Người dịch: Tài Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lạch cạch!
Một móng vuốt ác ma đỏ thẳm đột nhiên nắm lấy thành quan tài. Lúc Lâm Phàm nhìn thấy móng vuốt to lớn được che kín bằng những vảy giáp, nội tâm không khỏi run lên một cái. Hắn cảm giác từ trong quan tài kia, sẽ có một thứ vô cùng kinh khủng nhảy ra ngoài. Lâm Phàm nhìn Tà Chủ đã bị ngất, cảm giác hắn vừa bị Ta chủ chơi một vố rồi.
-Cái tên ngốc nhà ngươi, khiến cho tiểu gia tưởng ngươi đang muốn phát uy. Không ngờ ngươi lại dùng quyền trợ giúp gọi điện thoại cho người thân, mau đứng lên. Tiểu gia phải quyết đấu một trận công bằng với ngươi.
Khí tức khủng bố giống như ngọn nguồn của sự tà ác đang lan tràn khắp nơi. Từ lúc quan tài kia mở ra, thiên địa dường như đều bị một ý chí tà ác chiếm lĩnh.
Lâm Phàm đạp Tà Chủ mấy cái, nhưng hắn không có bất cứ phản ứng gì.
-Nhanh lên một chút, ngươi đang làm cái quái gì vậy...
Thùng thùng!
Lời của Lâm Phàm còn chưa nói hết, đột nhiên một trận tiếng tim đập dồn dập vang lên. Lúc Lâm Phàm ngẩn đầu, nhìn về phía quan tài, hai mắt hắn co rút lại, như nhìn thấy một cái gì đó rất kinh khủng.
-Đây rốt cuộc là thứ gì?
Từ trong quan tài, một thân thể cao to, cả người được khí tức vô cùng tà ác quấn quanh từ từ xuất hiện. Trên đỉnh đầu của nó có một cặp sừng cong dài, cả người giống như bị liệt diễm thiêu đốt.
Tư tư!
Toàn bộ hư không quanh nó nhanh chóng bị ngọn liệt diễm kia thiêu đốt.
-Rống!
Tiếng rống tức giận từ sinh vật tà ác kia bạo phát ra. Trong chớp mắt, một luồng sức hút to lớn xuất hiện, Tà Chủ đang ngất dưới đất cũng bị sức hấp cường đại tác động, bay về miệng của sinh vật tà ác kia.
Lâm Phàm vốn muốn nắm lấy hắn, nhưng khi hắn chạm đến thân thể Tà Chủ, thì luồng khói đen đang bao phủ Tà Chủ đột nhiên nhào tới hắn. Lâm Phàm cảm giác làn da của mình như đã bị hủ thực. Bây giờ, tu vi Lâm Phàm đã đạt đến cảnh giới không tầm thường còn thân thể của hắn không cần phải bàn đến độ trâu. Nhưng khi tiếp xúc với đoàn khói đen kia, cơ thể hắn lại cảm giác được một tia vướng tay chân, thật không thể tưởng tượng nổi.
-Cái này rốt cuộc là thứ gì?
Lâm Phàm tuy có kiến thức rộng khắp, nhưng chưa từng nghe thấy bất kì thứ gì như vậy. Hỗn Độn quan tài chắc là một bảo bối gì đo. Bây giờ, Lâm Phàm mặc dù rất muốn thu nó vào bảo khổ của mình, thế nhưng tà vật bực này, hiển nhiên không phải dễ dàng thu phục. Bảo bối có linh, tinh quang trong mắt Lâm Phàm đột nhiên lóe lên, lúc này hắn đã nhìn thấy khí linh bản thể của quan tài kia.
Cái khí linh này có sức mạnh cực kỳ mênh mông, nhưng lại có hình dáng như một đống huyết nhục, đống huyết nhục này lại ẩn chứa sức mạnh vô cùng tà ác. So với những thứ tà ác mà trước kia Lâm Phàm từng gặp, còn muốn tà ác hơn vô số lần, phảng phất như chỉ cần bị nó xâm nhiễm một chút, coi như Phật đà phổ độ thế gian, cũng có thể biến thành ác Phật tà ác nhất thế gian.
