Người dịch: Sunshine Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
-Tà Chủ, ngươi sẽ chết không được tử tế1
Khí linh Hỗn Độn Ma Quan gào lên, bản thể của nó đã bị phân giải, chỉ còn khí linh. Hỗn Độn Ma Quan tuy nhận Tà Chủ làm chủ, nhưng nó đã có linh thức riêng. Trong lúc nguy nan ngập đầu, khí linh Hỗn Độn Ma Quan tự nhiên muốn tự vệ, từ khi tu hành tới nay, không biết trải qua bao nhiêu kiếp nạn, làm sao có thể đơn giản chết đi như vậy. Không cam lòng! Nó rất không cam lòng, cảm giác không cam lòng dâng trào trong đầu.
Lâm Phàm cảm thán, tưởng đâu Tà Chủ muốn liều mạng với hắn, lại không ngờ cái tên kia quá hèn mọn. Khẳng định bây giờ, hắn đang cảm thấy hết sức thoải mái. Bất quá vấn đề phải đối mặt bây giờ, chính là khí linh của Hỗn Độn Ma quan, đang tùy thời có thể nổ tung kia.
-Cứu ta, cứu ta...
Thời khắc này, khí linh liền đặt tất cả hi vọng vào người Lâm Phàm, hắn hi vọng đối phương có thể cứu hắn. Tự bạo là chuyện vô cùng kinh khủng, khí linh trong lòng biết rõ, nếu như nó tự bạo, sẽ biến mất trong thiên địa, ngay cả cặn bã cũng không còn. Nhưng nó rất không phục, nó đã trải qua không biết bao nhiêu nhọc nhằn khổ sở, mới có thể tu luyện tới cảnh giới này. Nếu như hoàn toàn tiêu tán, thì mọi nỗ lực của nó sẽ uỗng phí hết.
-Người nhìn lại chính mình đi, bây giờ ngươi đã không có bản thể, chỉ còn sót lại khí linh. Hơn nữa, tùy thời tự bạo, đây không phải phế bỏ sao?
Lúc này, Lâm Phàm có chút phân vân, cảm giác lần này ra tay không thuận lợi. Nguyên bản, Lâm Phàm muốn độ hóa Tà Chủ, sau đó cướp đoạt tất cả bảo bối của hắn. Nhưng khi nhìn tình huống hiện tại, hiển nhiên không thể nào như ban đầu được. Tà Chủ đúng là kẻ khốn nạn, ai ngờ hắn lại trực tiếp chạy trốn. Hơn nữa, trước lúc chạy trốn, còn chuyển Ma quan sang trạng thái tự bạo. Thiệt thòi, thật sự quá lỗ vốn.
-A!
Trong chớp mắt, khí linh liền gào thét một tiếng, cái đống huyết nhục đen nhánh ngày càng cuồng bạo. Từng luồng từng luồng sức mạnh mênh mông từ từ tiết ra ngoài, cho dù chỉ là một tia, đều có thể khuấy động hư không. Đấy chính là chí bảo, nếu một chí bảo tự bạo, uy năng tạo ra sẽ kinh thiên động địa.
Thiên Địa Dung Lô!
Lâm Phàm không có chút do dự, tế ra Thiên Địa Dung Lô, sau đó hút đống huyết nhục vào trong đó.
-Luyện hóa!
Nếu như trước khi khí linh tự bạo, có thể luyện hóa nó, không biết chừng lại có thể luyện ra thứ gì đó hữu ích.
-Cứu ta, cứu ta.
Bên trong Thiên Địa Dung Lô, khí linh nổ lực gào thét. Nó thân là Thánh khí của vực ngoại chi ma, tồn tại đã rất lâu rồi. Chí ít cũng trên vạn năm, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, gặp phải cảnh ngộ như hôm nay. Trong nháy mắt, luyện hóa lực liền bạo phát.
-Keng, chúc mừng kí chủ thu được Tà Niệm bản nguyên.
-Tà Niệm bản nguyên: tà niệm chi nguyên của Vạn giới, âm u, tà ác, diệu dụng vô cùng.
-Sau khi luyện hóa, sẽ trở thành tà niệm chi nguyên, khống chế tất cả tà niệm trên thế gian, có thể gia tăng thực lực lên một cấp độ mới. Tác dụng phụ: không rõ.
Lâm Phàm lấy ra Tà Niệm bản nguyên từ Thiên Địa Dung Lô, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
-Đồ chơi, không phải gân gà, Không biết tác dụng phụ của nó sao dám dùng.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, trực tiếp ném nó vào túi đeo lưng. Chờ khi có cơ hội sẽ nghiên cứu kỹ một phen, còn hiện tại không nên đụng tới. Tà Chủ đã rời đi, vùng thế giới này sắp đổ nát. Lâm Phàm ban đầu vốn cho rằng tế đàn này còn có chút tác dụng, nhưng thử một chút, không còn nửa điểm hứng thú, nó hoàn vô dụng.
-Đi.
Lâm Phàm vung tay, thu Tuyên Cổ và Kiệt vào Động Thiên. Sau đó trực tiếp phá mở tinh bích của thế giới, rời khỏi nơi đây. Khi đến bên ngoài, Lâm Phàm lại nhìn thế giới xung quanh. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không rõ mình đã tới nơi nào.
Căn cứ của Tà Minh ẩn giấu bên trong thứ nguyên, trôi nổi bất định, mỗi một khắc đều hoán đổi phương vị. Bây giờ muốn biết hắn đang ở chỗ nào, còn phải nhìn thử căn cứ Tà Minh đang trôi nổi ở đâu. Mà khi Lâm Phàm biết rõ nơi đây, đột nhiên có một mảnh huyết quang bộc phát ở phương xa, trong mảnh huyết quang, thêm uy thế hám thiên.
