Người dịch: Tài Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
-Lão đại, ngươi nhanh lên chút đi. Cái tên này còn đang điên cuồng phản kháng này, hắn sắp đè lại ta rồi, ta cũng sắp không chịu nổi nữa.
Thượng Cổ Đại Yêu khẩn cấp gào thét, đồng thời nội tâm cảm thấy dị thường đau đớn. Hắn đường đường chính chính là Yêu Hoàng, sao mỗi một lần xuất trận đều phải gặp tình huống như thế này không biết? Bất quá, cũng may hắn ngã xuống đã lâu, người ngoài hoàn toàn quên hắn là ai. Nếu như bị tộc nhân của hắn phát hiện tình cảnh bây giờ, hắn thật sự không biết dấu mặt vào đâu cho đỡ nhục.
-Được rồi, kiên trì một chút nữa. Ta tới đây.
Lâm Phàm hô to, một tay giơ cao viên gạch, hưng phấn vọt tới.
Mà đối với tộc nhân của Hồ tộc, chuyện này quả là tình cảnh trăm năm hiếm gặp.
-Đám con nít kia, đừng xem nữa.
Những Hồ tộc trưởng thành bắt đám hài đồng che mắt lại, nhưng bọn họ vẫn say sưa nhìn ngon lành. Tình cảnh này, quả cmn đã mắt mà, phải nhìn thật kĩ, sau này còn có vốn mà đi buôn dưa lê với người khác.
Sắc mặt Nữ Đế cũng trở nên ửng hồng, sau đó thấy đồ nhi của nàng đang nhìn không chớp mắt, không khỏi hừ nhẹ.
-Tiểu hài tử, không được xem.
-Sư phụ, ta không còn là tiểu hài tử nữa rồi, ta đủ tuổi rồi.
Đối với Huyên Huyên, tình cảnh này thật quá kích thích.
Bây giờ Thượng Cổ Đại Yêu đang ép Vưu dưới thân thể, hắn dụng tất cả tay chân, trực tiếp khóa Vưu lại. Khiến cho Vưu không thể động đậy, thế nhưng Vưu vẫn rất kiên cường, hắn cố gắng lật mình lại. Nhưng Thượng Cổ Đại Yêu không để hắn thực hiện ý đồ của mình.
Lúc này, Lâm Phàm đã đến trước mặt Vưu, nhìn Vưu nằm trên đất, liên tục phản kháng Thượng Cổ Đại Yêu. Không khỏi cười rộ lên.
-Vưu, ta biết thần thức của ngươi vẫn còn thanh tỉnh, bất quá chỉ có thân thể không bị khống chế thôi. Trước kia, có bao giờ ngươi nghĩ mình sẽ có một ngày như hôm nay không?
-Rống!
Chí Cao Vưu rống giận một tiếng, đôi mắt đỏ thắm nhìn chằm chằm Lâm Phàm. Đúng như Lâm Phàm nói, thần thức cũng hắn vẫn còn thanh tỉnh, chỉ là thân thể của hắn đã bị dục vọng khống chế. Đột nhiên, từ thân thể hắn có một nguồn sức mạnh cường đại tuôn ra, tựa như một dòng sông lớn, thao thao bất tuyệt. Lúc này, trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là hung hăn ép thân thể của Thượng Cổ Đại Yêu ở phía dưới. Thế nhưng, mặc kệ Vưu có cố gắng như thế nào, vẫn không có cách nào thực hiện được.
Từng đối mặt với chuyện này, nên Thượng Cổ Đại Yêu được xem như lão thủ, tự nhiên nên biết phải đối phó như thế nào.
-Ngươi gầm rú vô dụng, đợi lát nữa, thì hết thảy tu vi, Nguyên Thần, Động Thiên của ngươi đều sẽ hóa thành chất dinh dưỡng cho bản Đế. Mà từ nay về sau, trong thiên địa này, lại thiếu thêm một vị Chí Cao, Cổ Tộc các ngươi, lần này tất bại.
Lâm Phàm cầm viên gạch trong tay, tìm kiếm vị trí thật tốt, để bất cứ lúc nào cũng có thể gõ Vưu một cái.
Thượng Cổ Đại Yêu thở phào nhẹ nhỏm. Mới chỉ vật lộn với Vưu một lát, đã làm tiêu hao hết khí lực của hắn. Vưu trong trạng thái kích động, thật sự quá mãnh liệt.
-Chí Cao thua.
Lúc này, tộc nhân Hồ tộc thất kinh, trầm mặc, sau đó hoan hô. Dưới cái nhìn của họ, việc đánh bại một Chí cao hiển nhiên là chuyện bất khả thi, trong lòng họ, Chí Cao là vô địch. Lần này, Chí Cao đột kích, bọn họ sớm hiểu rõ kết cục của bản thân, chính là bị Chí Cao chém giết, cho dù có Nữ Đế bảo vệ, cũng vô dụng. Nhưng bây giờ, khi bọn họ nhìn thấy Chí Cao đang ngất xỉu nằm ở đó. làm cho tất cả mọi người chấn kinh, tất cả dụi dụi hai con mắt, sợ mình nhìn nhằm. Thế nhưng, Vưu kia vẫn đang nằm nơi đó, không có nửa điểm giả tạo.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, hư không đột nhiên nổ tung, một khe hở to lớn xuất hiện.
-Vô liêm sỉ, ai lại dám làm như vậy với Cổ Tộc Chí Cao ta?