-Nhân tộc Đại Đế!
Ngay lúc Lâm Phàm đang tập trung suy nghĩ, độc nhiên có một đạo hắc quang phá không mà đến, đạo hắc quang này cực kỳ âm u, đi qua nơi nào cũng khiến cho hư không nơi đó liên tục nổ tung, xuất hiện vô số khe nứt, thật lâu không thể khôi phục.
-Có chút cường hãn a, suýt chút nữa thì bị ngươi chém thành hai khúc rồi.
Thần thông hư không liệt trảm của Tà Chủ bây giờ cường hãn hơn không ít so với lúc trước. Nhưng đối với Lâm Phàm, nó vẫn vô dụng, không thể gây ra bất kì tổn thương cho hắn.
-Nhân tộc Đại Đế, ngươi dám độ hóa toàn bộ thủ hạ của ta, mối thù này bản chủ nhất định phải báo. Cho dù tu vi ngươi thông thiên, ta cũng phải báo mối thù này. Hỗn Độn Ma quan chính là ngọn nguồn của tất cả tà ác, chỉ cần thế gian này còn có tà ác, thì sức mạnh của bản chủ vô cùng vô tận. Hôm nay, ngươi nhất định phải chết.
-Thần phục, hoàn toàn thần phục bản chủ, bản chủ có thể tha cho ngươi con đường sống, để cho ngươi dưới một người, trên vạn người, cùng ta thống lĩnh vạn giới.
Bây giờ Tà Chủ giống người không phải người, sau khi hắn đi ra từ Hỗn Độn ma quan, hắn giờ giống ma vật hơn, đang tích cực thay đổi thiên địa linh khí thành Hỗn Độn Ma khí. Sức mạnh của vực ngoại chi ma đối với sinh linh của Đại Thiên tộc giống như kịch độc, có thể khiến pháp lực trong cơ thể bạo loạn, Động Thiên uể oải.
-Ta bực rồi nha, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ bằng sức mạnh của ngươi bây giờ, có thể trấn áp được bản Đế?
Lâm Phàm vô cùng khinh thường nói.
-Loạn ma bộc phát, vô pháp vô thiên.
Lúc này, Tà Chủ liền hét dài một tiếng, lập tức có vô số khói đen từ trong miệng hắn phun ra. Những khói đen kia không ngừng ngưng tụ, hình thành từng cái phù văn, những phù văn lóng lánh lại tản ra một loại sức mạnh tà ác, phong tỏa bốn phương tám hướng.
-Nhân tộc Đại Đế, ngươi không cần ẩn tàng, Bản chủ nhìn thấu rồi, ngươi chỉ có tu vi Thần Thiên Vị tầng chín Bát Hoang Hợp Nhất cảnh mà thôi. Bây giờ, ngươi lại ở trong bát hoang phong ấn, ngươi còn có mấy phần sức mạnh chứ.
Tà Chủ cuồng vọng cười lớn, tất cả mọi thứ dường như đều nằm trong tay của hắn.
Lâm Phàm nháy mắt một cái, đích thật hắn bị phong tỏa một chút, nhưng không ảnh hưởng lắm.
-Hừ, Tà Chủ, ngươi đừng nói nhảm. Đối phó với ngươi, ta cũng chỉ cần dùng một ngón tay.
Leng keng!
Lâm Phàm lấy ra Vĩnh Hằng Chi Phủ. Vĩnh Hằng Chi Phủ tuy là Thần khí, nhưng bây giờ không còn nguyên vẹn. Lâm Phàm ngược lại muốn nhìn năng lực của Tà Chủ. Khi trước, hắn có thể tùy ý nghiền ép Tà Chủ, nhưng bây giờ thực lực Tà Chủ đã tăng lên không ít, so với một số cường giả Vĩnh Hằng Thần Vị, lợi hại hơn không ít.
Phá Diệt!
Thương Khung!
