Tối Cường Hệ Thống

Chương 557: Thời Khắc Cuối Cùng!



Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Hủy Diệt Chi Cước.

Lâm Phàm không nghĩ được nhiều, trực tiếp tung ra tuyệt chiêu. Nếu để cho tên này tự bạo, thì có trời mới biết sẽ tạo thành tổn thất như thế nào.

Động Thiên bổng nhiên rung động, từ phía Lâm Phàm, có hàng ngàn hàng vạn dấu chân bay về hướng tên Thống lĩnh kia.

- Ha ha, Bổn thống lĩnh đến chết còn không sợ, sao có thể sợ ngươi?

Hắn nở nụ cười làm người khác sợ hãi, ánh mắt hung ác, tản ra hồng quang. Như muốn nói không giết chết Lâm Phàm, thề không làm người.

Nhưng chưa đến một khắc sau, sắc mặt tên Thống lĩnh đột biến, một âm thanh tê tâm liệt phế vang lên:

- Ngươi đã làm gì với ta?

Sức mạnh từ Động Thiên của Thống lĩnh kia rất cuồng bạo, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung. Nhưng thời điểm bị trúng một cước của Lâm Phàm dưới đũng quần, hắn hoảng sợ phát hiện, sức mạnh bên trong Động Thiên của mình đột nhiên tán loạn. Một cảm giác đau đớn thấu xương xông lên đầu, đau không thể kiềm chế được.

- Bổn tọa không làm gì với ngươi cả, hí hí!

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, sau đó cũng không để ý tới hắn nữa. Bởi vì lôi kiếp giờ đã trở nên cuồng bạo hơn. Hình như bởi vì đã xuất ra ngàn đạo lôi đình đánh xuống mà chưa đánh chết được Lâm Phàm, nó cảm thấy phẫn nộ.

- Nhân loại Đại Đế, ngươi là đồ đê tiện, vô liêm sỉ.

Tên Thống lĩnh Cổ Tộc kia nắm chặc đũng quần, không thể nhịn được chửi rủa, mồ hôi trên trán chảy như mưa.

Lâm Phàm không thèm để ý đến hắn, ánh mắt nhìn lôi kiếp, không khỏi ngưng lại, Động Thiên lôi kiếp xuất hiện dị dạng.

Hai đạo lôi đình bổng nhiên dung hợp lại vơi nhau, sau đó lại chuyển hóa thành vô số phần.

Ầm ầm!

Lôi đình lấp loé, Động Thiên của Lâm Phàm lần nữa biến thành thế giới lôi đình.

- Keng, chúc mừng ký chủ, Vĩnh Hằng Thần Khu tăng 1500 điểm kinh nghiệm.

Những tia sét này, hiện giờ không thể thương tổn được Lâm Phàm nữa. Thế nhưng, các tướng sĩ Cổ Tộc bên dưới lôi kiếp, không chết cũng biến thành phến nhân, bị thương một đống.

Lâm Phàm vung tay áo, có vô số đan dược chữa thương lại tung ra, sau đó hóa thành một cổ dược lực nồng đậm bổ dưỡng lại thân thể của đám người Cổ Tộc.

Tên Thống lĩnh Cổ Tộc kia tuy rằng toàn thân cháy đen, dù không có gì đáng ngại. Thế nhưng hắn cảm thấy vô cùng đau đớn.

Lâm Phàm cũng chỉ có thể toàn lực trị liệu cho hắn, cho hắn cố gắng chống đỡ đến thời khắc cuối cùng.

...

Bên trong Thủy Hỏa bí cảnh, đám người Hồng Vân tiên tử trợn tròn mắt. Nhìn cảnh tượng bên trong Động Thiên của Lâm Phàm, tuy bọn họ không ở trong đó, nhưng có thể cảm nhận được cổ sức mạnh cuồng bạo bên trong. Thậm chí, theo bọn họ thấy, dù sức mạnh của Lôi kiếp đã bị phân tán một ít, nhưng có thể hoàn toàn hủy diệt bọn họ.

- Cổ Tộc lần này đã làm được một việc thiện rồi.

