Tối Cường Hệ Thống

Chương 544: Kinh Thiên Mãnh Liệt



Người dịch: Thư
Biên: Cẩu ca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Một màn trước mắt đã là cho mọi người của Vân Tông nhìn đến trợn mắt há mồm không thể tin được.

- Hồng Vân, vị bằng hữu này của con đang làm gì vậy?

Giờ khác này Vân Hà chỉ cảm thấy đầu óc mình hình như không đủ dùng, hoàn toàn không rõ tình cảnh trước mắt này rốt cuộc là như thế nào.

- Đây là đem tất cả hỏa lực đều tập trung ở trên người mình sao?

Vân Pháp Thiên – trưởng lão đang bị hắc khí quấn quanh hai cánh tay cả kinh nói.

Hắn không thể tin được người bạn này của Hồng Vân lại điên cuồng đến như vậy.

Đem thù hận của chín tên cao thủ đều kéo lên người mình, điều này cần phải có dũng khí lớn thế nào mới dàm làm a.

Vào giờ khắc này Hồng Vân thật sự không biết nói gì, nàng cũng không biết rốt cuộc là Lâm Phàm đang làm gì.

Chín tên cao thủ, trong đó đã có ba tên là Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh.

Nàng biết tu vi của Lâm Phàm chỉ là Thần Thiên Vị tầng ba Động Thiên cảnh.

Lấy thực lực trước mắt thì căn bản không có một chút hy vọng nào a.

- Ta hiểu rồi, hắn là đang đem cừu hận kéo hết lên người mình, cho chúng ta một cơ hội để chạy trốn.

Một trưởng lão khác là Vân Phong khiếp sợ nói.

- Người này thế nhưng lại vì chúng ta mà không cần tới mạng mình, loại tinh thần đại nghĩa này thật sự là hiếm thật.

- Ta nghĩ không hẳn là vậy, chúng ta với hắn không quen không biết, người đáng để hắn làm như vậy nhất định là Hồng Vân.

Vân Pháp Thiên dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Hồng Vân.

- Các trưởng lão, mọi người hiểu lầm rồi, ta với hắn cũng mới quen nhau chưa tới một ngày a, chuyện này tuyệt đối không thể.

Hồng Vân tiên tử nhìn thấy ánh mắt của các trưởng lão thì sắc mặt hơi đỏ lên, sau đó lắc đầu nói.

Vân Hà nói:

- Không chắc được, có câu nhất kiến chung tình, nếu như không phải vì như vậy thì sao hắn lại vứt bỏ tính mạng của mình tới cứu chúng ta, hắn cũng không phải thân thích với chúng ta.

Đối mặt với hiểu lầm của các trưởng lão, nàng cũng không biết nên nói những gì, đối với tình huống bây giờ thì giải thích chính là che giấu.

...

- Tiểu tử, ngươi dám to gan nhục nhã ta.

Khôi Sanh lão ma nhìn Lâm Phàm trước mắt âm trầm nói.

- Lâm Phàm, mối thù trước đây, hôm nay ta nhất định phải báo.

Hỏa diễm thiêu đốt ẩn hiện trong đôi mắt của Mộ Thiên.

Những người ở đây không có ai hận Lâm Phàm hơn hắn.

Thời gian từ

biệt “Vạn Sát Cổ Vực” đã lâu, thế nhưng oán hận của Mộ Thiên chỉ càng ngày càng sâu hơn chứ chưa từng tắt bao giờ.

Đối với Mộ Thiên mà nói, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là giết chết tên ghê tởm này.

Lâm Phàm nhìn đám người này với ánh mắt hài hước.

Trận thế này có chút đáng sợ ghê á, nếu như hắn là người bình thường thì sớm đã bị hù chết, có điều đối với Lâm Phàm thì những người này chưa tính là cái gì, bản thể của Uy Quân Vương đã từng giáng lâm ở trước mặt tiểu gia, tiểu gia còn chưa thấy sợ.

Một đám yếu đuối này có thể làm gì được tiểu gia chứ.

Ba người Bất Tử cảnh, năm người Động Thiên cảnh, một người Lĩnh Vực cảnh.

Nếu như giết chết toàn bộ đám người này thì không biết sẽ thu được bao nhiêu kinh nghiệm nha, luyện hóa mảnh vỡ Lĩnh Vực, Động Thiên của bọn họ, Động Thiên của hắn nhất định sẽ ngày càng lớn mạnh.

Farm hết quái một lần như vầy cũng đáng lắm chứ.

Trừ ba người Bất Tử cảnh này, ai Lâm Phàm cũng không để vào mắt, có điều tất cả đều đã an bài rồi.

Chẳng qua nếu như để người khác biết ý nghĩ trong lòng Lâm Phàm giờ khắc này thì tuyệt đối sẽ mở miệng mắng ngay.

Cái quái gì gọi là an bài, đội hình như này mà ngươi còn an bài được, có để người ta sống không đây?

- Hừ, các ngươi có biết ta là ai không?

Lâm Phàm nhìn chín người trước mắt này, lâm nguy không sợ mà vênh váo hỏi.