Một bóng người nhanh chóng xuất hiện, một vị Chí Cao khác.
Mọi người nhấc đầu nhìn bóng người kia, Lâm Phàm cũng tò mò trừng mắt nhìn. Trong lòng thầm nghĩ.
-Đúng là ngu ngốc, không thấy Vưu bị mình trấn áp sao? Còn cắm đầu xông tới.
Trong lòng Chí Cao Hoang đang vô cùng oán giận, hắn với Vưu đồng xuất một thể, trời sinh tâm linh cảm ứng. Lúc hắn cảm thấy Vưu đang đối mặt với đại họa, thì tăng hết tốc độ, chạy đến giúp đỡ. Nhưng khi từ hư không đi ra, hắn phát hiện có một đôi mắt đang chăm chú vào hắn. Khi Hoang đang chuẩn bị răn dạy, sau đó trấn áp toàn bộ những thứ hỗn trướng kia, đột nhiên hắn hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
-Chí Cao, Hoang.
Kiệt đột nhiên mở miệng.
Chí Cao Hoang vừa nhìn, hắn không ngờ sẽ gặp Kiệt ở đây.
-Vạn năm không gặp.
Lại một âm thanh truyền đến, Hoang ngưng Thần nhìn qua, nội tâm đột nhiên run lên, kinh ngạc la lớn.
-Tuyên Cổ.
Hoang quả thực không tin việc đang diễn ra. Kiệt thì còn nói được, vì tên kia đã phản bội Cổ Tộc. Như Tuyên Cổ đã vẫn lạc vạn năm trước, sao hôm nay sẽ lại xuất hiện ở đây.
-Nguyên lai có thêm một Chí Cao nữa đưa tới cửa.
Lâm Phàm thấy cảnh này, khóe miệng nở nụ cười, sao hôm nay, vận khí của hắn lại tốt như vậy? Kẻ địch từng tên từng tên chủ động đưa tới cửa.
-Nhân tộc Đại Đế.
Hoang mặc dù chưa chạm mặt với Lâm Phàm, nhưng Thiên Ý đã truyền đạt mệnh lệnh truy bắt Lâm Phàm cho hắn. Nên bộ dạng của Nhân tộc Đại Đế hắn vẫn rất rõ, chỉ cần nhìn một cái đã có thể nhận ra.
-Chuyện này...
Hoang nuốt một ngụm nước bọt, hắn tuy là Chí Cao, không sợ trời không sợ đất, nhưng tình huống trước mắt có chút không ổn.
Một cái, hai cái, ba cái.
Hoang tự nhận, thực lực của hắn vô cùng lợi hại, nhưng không tự đại đến mức mình có thể một chọi ba. Sau đó, trấn áp đối phương.
-Xin hỏi, có chuyện gì không?
Lâm Phàm nhấc đầu hỏi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hoang cũng trầm mặc, sau đó liếc mắt nhìn Vưu đang nằm. Vưu nảy giờ không nhúc nhích, hiển nhiên đã bị chế phục. Hơn nữa, cái tên đang đè trên người Vưu, sao lại giống Yêu Hoàng vậy. Không đúng, cái tên kia chính là Yêu Hoàng.
-Cmn! Đây rốt cuộc là tình huống gì, sao ở đây tụ tập nhiều cường giả như vậy?
Theo Hoang thấy, đối phương đang rất muốn đánh cùng hắn một trận.
-Không có chuyện gì, các ngươi tiếp tục đi.
Hoang không có chút do dự, lập tức xoay người té gấp, hoàn toàn biến mất trong hư không. Lúc ly khai, cũng không nói gì thêm.
-Ngạch!
Lâm Phàm hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Hoang cứ đi như vậy? Cũng quá không có chí khí đi. Mặc dù hắn rất muốn lưu Hoang lại, nhưng cái tên kia đã muốn chạy, lấy tình huống hiện nay, hắn vẫn không có cách nào. Thôi quên đi, đi thì đi, sau này kiểu gì cũng gặp lại. Sau đó, Lâm Phàm không có chút gì do dự, trực tiếp thu Vưu vào Động Thiên.
Giáo Hóa Vương Phật đang bị giam trong Động Thiên, lập tức gào khóc bay tới. Nhưng lại bị cành cây Ngô Đồng Thần Thụ giành trước một bước.
-Ngô Đồng Thần Thụ, trước tiên để ta dạy dỗ Vưu một chút đi mà. Ngươi đừng...
Giáo Hóa Vương Phật hô to, nhưng hết thảy đã không kịp.
-Trời ạ, cái em gái ngươi nha...
Cành cây Ngô Đồng Thần Thụ hơi động, liền hút khô cơ thể của Vưu. Pháp lực, Động Thiên, Nguyên Thần, Thiên Địa Thần Đan của hắn đều đã tan thành mây khói.
Ầm!
Trong nháy mắt, thân thể Vưu vỡ tan, hóa thành một đống huyết nhục, dung nhập vào Động Thiên, một tòa Vĩnh Hằng Chi Vị bồng bềnh bay ra, phiêu phù bên trong Động Thiên, tỏa ra ánh sáng thần bí.
Lâm Phàm nhìn thấy tất cả, khóe miệng khẽ cười, lại thêm một toà Vĩnh Hằng Chi Vị, hắn có thể đắp nặn thêm một vị cường giả đỉnh cao, haha.