Tối Cường Hệ Thống

Chương 403: Ta Cảm Giác Các Ngươi Nói Đều Đúng



Ở trong đám người đằng kia.

Trên người của Mạnh Hạo và Diệt Cùng Kỳ đột nhiên tản ra một luồng khí tức huyền diệu, luồng khí tức này ê chề mà sâu xa.

-Oanh...-

Bên ngoài ngàn dặm, Đệ nhất tế thiên Linh Tượng của Thánh Tông khai sơn Tổ Sư rung lên, một ánh hào quang từ bên trong cái Linh Tượng kia phóng lên trời, xuyên qua tầng tầng hư không, trong nháy mắt, xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Lâm Phàm nhìn hình ảnh trước mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Võ Thần Mạnh Hạo, Luân Hồi Đại Đế Diệt Cùng Kỳ Thánh Tông khai sơn Tổ Sư lại chính là Chiến Thần, Chí Tôn...

-Vù...-

Lúc này Lâm Phàm phát Lệnh Bài Chí Tôn trong túi đeo sau lưng mãnh liệt run rẩy, muốn chui ra thế nhưng lại không ra được.

Lâm Phàm cười thầm trong lòng, sau đó phóngLệnh Bài Chí Tôn ra.

Một đạo hào quang lấp loé, Chí Tôn Lệnh Bài phiêu phù ở trước mặt mọi người, sau đó một cái bóng mờ từ từ xuất hiện.

Lâm Phàm nhìn bóng mờ phía sau lưng của Mạnh Hạo cùng Diệt Cùng Kỳ, trong lòng khẽ run lên, chỉ là luồng khí tiết này thôi mà khiến người ra run rẩy.

Thời khắc này, tất cả mọi người nín thở, bọn họ đã bị cảnh tượng trước mắt này làm cho kinh ngạc.

Đặc biệt là đám người Yến Tông chủ cùng Vô Nhai Thái Thượng trưởng lão, khi nhìn thấy bóng mờ của khai sơn Tổ Sư liền có một sự thôi thúc như muốn quỳ lạy hành lễ.

Bọn họ không nghĩ rằng khai sơn Tổ Sư vẫn luôn tồn tại ở bên trong linh tượng.

Mà thời khắc này, Yến Tông chủ cũng đột nhiên hiểu ra, vì sao linh tượng có thể cho môn nhân truyền vào, thì ra tất cả nguyên nhân đều ở nơi này.

...

- Ha ha... Nhìn xem bốn người các ngươi xem, sống thê thảm cỡ nào, ngay cả xưng là Luân Hồi Đại Đế thần thức bất diệt cũng không thoát khỏi kết cục bị rơi xuống. Bên trong hư không, Viên Thiên Đế kẻ đã nuốt chửng Thiên Đạo ngửa mặt lên trời cười to, nhìn bốn người đầy vẻ châm chọc, ánh mắt lộ ra những dòng ký ức, nhưng lại biến mất ngay lập tức và thay vào đó chính là sự chế nhạo sâu sắc.

- Thiên Đế, tất cả những thứ này đều vì cái gì? Chí Tôn bây giờ chỉ là một tia thần thức. Viên Thiên Đế nhìn vào trong hư không.

- Tại sao ư? Đương nhiên là vì hi vọng, mà các ngươi cam tâm cả đời làm làm cháu, vĩnh viễn giống như một kẻ đáng thương, bị giam cầm ở vùng thế giới này, tham sống sợ chết. Viên Thiên Đế tâm tình kịch liệt nói.

- Thiên Đế, đủ rồi..., chẳng lẽ ngươi còn không thấy rõ tất cả những gì trước mắt sao đó không phải là sự tồn tại mà chúng ta có thể đối kháng, chúng ta trải qua trăm cay nghìn đắng, từ thượng giới trở về, bày bố giam cầm, chính là vì bảo lưu hy vọng cuối cùng. Bóng mờ của Chiến Thần nói.