- Ngươi là ai không quan trọng, bởi vì lát nữa ngươi sẽ trở thành một thi thể rồi.

Trong tay Đoạt Mệnh Thư Sinh cầm một quyển sách, nhìn dáng vẻ thư sinh, tựa như là đám học sinh đi thi công danh thời cổ đại, thế nhưng giọng nói lại vô cùng sắc bén, lạnh lẽo.

- Đồ súc vật ngu xuẩn, ngươi là ai chúng ta không muốn biết, bởi vì đợi lát nữa ngươi đã bị lão nương xé thành từng mảnh nhỏ rồi.

...

Lâm Phàm trợn tròn mắt, đám người kia sao lại không phối hợp như vậy chứ.

- Các ngươi nghe cho kỹ, ta chính là hào quang soi sáng tứ phương, anh hùng trong lòng của vô số sinh linh đại thiên thế giới, Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm.

Lâm Phàm vung ống tay áo một cái, khẽ hất hàm, vẻ mặt đầy tự hào mà nói.

- Chết đi!

Lâm Phàm vừa dứt lời, Đoạt Mệnh Thư Sinh liền động thủ, rung cổ tay, quyển sách trong tay trải rộng ra, lấy tay làm bút viết lên trên quyển sách.

Sau đó búng ngón tay một cái, một chữ “Sát” tản ra sát ý nồng nặc, nét bút tựa như rồng Phi Phượng múa, cứng cáp mạnh mẽ, đánh về phía Lâm Phàm.

- Hôm nay cuốn sách trong tay Đoạt Mệnh Thư Sinh ta sẽ có thêm một cái oan hồn.

Đoạt Mệnh Thư Sinh chính là người Nho tộc, chỉ có điều con đường sát phạt của hắn hạ bút như có Quỷ Thần, kinh thiên động địa.

- Dạng người nghèo kiết xác như ngươi cũng chỉ có thể bán chữ kiếm cơm thôi, hãy xem uy năng bản đại đế đây.

Thân ảnh Lâm Phàm không ngừng lấp loé.

Tất cả công pháp đều rời khỏi cơ thể, hôm nay Lâm Phàm muốn để cho mọi người mở mang tầm mắt.

- Chớ có làm càn.

Đoạt Mệnh Thư Sinh nghe tên này dám to gan nhục nhã tài văn chương của hắn thì chợt quát lên một tiếng, ngón tay viết liên tục không ngừng.

Trấn!

Tử!

Trong nháy mắt, đầu bút lông sắc bén viết ra hai chữ lớn, từng chữ vặn vẹo trôi nổi ở trong hư không, mỗi một nét bút đều tựa như cự long bay lượn.

- Hừ, trò mèo mà cũng dám to gan làm càn, hôm nay tiểu gia liền cho các ngươi học một lớp viết chữ đẹp.

Thân thể Lâm Phàm tựa như du long làm người ta nhìn không thấu, duỗi bàn tay ra viết liên tục trên hư không.

- Nhân tộc ngu muội lạc hậu các người mà lại dám so đấu với Nho tộc của ta ư, đúng là tự rước lấy nhục, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết trời cao đất rộng.

Đoạt Mệnh Thư Sinh nổi giận, mỗi một nét bút viết ra thì hư không sẽ chấn động một lần.

Kinh tài tuyệt diễm, văn khí trùng thiên theo Đoạt Mệnh Thư Sinh không ngừng viết, khí tức mênh mông trên quyển sách càng ngày càng dày đặc, thậm chí còn tạo thành một vị Nho thần mặc trường bào màu trắng.

Một bút của Nho thần, thiên địa rúng động, vô số thơ văn bay múa đầy trời, hóa thành từng vị thiên binh.

- Lâu rồi Đoạt Mệnh huynh không viết thơ, chúng ta không nên quấy rầy, vẫn nên đứng nhìn thôi.

Trong mắt La Nghị lập loè tinh quang, vào lúc này hắn đã bình tĩnh lại.

Đối phương khí tức mịt mờ cực kỳ, căn bản không nhìn thấu tu vi, chi bằng để Đoạt Mệnh Thư Sinh thử một lần xem thực lực của đối phương nông sâu thế nào.

Người có ý tưởng này không chỉ có mình La Nghị, đám người còn lại cũng nghĩ như thế.

Hồng Vân hỏi:

- Trưởng lão, bọn họ đây là đang làm gì? Tại sao không động thủ?

Vân Hà nói:

- Bọn họ đang thăm dò, chỉ cần hắn vừa rơi vào thế hạ phong thì sẽ trong nháy mắt bị bọn họ xé thành mảnh nhỏ.

- Vậy làm sao bây giờ?

Hồng Vân không khỏi cuống lên.

- Không có bất kỳ biện pháp nào, có điều sao hắn lại có thể so đấu tài văn chương với Nho tộc, khi khởi đầu thì đã thua một nửa rồi.

Vân Hà lo lắng nói.

...