Vân Hà kinh dị nói.

- Quá mạnh mẽ, những Thống lĩnh Cổ Tộc kia quả thực rất mạnh. Dù bị trấn áp trong Động Thiên, lại có thể dùng thực lực tuyệt đối để hủy diệt Động Thiên. Nhưng lại không nghĩ rằng, Lâm Phàm có thể duy trì Động Thiên ổn định, hắn rốt cuộc đã làm như thế nào?

- Đúng là Nhân loại chí cao thiên kiêu a, coi như là vạn năm trước, Nhân loại Ngũ đại cường giả, không nhất định có thể làm được.

Đặc biệt là Ngụy Thiên, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, hắn không nghĩ đến cái tên Nhân loại ghê tởm kia, lại mạnh như vậy. Trong lòng đang dâng lên một tia sợ hãi cùng hối hận. Nếu như biết đối phương cường đại như vậy, thì hắn đã không đắc tội tên kia làm gì.

Nhìn thấy đối phương phải nghênh đón Động Thiên lôi kiếp là điều không thể làm được, trong lòng còn có một ý cười trên sự đau khổ của người khác. Thế nhưng nhìn thấy tình huống bây giờ, cái tên Nhân loại kinh khủng kia có thể chống lại được lôi kiếp. Khủng bố, thật sự quá khủng bố.

Bên trong Động Thiên.

Sắc mặt Lâm Phàm dần trở nên khó coi.

Đại quân Cổ Tộc bây giờ một vạn không còn một.

Lôi kiếp đã vượt qua hơn hai ngàn lần. Cường độ thân thể cũng đã tăng lên Thiên Vị Thần tầng bốn Bất Tử cảnh.

Thế nhưng bây giờ, số người Cổ Tộc có thể chịu được sức mạnh của lôi kiếp, càng ngày càng ít. Thập Đại thống lĩnh Cổ Tộc, cũng đã chết hai người. Hai người kia đều muốn tự bạo Động Thiên, bị Lâm Phàm dùng Hủy Diệt Chi Cước ngăn lại. Thế nhưng sau này, những Thống lĩnh đó không còn cách nào chống lại lôi kiếp, chỉ có thể dùng thân thể ngạnh kháng. Cuối cùng sức mạnh hủy diệt tích lũy đủ, trực tiếp nổ tung.

Ầm ầm!

Hiện tại, lôi kiếp ngày càng cuồng bạo. Lôi điện trong hư không càng lúc càng dày đặc, lít nha lít nhít, giống như linh xà lúc ẩn lúc hiện. Bổng dưng có một tia sét khổng lồ tựa như cuồng long từ trên trời giáng xuống.

- Đến đúng lúc lắm, tiểu gia tuyệt đối sẽ không cúi đầu.

Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, một chưởng tung ra, đối đầu cuồng long.

Rầm rầm!

- Tên Nhân loại kia, Cổ Tộc chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Một tên Thống lĩnh Cổ Tộc trong thời khắc tử vong, giận dữ gào thét. Trong nháy mắt bị đánh nổ thành phấn vụn, không có bất kỳ sự chống cự nào.

Những tên thống lĩnh này chết thật sự quá oan uổng. Đường đường là Thiên Vị Thần tầng năm Nguyên Thần cảnh, không người nào không phải là cường giả vang dội một phương. Coi như trong Cổ Tộc, họ cũng là thống lĩnh, suất lĩnh trăm vạn tộc nhân. Nhưng bây giờ, lại trở thành tấm chắn cho tên Nhân loại khốn khiếp kia, giúp hắn chống lại Động Thiên lôi kiếp. Chuyện này đối với bọn họ mà nói, làm sao có thể nhịn được. Nhưng bọn hắn không thể không cô gắng. Nguyên do cũng vì cái tên Nhân loại này thật sự là quá hèn hạ.

Tên Nhân loại kia căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, thế nhưng thân pháp lại vô cùng quỷ dị, né tránh liên tục, khiến người ta không cách nào bắt được. Cho dù muốn tự bạo Động Thiên, hắn cũng có thể ngăn được.

