Tối Cường Hệ Thống

Chương 598: Có Chỗ Dựa, Thật Tốt!



Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nơi ở của Bát Đại Chí Tôn trong Cổ Thánh Giới.

Tám toà tháp cao quay chung quanh một hố sâu đen kịt vô biên vô tận ở trung tâm, bên dưới đó có một cô gái tuyệt thế khuynh thành, uy nghiêm tứ phương.

- Kiệt, tâm ý của Thủy Hỏa ta, ngươi không thể nắm bắt được.

Tuy bây giờ Thủy Hỏa Đại Đế bị Bát Đại Cổ Tộc trấn áp trong vực sâu vô biên vô tận này, nhưng khí tức tản ra vẫn không hề suy giảm, Thủy Hỏa khoác trường bào lên người, khí tức làm người ta sợ hãi.

Thủy hỏa bất dung, nhưng đối Thủy Hỏa Đại Đế có tu vi cao thâm, tung hoành vạn cổ, nắm trong tay hai đại chân lý, trên con đường dung hợp lại dị thường thong thả.

Có điều khí tức hiện tại có chút dị thường.

Thủy nhu hòa, hỏa cuồng bạo vô tình, luân phiên lẫn nhau, thiên địa chí lý Âm Dương Thái Cực chạy dọc dưới chân, giống như vừa sải bước ra là có thể Điên Đảo Âm Dương, nghịch chuyển càn khôn.

- Thủy Hỏa Đại Đế, khí tức của ngươi, sao lại như vậy.

Kiệt bản thể nhìn Thủy Hỏa Đại Đế trước mắt, gượng mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Thủy Hỏa Đại Đế cười khan một tiếng

- Ngươi không hiểu đâu.

- Đúng là ta không hiểu thật, có điều hôm nay, ta gặp một chuyện có ý tứ, trên người một tên Nhân tộc có hơi thở của ngươi, bất quá bây giờ hắn đã bị ta nuốt vào bụng, có mà chạy đằng trời.

Kiệt cười nói.

Thủy Hỏa Đại Đế nghe lời này liền nhướng mày, trên người có hơi thở của mình, chẳng lẽ là tên kia sao.

- Xem ra ngươi biết hắn, hai đại chân lý của ngươi đang từ từ sản sinh dung hợp, có lẽ là do hắn đi, không nghĩ đến Thủy Hỏa Đại Đế chinh chiến vạn cổ, qua vạn đời người, băng thanh ngọc khiết lại để mắt đến một tên Nhân tộc như giun dế, chìm đắm trong trụy lạc, ha ha...

Kiệt điên cuồng cười lớn, giống như rất đắc ý.

- Kiệt, ngươi chỉ là một nhân tài mới xuất hiện thôi, nếu như không phải bị thiên ý áp chế, bản Đế giết ngươi dễ như làm thịt chó, ngươi tin không, nếu ngươi dám động đến hắn, ngươi nhất định phải chết.

Thủy Hỏa Đại Đế ác liệt nói, lời nói rất nghiêm túc, không chút ba hoa.

Sắc mặt Kiệt càng ngày càng khó coi, bị lời nói của Thủy Hỏa đại đế động nộ.

- Hừ, cả bản thân ngươi còn khó bảo toàn, ngươi vẫn nên nghĩ cho ngươi thôi, Nhân tộc này sẽ không chết, bất quá ta sẽ biến hắn thành nô lệ, ngày đêm chịu đủ dằn vặt, để ngươi nhìn một chút, người mà ngươi nhìn trúng, làm một con chó trung thành và bẩn thỉu cho Cổ Tộc.

Kiệt dử tợn gầm thét.

- Hoang Dã chi sơ, Thủy Hỏa thai nghén, Thiên Địa vinh quang.

Trong chớp mắt, áo bào của Thủy Hỏa Đại Đế không gió mà bay, Thiên Thiên ngọc thủ nhẹ nhàng bay lượn.

Không gian, thời gian... Từng cái từng cái xuất hiện trước mặt nàng.