Lâm Phàm hơi bất ngờ khi những người khác lại không hề động thủ, tuy nhiên nói chuyện một chút cũng tốt, để tiểu gia khoe khoang học thức của mình, cho Đoạt Mệnh Thư Sinh này biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu.

- Văn thì nhấc bút hốt la lỵ

Võ thời làm vợ tới cao trào

- So với ta, đúng là không biết sống chết.

Đoạt Mệnh Thư Sinh rống giận, viết một bài thơ thật dài, nhưng thời điểm khi hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phàm, cả khuôn mặt thế nhưng đều biến sắc.

Hai câu này tuy rằng cũng chỉ có mười bốn chữ, thế nhưng này hình thành sức mạnh, hiển nhiên có thể sánh được mấy trăm chữ thơ mà hắn viết.

- Không thể... Tuyệt đối không thể.

Sắc mặt Đoạt Mệnh Thư Sinh đại biến, không thể chịu đựng được lần thứ hai vùi đầu viết.

Nhưng động tác của Lâm Phàm cũng không có ngừng lại mà tiếp tục phát huy.

- Tiến vào nghiêng người đè bé trai

Lùi mông nhấc người đón chúng nữ

Ở thời điểm Lâm Phàm viết xong một chữ cuối cùng, một luồng sức mạnh mênh mông phả vào mặt, sắc mặt Đoạt Mệnh Thư Sinh đại biến lùi lại vài bước.

- Ngươi làm sao có khả năng sánh được với ta.

Đoạt Mệnh Thư Sinh đôi mắt đỏ ngầu rống giận.

- Hạo hãn thư quyển, tài khí trùng thiên, vạn thánh trường uy.

Sức mạnh của quyển sách cuồn cuộn kéo đến, vô số Nho thần màu trắng bắn ra, từng tên Nho thần đều vung bút viết, từng luồng từng luồng sức mạnh hội tụ thành sông, hướng về Lâm Phàm xông tới.

- Đùa cái gì vậy, cái này cùng pháp lực có cái gì khác không, không phải đều giống nhau à.

Lâm Phàm cảm giác được nguồn sức mạnh này thì lắc đầu, tên kia đã không muốn so chữ nữa rồi thì mình cũng nên viết cho hoàn chỉnh áng thơ văn kinh thiên động địa này.

- Hồng Vân, con quen biết vị bằng hữu này ở đâu vậy, rõ ràng không phải người Nho tộc, thế nhưng chỉ viết vẻn vẹn hai mươi tám chữ đã áp chế Đoạt Mệnh Thư Sinh.

Vân Hà thấy cảnh này, trong lòng chấn động vạn phần.

Hồng Vân trong mắt tinh quang lóe sáng nhìn về Lâm Phàm phía xa khí tức như mặt trời ban trưa, tựa như cự long bay lên thì trong lòng cũng vạn phần hiếu kỳ.

Đây rốt cuộc là hạng người gì mà lại có vô số bản lãnh như vậy.

- Trên thân bẻ cong cả thẳng nam, dưới khố ngự luôn cả hủ nữ.

- Sau đình cúc hoa gặp độc long, trước miệng ngọc ngà thổi bích tiêu.

Trong chớp mắt, bài thơ Lâm Phàm viết ngày càng dài, sức mạnh cũng càng ngày càng lớn mạnh.

- Thơ thành, tác giả: nhà thơ vĩ đại Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm.

Ầm!

Kinh thiên động địa, khí tức như rồng.

Một cỗ sức mạnh cuồng bạo đột nhiên từ trên người Lâm Phàm bạo phát ra đánh về phía Đoạt Mệnh Thư Sinh.

- Không thể. Giờ khắc này Đoạt Mệnh Thư Sinh vẫn không thể tin được, nôn ba lít máu tươi.

Hắn không nghĩ tới mình thư pháp của mình lại không bằng người ta.

Ngàn vạn Nho thần hợp lực vẫn không phải đối thủ của Nhân tộc này.

- Hừ, không có gì là không thể, loại thơ thiên địa chí lý này há để loại người kiến thức mẫu giáo như ngươi có thể so sánh được, về luyện chữ mấy chục năm nữa đi.

Lâm Phàm vừa sải bước ra ngoài, khí tức lập túc bao phủ mọi người.

Khí tức của hắn bây giờ tựa như cầu vồng, hiển nhiên là muốn thừa thắng xông lên.

Ầm! Ầm!

Biển sách cuồn cuộn trong tay Đoạt Mệnh Thư Sinh, tựa như không cam lòng chịu thua bài thơ này, trong nháy mắt vỡ ra từng mảnh, hóa thành tro tàn.

- Sách của ta.

Đoạt Mệnh Thư Sinh thấy cảnh này liền sợ vỡ mật, không chịu nổi đả kích lại phun mạnh nộ huyết, trực tiếp ngất đi.

- Mới vậy đã xỉu rồi à, yếu nhớt quá vậy.

Lâm Phàm nói xong thì liền bay tới, vung tay áo một cái, kéo Đoạt Mệnh Thư Sinh vào bên trong Động Thiên của mình.