- Câm miệng, ngươi đã từng chiến tận thiên hạ, quyết chí tiến lên, trước muôn vàn khó khăn vĩnh viễn không cúi đầu, bây giờ ngươi đã không xứng nắm giữ danh hiệu Chiến Thần này, bởi vì ngươi đã biến thành nhu nhược, ngươi đã không phải là Chiến Thần mà ta đã từng quen biết, hôm nay, mục đích của ta chính là muốn phá vỡ sự giam cầm, dẫn dắt Nhân tộc lại vào thượng giới, mở ra tương lai mới. Viên Thiên Đế nhìn bốn người nói.

...

Lâm Phàm giờ khắc này vẻ mặt như mơ, hoàn toàn không hiểu nổi những người này là đang làm gì?

- Đều câm miệng hết lại cho ta. Lâm Phàm nếu như không nói câu nào cũng sẽ bị đám người kia khiến cho đau đầu.

Tiếng thét lớn đó, khiến năm người đang tranh luận kia dừng lại mọi động tác và rồi tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Phàm.

- Tiểu bối, chuyện này, không phải ngươi có thể can thiệp. Luân Hồi Đại Đế nhìn Lâm Phàm, bá khí thô bạo nói.

Sinh Tử Chi Đạo, luân hồi phía sau, dường như tiếp xúc đến cực hạn của Đạo, hiểu rõ chí lý thiên địa.

- Đừng tinh tướng, bốn người các ngươi bây giờ chỉ là một tia thần thức, còn muốn làm gì? người ta là kẻ thôn tính Thiên Đạo, thân xác hoàn chỉnh giết chết các người là chuyện dễ trong lòng bàn tay. Lâm Phàm ghét nhất chính là có người ra oai trước mặt hắn.

Mấy người này, theo Lâm Phàm đánh giá là ra oai quá đà.

Một tênChiến Thần, một tênVõ Thần, một tên Luân Hồi Đại Đế, một tên Chí Tôn, lại một tên Viên Thiên Đế.

Tên nào tên nấy cũng hung hăng.

Ngẫm lại chính mình, đến bây giờ cũng không có một cái nào danh hiệu, cũng có chút đáng thương, xem ra có cơ hội cũng phải lấy một cái danh hiệu bá đạo mới được.

- Ha ha... Viên Thiên Đế lơ lửng trong hư không cuồng tiếu:

- Bốn người các ngươi, bây giờ đều không nhìn rõ ràng bằng một người trẻ tuổi, hắn nói không sai, bây giờ các ngươi chỉ là một tia thần thức, bản Đế mở ra vùng thế giới này, các ngươi ai có thể ngăn cản ta.

- Người trẻ tuổi, cùng ta chinh chiến thượng giới được chứ, Nhân tộc cần hi vọng, mà bọn chúng đã sợ hãi, nhu nhược, đã không còn là niềm hy vọng, là Chí Thánh trong lòng của nhân tộc nữa, bọn chúng là một lũ côn trùng đáng thương, vì muốn giữ mạng sống mà phải khổ sở vũng vẫy ở mảnh đất này. Viên Thiên Đế nhìn về phía Lâm Phàm, vô cùng mong đợi.

- Được... Lâm Phàm nhìn Viên Thiên Đế lạnh nhạt đáp lại.

- Ha ha... Cuối cùng cũng có người hiểu ta, cùng chung suy nghĩ với ta, bốn người các ngươi không bằng một người trẻ tuổi, sống uổng cả mấy chục nghìn năm, các ngươi... Viên Thiên Đế ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét.

Chí Tôn bốn người nhìn về phía Lâm Phàm, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Ngươi cũng đã biết mở ra vùng thế giới này hậu quả sẽ là gì chứ? Đó chính là sau này chỉ cần có người đột phá Đại Thiên Vị cảnh giới Đại Viên Mãn, liền sẽ tiến vào Thượng Giới, mà thượng giới kia là một vùng đất ác ma, Nhân tộc gầy yếu giống như giun dế, đây chính là đẩy Nhân Tộc vào chỗ chết.

- Im miệng, bốn người các ngươi là kẻ nhu nhược, vận mệnh của Hoàng Huyền Giới, làm sao có thể bị các ngươi kiềm hãm lại, tại sao vạn tộc của thế giới lại liên tục không ngừng tràn vào thượng giới, mà không đóng kín, bởi vì bọn họ biết chống lại, phản kháng tất cả, mà các ngươi chỉ biết tránh né, nhìn xung quanh những người này, bọn họ vẫn luôn bị che tai che mắt, vĩnh viễn không cách nào truy tìm vận mệnh của mình, cũng là bởi vì bốn người các ngươi vì tư lợi, đem tâm nguyện của chính mình áp bức lên người khác. Viên Thiên Đế giận dữ hét lớn.