Một vài bức vẽ xuất hiện tựa như xuyên qua Tuyên Cổ.

Sinh linh khải linh, “Thủy” để sinh linh thoát khỏi sự dơ bẩn, “Hỏa” để sinh linh thoát khỏi sinh hoạt như dã thú.

Hình ảnh hiện lên như cưỡi ngựa xem hoa, một kỷ nguyên này rồi lại đến một kỷ nguyên khác.

Các sinh linh cúng bái “Thủy” và “Hỏa”.

Vô số sinh linh đều xem đây là món quà ông trời ban cho mình.

Dần dần “Thủy” và “Hỏa” sinh ra linh trí, từ từ thoát biến.

Ầm!

Thủy Hỏa Đại Đế điểm một ngón tay, một ánh hào quang xuyên qua tất cả mọi thứ trực tiếp rót vào thân thể của “Kiệt”.

- Sức mạnh của ta, chí cao vô thượng, uy nghiêm của ta, không ai có thể so sánh, dù cho có chuyển qua muôn vạn kiếp, nguyên linh vẫn bất diệt.

Vào đúng lúc này, sắc mặt Kiệt đại biến.

- Thủy Hỏa Đại Đế, ngươi dám ra tay.

- Kiệt, trong mắt ta ngươi thật sự quá yếu, những Chí Tôn khác người nào người nấy là tồn tại lâu đời, còn ngươi chỉ là một kẻ đáng thương.

Thủy Hỏa Đại Đế không vui không giận, dần dần biến mất trong bóng tối.

- Đáng giận!

Kiệt đứng nhìn mọi thứ, lửa giận thiêu đốt trong lòng, không thể nhịn được.

...

Khi Lâm Phàm gặp phải công kích của “Kiệt” trong lòng mặc dù có chút căng thẳng, nhưng không lo sợ gì.

- Chủ nhân, cho ta một trăm năm mươi tỷ Thánh Dương Đan, cho ta hoàn toàn điên cuồng đi.

Thượng Cổ Đại Yêu gào thét, bây giờ bọn họ không còn nghèo nữa, vô tận vô tận Thánh Dương Đan có thể để hắn điên cuồng đến mức độ nhất định, bùng nổ ra sức mạnh không ai có thể so sánh.

- Ta cũng muốn, điều giáo phương pháp của đã khát khao khó nhịn rồi.

- Tốt, đều chuẩn bị kỹ vào, Chí Tôn Cổ Tộc thì có thế nào, hôm nay chúng ta cho hắn nếm mùi lợi hại.

- Thiêu đốt! Thiêu đốt!

Trong chớp mắt, mấy trăm tỷ Thánh Dương Đan vỡ ra, hóa thành vô vàn dòng chảy pháp lực mênh mông dung nhập vào thân thể “Yêu Thành” và “Lôi Đình Pháp Vương”.

- A!

Thượng Cổ Đại Yêu tức giận gào thét, khí tức trên người càng ngày càng lớn mạnh, từng cái phù văn thần bí lập loè tinh quang, từng luồng từng luồng khí tức huyền diệu bạo phát.

Thượng Cổ Đại Yêu, vua của yêu tộc.

- Vô liêm sỉ, dám dùng bảo bối của bản Chí Tôn, đều đi chết cho ta.

Kiệt quát lớn, trong lòng thiêu đốt lửa giận vô biên.

- Kiệt, chớ có làm càn, lúc bản Yêu Hoàng tung hoành Cổ Thánh Giới thì ngươi vẫn còn ở truồng chơi bùn đấy, chết đi cho ta.

Thượng Cổ Đại Yêu phẫn nộ quát một tiếng, đấm ra một quyền, sức mạnh cường hãn bộc phát, cú đấm này kinh thiên động địa, hủy diệt tất cả mọi thứ.

- Đại Yêu huynh, ta tới giúp ngươi.

Lôi Đình Pháp Vương dưới sự gia tăng dữ dội của Thánh Dương Đan, thân thể thay đổi cao to cực kỳ, ngồi ngay ngắn trên đài sen mười hai tầng, roi dài trong tay bay múa đầy trời.