Lâm Phàm vô cùng bình thản, cổ tay hơi động, hai đạo ánh búa xuất hiện giữa trời, tựa như hai đầu Giao Long xông thẳng về phía trước.
Ầm!
Thân thể Tà Chủ lập tức bị chặt ra hai cái khe hở, từ trong đó có vô số khói đen bốc lên. Nhưng trong nháy mắt, lại bình yên vô sự, khôi phục như lúc ban đầu.
Lâm Phàm không nghĩ tới năng lực của Tà Chủ bây giờ lại trở nên bá đạo như vậy. Hai phủ vừa rồi bao hàm sức mạnh vô cùng to lớn, coi như Thần Thiên Vị tầng chín đều có thể bị chém tan xương nát thịt. Nhưng Tà Chủ lại có thể hời hợt ngăn cản, thật ngoài dự liệu của hắn. Xem ra sức mạnh của hắn đã thay đổi rất nhiều.
-Nhân tộc Đại Đế, hai phủ lúc nảy của ngươi thật không tệ, nhưng đối với bản chủ lại vô dụng. Trong mắt bản chủ, ngươi bây giờ giống như một con kiến, tiện tay là có thể bóp nát.
Tà Chủ cười lạnh, sức mạnh to lớn tràn ngập trên người, để hắn vô cùng tự tin.
Lâm Phàm không nói gì thêm, nhảy lên một cái, chớp mắt xuất hiện đã xuất hiện trước mặt Tà Chủ, đấm ra một quyền, tựa như Quỷ Thần giáng lâm, tận thế thiên tai, bao phủ tất cả. Mạt Nhật Thiên Tai Thần Quyền mới bắt đầu cũng không tính quá mạnh mẽ. Nhưng công pháp này đã sớm được Lâm Phàm luyện tới cảnh giới Thần Thông. Đấm ra một quyền ẩn chứa vô số ảo diệu, bất kỳ một cao thủ nào, nếu bị thiên tai khí xâm lấn, thân thể như gặp phải tận thế, không ngừng mục nát. Coi như cường giả chân chính, cũng phải chịu cực đại tổn thương.
-Thiên tai khí, thứ tốt, đúng là đồ tốt a.
Tà Chủ há to miệng ra, hình thành một vòng xoáy, hút hết thiên tai khí vào trong người.
-Ha ha, bản chủ chính là vực ngoại chi ma, tất cả sức mạnh u ám đều là chất dinh dưỡng của bản chủ, ngươi còn biện pháp gì, xuất ra đi.
Tà Chủ hét dài, ma trảo tựa như một thanh lợi kiếm xé rách không gian, đâm tới ngực Lâm Phàm, chiêu này vô cùng mờ ảo, không có hình bóng, trên thân kiếm lại bị khói đen quấn quanh, tà niệm ngang dọc.
-Chết đi, Hủ Thực Chi Kiếm.
Đang đang!
-Làm sao có khả năng.
Lúc Chiêu kiếm đâm trúng thân thể Lâm Phàm, phát ra từng trận tiếng vang.
-Keng, chúc mừng Vĩnh Hằng Thần Khu tăng cường 1000 điểm kinh nghiệm.
-Ah!
Lâm Phàm cười yếu ớt một tiếng, ngón tay búng một cái, bắn nát Hắc Kiếm kia.
-Không sai, bản Đế thừa nhận ngươi rất lợi hại, cho dù ta, muốn trấn áp ngươi, cũng phải phí một chút công sức. Nhưng bản Đế bây giờ không muốn chơi với ngươi nữa, thôi sớm kết thúc đi.
-Chỉ bằng ngươi.
Tà Chủ không ngờ thân thể của Lâm Phàm lại cường hãn đến trình độ này.
-Dĩ nhiên không phải bằng ta, được rồi, tất cả đi ra đi.
Lâm Phàm vung tay áo, từng đạo khí tức mênh mông xuất hiện.
Khi Tà Chủ cảm nhận từng luồng khí tức này, hoàn toàn ngây ngẩn người, không tự chủ hét lên.