bản.”
“Quỷ? Trên đời làm gì có quỷ?” Ánh mắt Diệp Phi xoay chuyển, đột nhiên nghĩ ra điều gì, nói, “Lão Lưu! Anh liên hệ với nữ sinh kia, tôi có chuyện muốn hỏi.”
Lão Lưu thoáng sửng sốt, rồi lập tức hiểu ra Diệp Phi có lẽ đã nhìn thấy manh mối, vội vàng đáp, “Rõ! Tiến hành ngay!”
Lão Lưu cử người đi tìm, cảnh sát viên rất nhanh đã trở lại, nói nữ sinh kia đang tắm, đã nhờ bạn học đi gọi. Mấy ngày nay cảnh sát dùng phòng bảo vệ để thẩm vấn. Lúc này Diệp Phi cũng đã quan sát xong hiện trường, bèn cùng lão Lưu rời khỏi ký túc xá nữ, đi tới phòng bảo vệ.
Lúc đi ngang ký túc xá nam, nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce đen đỗ ở đó, nhận ra biển số xe, Diệp Phi nghĩ bụng, sao gã ta lại tới đây?
Đang suy nghĩ thì có hai người bước ra khỏi ký túc xá, Diệp Phi quay lại nhìn, hai người nọ cũng chú ý tới anh, gã đàn ông lớn tuổi hơn lập tức hô lên, “Ố? Diệp Phi? Sao cậu lại ở đây?”
Diệp Phi bảo lão Lưu đến phòng bảo vệ trước rồi đi tới chỗ hai người nọ, cười cười, “Đến tra án, mà anh bận lắm cơ mà, sao lại có thời gian tới đây?”
Diệp Phi đảo mắt nhìn Kiều Minh Phong từ trên xuống dưới, cảm giác gã càng ngày càng mặt người dạ thú.
“À, tôi đến thăm Tiểu Ngữ.” Kiều Minh Phong nửa cười nửa không nhìn anh.
Diệp Phi nhìn người bên cạnh Kiều Minh Phong, cười nói, “Bạch Minh Ngữ, hai ta thật là có duyên, lại gặp rồi.”
Bạch Minh Ngữ thì hoàn toàn không có niềm vui “Nghìn năm gặp lại”, cậu nghiêm túc nhìn Diệp Phi, hỏi, “Anh Phi đến điều tra vụ án ở ký túc xá nữ à?”
“Đúng vậy, đội tôi vừa nhận vụ này, đúng lúc rảnh nên tôi tới đây xem một lát.” Diệp Phi nhìn Kiều Minh Phong, “Chẳng phải gọi một cú điện thoại cũng làm anh tổn thất vài triệu cơ mà? Sao tự nhiên lại đích thân đến thăm họ hàng vậy? Không phải phong cách của anh nhỉ?”
Kiều Minh Phong không ngốc, nhận ra Diệp Phi cố tình công kích mình, thực ra gã cũng đâu có làm gì Diệp Phi, mà nói chuyện năm đó, ai cũng có lỗi cả. Diệp Phi này nhìn bề ngoài thì tính tình rất tốt, phong lưu phóng khoáng, nhưng bụng dạ bên trong nhỏ như cái lỗ kim, gã đã nếm đủ mùi rồi.
Kiều Minh Phong tạo dáng đại ca, dịu dàng nở nụ cười, “Diệp lão đệ, chú đang thẩm vấn anh đấy à? Anh đến thăm họ hàng cũng phạm pháp sao?”
Thật là chói cmn mắt.
Diệp Phi thở hắt ra, nhìn sang một bên, thoải mái nói, “Tất nhiên không phạm pháp, tôi chỉ cảm thấy lạ, họ hàng xa này ngoại hình giống anh quá, giống như cùng một mẹ.” Thực ra lần đầu tiên gặp Bạch Minh Ngữ, anh đã cảm thấy trông cậu rất quen mắt, nhưng lúc đó tạm thời không nghĩ ra đã gặp ở đâu, hôm nay nhìn hai người đứng cạnh nhau, cuối cùng Diệp Phi mới ngộ ra Bạch Minh Ngữ trông giống ai.
Kiều Minh Phong nghe đến câu này thì vội vàng liếc mắt nhìn Bạch Minh Ngữ, sau đó hỏi Diệp Phi, “Cậu thấy bọn tôi giống nhau à?”
Diệp Phi “Ừ” một tiếng, “Rất giống.”
Kiều Minh Phong có vẻ rất vui, gã cười khà khà, hãnh diện nhăn nhở với Bạch Minh Ngữ. Bạch Minh Ngữ thì khó chịu liếc liếc Kiều Minh Phong, mặt xụ xuống.
Không tiếp tục dông dài với Diệp Phi, Kiều Minh Phong nhìn đồng hồ đeo tay, “Cậu nói quá đúng, tôi chính xác là rất nhiều việc, đây này, tôi phải đi ngay bây giờ.” Gã vỗ vai Diệp Phi, “Diệp lão đệ, bao nhiêu năm chúng ta không gặp, có dịp phải đến nhà anh uống mấy chén đấy.”