-Có người đang đánh nhau, hơn nữa còn chết không ít người.
Gương mặt Lâm Phàm vui vẻ không ít, hắn thích nhất là đánh nhau, chỉ cần có đánh nhau, hắn sẽ thu được một bút của cải, trong lòng hắn cầu khẩn.
-Hy vọng cường giả đang đánh nhau, như vậy thì mình mới có cơ hội kiếm lời.
Trong nháy mắt, Lâm Phàm liền bay vào hư không, đi xem náo nhiệt.
Lúc này, bên trong thế giới kia.
Một bóng người đang sừng sững đứng trong thiên địa. Đạo thân ảnh này tuy thần sắc bình tĩnh, lại có khí thế không giận tự uy. Hai cánh tay quấn quanh vô số kim hoàn. Khi hai tay đạo nhân ảnh kia hơi chấn động một cái, thì số kim hoàn rung động theo, bộc phát cổ sức mạnh hủy thiên diệt địa. Mà các cường giả chung quanh đạo thân ảnh kia đột nhiên tan vỡ, hóa thành huyết vũ bay lả tả.
-A!
Từng tiếng kêu thê thảm, sợ hãi từ trong trong miệng những sinh linh đang ngồi co quắp dưới đất liên tục vang lên.
-Nữ Đế, ra đi, bằng không những Hồ tộc này, đều sẽ vì ngươi mà chết đi.
Bóng người trong hư không rõ ràng là một tên Cổ Tộc, tuy nói chỉ có một tên, nhưng Hồ tộc với nhân số đông đảo, lại không dám động đến hắn. Thậm chí mọi người đều hoảng sợ đến mức thân thể run rẩy.
-Hừ, ngươi nằm mơ.
Giờ khắc này, lãnh đạo Hồ tộc chính là một cô gái, nhìn không lớn lắm, nhiều nhất cũng chỉ mười hai mười ba tuổi. Thế nhưng, vẻ mặt lại vô cùng kiên nghị, không uý kị khi đối mặt với Cổ Tộc.
Nếu Lâm Phàm ở đây thì ngay lập tức có thể nhận ra, tên Cổ Tộc kia, chính là Chí Cao Vưu.
-Huyên Huyên, chúng ta xông lên.
Thiếu nữ Hồ tộc kia được vây quanh bởi vài sinh linh tuổi trẻ, những người này nhìn cũng không lớn lắm, nhưng cũng không sợ Vưu, oán giận nhìn hắn.
-Xin lỗi mọi người.
Huyên Huyên áy náy nói.
Sư phó của nàng chính là Nữ Đế, mấy năm nay nàng lang bạt khắp nơi trong Cổ Thánh Giới, nên cũng quen biết được một nhóm tiểu đồng bọn. Sau đó, nghe nói sư phụ đi ngang qua quê hương của nàng thì gặp Cổ Tộc Quân Vương. Người liền ra tay cứu quê hương nàng, nhưng đã bị thương. Nghe xong, nàng hấp tấp trở về, mà những tiểu đồng bọn kia cũng đi theo tới đây. Nhưng không ngờ, Cổ Tộc Chí Cao lại đuổi đến.
-Huyên Huyên, ngươi đang nói cái gì đó? Mọi người là bạn tốt của nhau, coi như gặp nguy hiểm, chúng ta cũng không sợ.
Một thiếu nữ dực tộc, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng mạnh mẽ trấn định nói. Huyên Huyên nhìn mọi người, cảm động không thôi.
-Nữ Đế, ngươi đã không ra, đừng trách ta vô tình.
Vưu nộ quát, lập tức đánh ra một chưởng, thiên địa rúng động, vạn vật biến sắc. Lực lượng mênh mông từ trên trời giáng xuống, đối với bọn Huyên Huyên mà nói, không cách nào chống đỡ. Ngay khi đám người Huyên Nhi sắp ngã xuống, một bóng người đột nhiên xuất hiện, trực tiếp đánh tan một chưởng kia.
-Sư phụ.
Huyên Nhi nhìn bóng người vừa tới, trong lòng không khỏi run lên, không khỏi kích động nói. Nữ Đế ngẩng đầu nhìn Vưu, gương mặt nghiêm túc. Nàng tuy là cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, nhưng so sánh Chí Cao, vẫn còn có cách biệt nhiều lắm. Nhưng nàng cũng biết, Chí Cao một mực truy sát nàng và Nam Vô Thánh Đế, quyết không buôn tha. Nên hai người đành tách ra, không biết Nam Vô Thánh Đế hiện nay như thế nào rồi. Nhưng chắc cũng không tốt hơn nàng là mấy.
-Huyên Nhi, mang theo tộc nhân của ngươi đi trước đi, để vi sư ngăn trở hắn một chút, sau đó sẽ đuổi theo sau.
Nữ Đế nói.
-Sư phụ, nhưng mà…
Huyên Nhi lắc đầu, không muốn ly khai.
-Nhanh lên một chút.
Nữ Đế quát to. Lần này, đối với nàng, chính là lành ít dữ nhiều. Nhưng nàng vẫn có thể chống đỡ một ít thời gian, tranh thủ cho đồ nhi của mình rời đi. Lúc trước, khi nàng chém giết ngũ đại Quân Vương, cũng đã chịu thương thế nghiêm trọng. Tuy bây giờ khôi phục không ít, nhưng đối mặt với Chí Cao, vẫn không nắm chắc.