Tối Cường Âm Dương Đại Tông Chủ

Chương 12: Hình như lại... lắc lư què



Lâm Thiên mang theo vết thương trốn vào rừng rậm, nghe thấy tiếng rống giận của Lâm Vô Khuyết khinh thường nói.

“Tốt, ta cho ngươi khỏi mang họ Lâm.”

Một cái Linh Nguyên Nhị Trọng mà thôi, hắn chỉ cần đột phá Linh Nguyên mà thôi, liền giết hắn như giết chó, có hai thanh thần khí tại thân, không giết được mới là chuyện lạ.

“Đinh, nhiệm vụ - Báo Thù mở ra. Dùng chính thực lực của mình đánh bại Lâm Vô Khuyết, huyết tẩy Lâm gia trả thù cho cả ngươi lẫn Lãnh U U. Thưởng: Triệu hồi ngẫu nhiên x 1, Thăng cấp thẻ x 2, Bộ Pháp ( Loại bổ trợ tăng tốc chạy, né tránh): Thần Hành Bách Biến ( Thần Cấp).”

“Ầy, lại có nhiệm vụ.”

Lâm Thiên kinh hỉ, càng nhiều nhiệm vụ càng tốt, hắn càng thích. Bởi vì nhiệm vụ tưởng thưởng quá phong phú, dù cấp thấp nhiệm vụ cũng có tỉ lệ nhỏ đạt được Thần Giai vật phẩm, đối với hắn điều cực kỳ hữu dụng.

Tựa như Thần Hành Bách Biến loại bộ pháp này, cường hóa tốc độ cùng khả năng né tránh, giúp hắn tăng mạnh sức chiến đấu, nếu trước kia hắn có nó, nói không chừng còn có thể đánh bại Lâm Vô Khuyết mà không cần chật vật như bây giờ.

“Trước mắt vẫn nên luyện hóa luồng kiếm khí này, có thể không phải họa, đối với ta nó là phúc.”

Lâm Thiên mỉm cười.

m Dương Đạo gần như bao phủ tất cả đại đạo vì tính tương dung của nó, nếu tu vi hắn đủ cao thâm, thậm chí một bước phản tổ hóa m Dương thành Hỗn Độn, như vậy hắn tuyệt đối có thể thông thiên, muốn làm gì cũng được.

Giờ phút này, dù hắn không thể vận dụng m Dương Đại Đạo một phần nghìn tỷ nhưng nhờ có Đế Công cùng Đế Thể tăng phúc, hắn đã có thể sơ bộ dùng m Dương Đại Đạo căn thiệp thực chất lên cơ thể. Tỉ như cắn nuốt kiếm khí trong người khác, biến kiếm khí của người khác trở thành của hắn, nghe qua tuy có hơi điên cuồng, nhưng xác thực là làm được.

Đương nhiên Lâm Thiên trời sinh không sợ trời sợ đất, có chút điên điên, cho nên bất kể hậu quả mà liều một phen, không ngờ lại làm được thật.

Hắn vận dụng m Dương Thần Mạch trong người hắn, tiết ra một tia nho nhỏ pháp tắc m Dương, căn nuốt toàn bộ kiếm khí tán loạn trong người, rồi chậm rãi hòa tan vào huyết mạch.

“Nhất định có thể giúp ta tiến hóa một phần ý cảnh.” Lâm Thiên có chút vui vẻ nói.

Thật lòng mà nói, Lâm Thiên phải cám ơn Lâm Vô Khuyết nhiều, nếu không có một kiếm Chấn Thiên Kiếm Khí của lão trọng thương, hắn cũng không nghĩ ra cách điền cuồn như thế này.

Ý cảnh, là cảnh giới cảm ngộ của mỗi người, từ một phần ý cảnh cho đến mười phần ý cảnh, mỗi cảnh giới trên lệch sẽ càng lúc càng mạnh, yêu cầu không chỉ tu vi mà còn cả ngộ tính, nếu không đủ ngộ tính dù tu vi có mạnh bao nhiêu cũng vô dụng, không thể nào để ý cảnh trở nên cao thâm.

Ý cảnh, thực tế cũng là một loại tăng cường chiến lực vô song, hầu như vô địch ở cùng cảnh giới. Cho nên rất nhiều người nghĩ rằng đây chính là khắc tinh của ông trời tạo ra cho đám thiên tài chống lại những tên vận khí cứt chó, kỳ ngộ không ngừng.

Chiếu theo lý bình thường, một tu sĩ phải đạt đến Linh Nguyên sau đó tốn một khoảng thời gian không ngắn để bắt đầu lãnh ngộ ý cảnh, đương nhiên là tỷ lệ thất bại cực cao, không phải Linh Nguyên nào cũng có thể ngưng ra ý cảnh.

Mà Lâm Thiên, sau khi dung hợp Chấn Thiên Kiếm Khí vào cơ thể, đã bắt đầu sinh ra luồn kiếm ý đầu tiên, mặc dù chỉ là một phần ý cảnh, nhưng cũng đủ miểu sát toàn bộ Tôi Thể cảnh, hơn nữa còn không tốn chân khí, quả thật là một cái Bug.