- Ta không cam lòng a, Thiên Ý ở đâu.

Một tên thống lĩnh Cổ Tộc gào thét, sắc mặt vô cùng dữ tợn. Chỉ có Cổ Tộc bọn họ chèn ép các đại thiên tộc khác, có khi nào bị lợi dụng như thế này.

Tốc độ của Động Thiên lôi kiếp càng lúc càng nhanh, không cho người ta có cơ hội phản ứng. Một đạo lôi kiếp hạ xuống, liền có một đạo khác theo sát phía sau.

Thời gian dần trôi qua, thân thể Lâm Phàm cũng không ngừng rạn nứt, sau đó lại từ từ khép lại.

- Nhân loại đáng chết, ngươi nhất định chết không được tử tế.

Thống lĩnh Cổ Tộc nhìn thấy cảnh trạng binh sĩ tộc mình tử vong thảm trọng, nội tâm hoàn toàn hỏng mất.

- Ta muốn ngươi chết.

Lúc này, một tên thống lĩnh Cổ Tộc gào thét, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, không thèm để ý đến những tia sét từ bầu trời giáng xuống, trong chớp mắt đấm ra một quyền.

Lâm Phàm không có nhìn hắn, mà ngưng thần nhìn lôi kiếp trong hư không.

Ầm ầm!

Hai đạo lôi đình đánh lên người Lâm Phàm. Lâm Phàm giờ

khắc này giống như lôi nhân. Tiếng chít chít vang lên liên tục, toàn thân bị bao phủ bởi vô số lôi linh xà, như muốn cắn nuốt Lâm Phàm. Mà tên thống lĩnh lúc nãy muốn cùng Lâm Phàm liều mạng, lúc này đang kêu rên liên hồi, không ngừng bị Phá Diệt.

- Nhân loại... Nhân loại...

Tên thống lĩnh Cổ Tộc đó chết đi, Lâm Phàm không có bất kỳ gợn sóng nào. Thời khắc then chốt đến rồi. Chỉ còn sót lại mười đạo tia sét cuối cùng. Nhưng Lâm Phàm phát hiện, những tia sét này, lại chậm chạp không chịu giáng xuống, như đang ẩn chứa một thứ gì đó.

Khi Lâm Phàm nhìn không gian bốn phía, thở dài một cái. Đại quân Cổ Tộc toàn quân bị diệt, không ai may mắn thoát khỏi. Tên thống lĩnh vừa này chính là tên cuối cùng.

Trên người những tên thống lĩnh này mang vô số Đạo khí và linh khí, giúp Lâm Phàm chống đỡ đến bây giờ, không có công thì cũng có cáng. Nếu như không có Thập Đại thống lĩnh chống đỡ, thì hắn cũng không sống đến bây giờ.

- Là sinh hay là tử, chính là hiện tại.

Nội tâm Lâm Phàm từ từ bình tĩnh lại, nhắm mắt điều chỉnh tinh khí thần, sau đó mở ra. Hai tay Lâm Phàm không ngừng bay lượn, đánh ra những chiêu thức bất đồng.

Một quyền, một chưởng, một kiếm. Như khám phá thiên địa chân lý. Từng vị võ đạo tông sư, đều trôi nổi sau lưng Lâm Phàm.

Ma thân Pháp tướng Ba đầu sáu tay dần dần thoát biến, khí tức ngày càng lớn mạnh.

- Hiện tại phải dựa vào chình mình rồi.

Lâm Phàm lẩm bẩm.

- Vâng, chủ nhân.

Lâm Phàm sải bước đi, khí tức bành trướng đến trạng thái đỉnh phong.

- Đến đây đi, Động Thiên lôi kiếp. Ta nhất định phải vượt qua ngươi, dù là Thần là Phật, cũng không thể ngăn cản bước chân của ta.

Lâm Phàm khí tức ác liệt, như một chuôi lợi kiếm tuốt ra khỏi vỏ.

Gặp Thần sát Thần, gặp Phật giết Phật, chém hết tất cả.