Phù phù!

Roi dài ngang dọc cường đại, một đòn đánh về bàn tay của “Kiệt”.

- Làm sao có khả năng! Trong chớp mắt, sắc mặt Kiệt đột nhiên biến đổi, mấy trăm tỷ Thánh Dương Đan cùng thiêu đốt để Thượng Cổ Đại Yêu và Lôi Đình Pháp Vương bạo phát ra một chiêu mạnh nhất.

Một chiêu này hủy thiên diệt địa, cho dù là thần cũng có thể tiêu diệt.

Lâm Phàm tuy đau lòng nhưng nếu như có thể giết chết phân thân này thì bỏ ra cái gì cũng đáng.

Bất quá, theo Lâm Phàm, một chiêu thật sự quá xa xỉ, mấy trăm tỷ “Thánh Dương Đan” cùng nổ tung, khái niệm này nghĩa là gì.

Chí Tôn Cổ Tộc là “Kiệt” tích trữ hơn vạn năm, cũng chỉ mới có ba triệu tỷ, bây giờ đã bị mình dùng một phần mười, tiêu hao này thật sự quá khủng bố.

Xoạt xoạt!

Dưới chiêu này, cánh tay “Kiệt” không thể ngăn cản được sức mạnh, không ngừng đổ nát.

- Khốn nạn, ngươi dám hủy cánh tay của ta, ta muốn giết ngươi.

Kiệt nổi giận, một luồng sức mạnh mênh mông bạo phát ra.

- Chí Tôn tha mạng a.

- Chí Tôn tha mạng a.

Mười ông lão cầu xin tha thứ, bọn họ giống như những con thuyền nhỏ trong mưa gió, đung đưa không ngừng, bất cứ lúc nào cũng có thể lật thuyền.

“Kiệt” vung tay áo một cái, chuyển bọn họ đến nơi khác, đám này là bảo bối của hắn, đương nhiên sẽ không để cho bọn họ chết đi.

Sau này, bọn họ còn phải liên tục tạo “Thánh Dương Đan” cho mình.

- Nhân tộc, hôm nay ngươi phải chết. Thân thể của Chí Tôn Cổ Tộc không ngừng tăng vọt, khí tức tăng lên.

Thời khắc này, Lâm Phàm cũng có chút bất đắc dĩ, cứ như vậy mà chết ư, nên làm thế nào cho phải đây.

Dù có ba triệu tỷ “Thánh Dương Đan” thì muốn giết chết tên này cũng không có khả năng, chưa nói đến tu vi của mình hiện tại yếu như vậy

Ầm ầm!

Ngay thời điểm Lâm Phàm nghĩ mình sẽ chết, bỗng nhiên một đạo sức mạnh thần bí đột nhiên xuyên qua, bao vây “Kiệt” trong đó.

- Thủy Hỏa Đại Đế, ngươi dám cho ta mượn bản thể chính đưa sức mạnh xuyên qua sao, ngươi muốn cứu tên Nhân tộc này, ta sẽ không để cho ngươi được như ý.

Kiệt tức giận gào thét, một chưởng vỗ ra tựa như Ngũ Chỉ sơn bao phủ Lâm Phàm.

Lúc này, Lâm Phàm vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng thời điểm nghe được tên của Thủy Hỏa Đại Đế thì trong lòng trở nên vui vẻ, hóa ra có chỗ dựa lại tốt như vậy nha.

Thời khắc nguy cấp sẽ luôn có người trợ giúp mình.

Bất quá, phần ân tình này, Lâm Phàm chắc chắn sẽ không cảm tạ, dù sao thân thể nhu nhược này của hắn cũng đã bị nàng ta chà đạp, bồi thường một vài thứ cũng đúng thôi.

Có điều khi nhìn tình huống hiện tại, Kiệt đang trấn áp hắn để đối kháng với lực lượng của Thủy Hỏa Đại Đế.

Khi hắn ta đánh tan lực lượng của nàng ta sẽ đến phiên mình.