“Ô mẹ nó, tiêu hao chân khí kinh khủng, sau này tuyệt đối không xài nhiều.”

Lâm Thiên luyện hóa ra một thành kiếm ý, vốn vui mừng muốn đi tìm Lâm Nguyệt cùng Lãnh U U, không ngờ đứng lên chưa kịp bước đi, chân khí trong thân thể như bị móc sạch làm hắn vô lực ngã xuống đất hôn mê.

Hoang Cổ Sơn Lâm này nguy hiểm vô cùng, yêu thú nhiều vô số kể, hắn hiện tại đã hồn mê dù tỉnh lại cũng không đủ chân khí để chiến, gần như một đầu yêu thú cấp thấp nhất cũng đủ làm thịt hắn.

“Nha, hắn vì sao nằm ngủ ở đây.”

Lúc này, hai thiếu nữ ngang qua, một trong hai người nhìn thấy hắn liền thiếu kỳ đi đến.

“Muội, không chừng hắn là sơn tặc, bỏ qua đi.”

“Ai, nhìn hắn chỉ là Tôi Thể Đỉnh, có thể làm gì được chúng ta, hơn nữa nếu lỡ thực sự hắn bị gì rồi sao, không phải chúng ta đã hại một mạng người.” Tiểu San San đáng thương nhìn tỷ tỷ, tính cách của nàng có chút ngây thơ, nếu là người bình thường, ở nơi hoang vắng này làm sao còn dám quản chuyện bao đồng, sợ mệnh dài chăng.

“Thôi được rồi, chỉ lần này thôi.”

Thiếu nữ Tiểu San San vui vẻ.

........................

“Đây là.”

Nhìn căn nhà xa lạ, trên người còn phủ một lớn chăn mềm nữ tính, Lâm Thiên mộng bức, không phải là hắn đã ngất trong rừng sao, làm thế quái nào lại xuất hiện ở trong nhà này.

“Nha, ngươi tỉnh rồi.”

Hạ San San cười bước vào phòng.

“Ngươi nha, thầy thuốc bảo ngươi kiệt lực quá mới bị hôn mê, chẳng lẽ ngươi không biết Hoang Cổ Sơn Lâm nguy hiểm.”

Tên: Hạ San San - 16 Tuổi - Linh Nguyên Bát Trọng - Hảo Cảm:??? - Nhan Sắc: 89 Điểm.

Một dòng thông tin xuất hiện trong đầu hắn, cũng chỉ một ít thông tin, đã đủ làm hắn kinh dị.

“Con mẹ nó Lâm Vô Khuyết sống trên thân chó, gần bảy mươi mới luyện đến Nhị Trọng, người ta mới mười sáu tuổi đã Bát Trọng Linh Nguyên, con mẹ nó ta thấy nhục thay cho ngươi.”

Dành ba giây mặc niệm, Lâm Thiên lập tức thay đổi sắc mặt, u ám nhìn về thiếu nữ.

Hạ San San giật mình, làm cái gì mà hắn nhìn nàng như vậy, chẳng lẽ nàng nói sai cái gì sao.

“Ngươi … ngươi, nhìn ta vậy làm gì, đừng tưởng ta dễ bắt nạt, ta một quyền có thể đánh chết ngươi.” Nàng lắp bắp đe dọa, bộ dáng có chút dễ thương, đương nhiên chỉ là có chút, Lâm Thiên là thật biết, nàng nói éo sai, một quyền của nàng hắn chắc chắn đỡ éo nổi.

“Ngươi biết vì sao ta kiệt sức hôn mê không.” Hắn nói.

“Vì sao.” Nàng theo bản năng hỏi.

“Ta bảy ngày bảy đêm, không ăn không uống, mưa gió bão bùn, ta vẫn không hề rời đi nơi đó.” Hắn ngước nhìn trần nhà, tỏ vẻ thần bí.

Hạ San San có hiếu kỳ, vì cái gì hắn lại làm như thế.

Nhìn ra thiếu nữ đã có hứng thú Lâm Thiên lại tiếp tục giả vờ giả vịt.

“Ngươi có tin vận mệnh không.” Hắn sâu xa mà hỏi nàng.

Đối với võ giả, vận mệnh hư vô mờ mịt nhưng cũng không phải không tồn tại, rất nhiều đại tông môn điều là dùng bảo bối trấn áp vận mệnh, vạn năm không suy.

“Tin.” Hạ San San không do dự trả lời.

Lâm Thiên giả bộ kinh ngạc nhìn nàng, sau đó cười khổ.

“Ta cũng tin a, nhưng mà cuối cùng ‘nàng’ vẫn không xuất hiện.”

“Nàng, là ai.”

“Hạ San San.” Lâm Thiên nghe vậy, thâm tình nhìn thiên không à không nhìn nóc nhà, trang bức nói ra một cái tên.

Thiếu nữ nghe vậy ngay lập tức choáng, vì sao hắn biết tên mình, hắn nói ra là vì cái gì, nàng lại có liên quan tới ‘nàng’ mà hắn nói.

Nháy mắt, một vạn câu hỏi vì sao bay qua đầu Hạ San San.

( Tác: Cmn, ta đang viết cái loz gì đây, lắc lư thiếu nữ à, ta còn Fa đó, rơi lệ)