Chí Tôn bốn người giờ khắc này đang nắm chặt nắm đấm:

- Thiên Đế, ngươi đang đẩy Huyền Hoàng Giới xuống vực thẳm mà muôn đời muôn kiếp không thể quay trở lại được, người không biết tất cả những điều này chỉ sẽ khiến Huyền Hoàng Giới bị hủy diệt nhanh hơn hay sao?

- Trong muôn Vạn giới, hủy diệt bao nhiêu, ngươi có biết không? Kim Cương Giới, Long Giới, Đan Thành Giới... Những thế giới này bị hủy diệt ngươi chẳng lẽ không biết? Chí Tôn nhìn thẳng Viên Thiên Đế tức giận nói.

- Kẻ nhu nhược chính là kẻ nhu nhược, bọn họ chết cũng không tiếc, bởi vì bọn họ đã từng đứng lên đấu tranh, mà các ngươi vì tư lợi, đem Huyền Hoàng Giới đùa bỡn trong lòng bàn tay, quay đầu lại, không biết vì sao bị hủy diệt, đến một chút giãy dụa cũng không có... Viên Thiên Đế nói ra.

...

Giờ khắc này Lâm Phàm không muốn nói quá nhiều, nơi này ai đúng ai sai, hắn cũng không để ý. Chuyện giữa Bốn người này và Viên Thiên Đế ai đúng ai sai không ai có thể nói chính xác được.

Nếu để cho Lâm Phàm lựa chọn, hắn cảm thấy hai bên đều đúng.

Vận mệnh chính là dựa vào chính mình tranh đoạt, chứ không phải tránh né.

Nếu như tránh né vận mệnh chỉ là vì sống thêm một thời gian nữa, chi bằng liều mạng một lần, cùng đấu tranh với vận mệnh.

Thế nhưng Chí Tôn bọn họ nói cũng đúng, biết rõ chỉ có đường chết, hà tất phải tranh đấu, cứ như vậy kết thúc đi.

Để cho mình nhìn người bên cạnh, chết thảm ở trước mặt mình, Lâm Phàm chắc chắn không chịu được.

- Đủ rồi, Viên Thiên Đế đem Thiên Đạo trả lại cho ta. Vừa lúc đó, Hà Vũ Hàm chưa xen vào lời nào liền cất tiếng nói.

Nàng là một tia ý chí của Thiên Đạo Hóa thành, ở đây không có ai hiểu Huyền Hoàng Giới hơn nàng, mà vì một lần nữa đoạt lại Thiên Đạo, nàng chọn lựa người của Thiên Vận, ra sức bồi dưỡng, chính là vì mượn sức mạnh của nó.

Viên Thiên Đế nhìn về phía Hà Vũ Hàm:

- Thiên Đạo, ngươi đã bị sa đọa quá rồi, vì bản thân mà tình nguyện cùng bốn người bọn họ ham sống sợ chết.

Tranh giành Thiên Đạo, tội đáng muôn chết, chỉ dựa vào một điểm này thôi, tất cả những gì mà ngươi làm đều là sai hết.

Hà Vũ Hàm tiến từng bước về phía trước, sau đó nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Thiên tỏ vẻ áy náy.

- Hạ ca ca, thật xin lỗi, hi vọng ngươi đừng trách ta. Thời khắc này, trên người Hà Vũ Hàm đột nhiên bốc lên một cột sáng.

- Vũ Hàm muội muội, muội đang nói cái gì vậy... Hạ Du Thiên trong lòng nhói đau, hắn cảm giác Vũ Hàm muội muội muốn rời hắn mà đi.

Lúc này công lực trong người của Hạ Du Thiên, dường như đang bị Hà Vũ Hàm lấy đi, không ngừng thẩm thấu ra bên ngoài.

...

Dịch giả: Ringo.

Biên tập: NgaHoàng.

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.