Người dịch: Tài Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Cho dù có một ít Trùng Tộc bám vào người Gà Con, nhưng trong nháy mắt, một đám lửa từ người nó bùng lên cao, trực tiếp bị đốt thành tro.
Bá đạo, quả thật quá bá đạo.
Gà Con chỉ dùng một móng vuốt đã trấn áp được một đầu Trùng Tộc, sau đó nuốt chúng vào bụng.
Đám người Linh Thiên Tông thấy cảnh này, nội tâm đột nhiên run rẩy.
Một hung thú hung hãn, bá đạo.
Có điều bọn họ không biết Gà Con thuộc loại nào?
- Muốn chết.
Trùng Tổ nhìn thấy tộc nhân mình bị một con hung thú xấu xí ức hiếp, tự nhiên không nhịn được.
Vô số xúc tu phóng lên trời, những xúc tu đen nhánh khổng lồ, khủng bố, thời không đều bị nó chém gãy, chứ đừng nói đến Gà Con.
Gà Con đối phó với những con sâu nhỏ này, tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng nếu phải đối mặt với Trùng Tổ Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, có hơi quá sức.
Lúc này, thân hình Lâm Phàm lóe lên, một đạo kiếm ý phóng lên trời, hào quang chớp nhoáng, kiếm ý cắt rời hư không.
Những xúc tu cực kỳ cường hãn kia không khác gì tờ giấy, bị chém đứt ngay lập tức, một dòng máu màu xanh phun ra.
Sau đó, tiếng kêu thê thảm của Trùng Tổ lại vang lên.
- Thật mạnh.
Linh Thiên Tử nhìn một màn trước mắt, tâm thần chấn động, hắn không biết đệ tử hắn sao có thể mời được cường giả lợi hại như vậy.
Nếu cứ tiếp tục thế này, tình huống hôm nay sẽ có biến hóa to lớn.
- Tông chủ!
Thừa dịp này, Linh Vô Uy đến bên người tông chủ, mấy trăm Linh tộc kia liền dung nhập vào các đệ tử, khi biết không ít sư huynh đệ chết dưới tay Trùng Tộc, nội tâm mọi người đều rất khó chịu.
- Vô Uy, vị kia là ai?
Linh Thiên Tử nhìn phía Lâm Phàm đang đứng đối diện Trùng Tổ, hỏi.
- Tông chủ, vị kia chính là Nhân tộc Đại Đế.
Sau đó Linh Vô Uy nói chuyện Cự Sa tộc lại một phen.
Sau khi nghe xong, trên mặt Linh Thiên Tử hiện vẻ khiếp sợ, không dám tin tưởng.
Tiêu diệt toàn bộ Cự Sa Tộc, sao có thể có chuyện đó?
Cự Sa tộc là một trong thập đại hung thú thượng cổ, thực lực vô cùng cường hãn, đặc biệt là vị Sa Tổ, mạnh hơn chữ mạnh nữa, người bình thường không có khả năng đối phó được.
Một ít đệ tử xung quanh sau khi biết những chuyện Linh Vô Uy đã trải qua, chấn động không ngớt, bọn họ không ngờ thế gian này, ngoại trừ Cổ Tộc, vẫn còn có cường giả thế này.
…
- Ngươi là ai?
Lúc này, Trùng Tổ nhìn Lâm Phàm, thần sắc cảnh giác, bao hàm phẫn nộ vô tận.
Tên ghê tởm này dám chém hắn hai lần.
Nhưng qua hai lần đó, cũng để Trùng Tổ hiểu được, sinh linh trước mắt có thực lực không yếu.
- Trùng Tộc? Chủng tộc này vừa kỳ quái, vừa xấu xí quá.
Lâm Phàm nhìn từ trên xuống dưới, sau đó lộ vẻ nghi hoặc.
- Ta nhìn ngươi thế nào cũng thấy giống rết?
Lâm Phàm nói đến con rết - một côn trùng sống ở kiếp trước.
Nhìn qua, Trùng Tổ này thật sự rất giống rết.
- Ngươi dám nhục nhã Chí Cao Trùng Tộc vĩ đại ta.
Trùng Tổ vừa nghe xong, bừng bừng lửa giận, vô số xúc tu không ngừng đung đưa, như muốn xé nát Lâm Phàm.
- Ta là Nhân tộc Đại Đế ở Huyền Hoàng Giới, rết sâu nhớ kỹ tên bản Đế, nếu không sẽ không biết ai đã giải phẫu ngươi đâu.
Lâm Phàm cười nói.
Giải phẫu này xem như một môn học cao cấp, người bình thường khó lòng học được.
- Nhân tộc, chít chít, Nhân tộc sắp tiêu vong, bản tổ chính là Trùng Tộc chi vương, bất tử bất diệt.
Trùng Tổ tức giận gào thét, sau đó liên tục cười lạnh, giống như đã nghĩ ra chuyện gì đó.
- Con rệp xấu xí, ngươi cười gì vậy?
Lâm Phàm hỏi.
- Câm miệng, bản tổ không phải con rệp xấu xí, cái tên Nhân tộc nhỏ bé nhà ngươi sẽ trả giá rất thê thảm.
Trùng Tổ quơ xúc tu, khiến người ta không rét mà run.
- Con rệp xấu xí, bản Đế hỏi ngươi, ngươi cười cái gì?
Không biết khi nào, Lâm Phàm đã cầm Vĩnh Hằng Chi Phủ trong tay.
- Chết đi cho bản tổ.
Lúc này, Trùng Tổ hóa thành một đạo cầu vồng, đánh tới Lâm Phàm.
- Khà khà, con sâu một trăm chân, hôm nay bản Đế sẽ chẻ ngươi thành cây gậy.
Lâm Phàm cười lớn, Vĩnh Hằng Chi Phủ mãnh liệt vạch một đường, một đạo cầu vồng phá không mà đến, cắt rời tất cả, chém hết mọi thứ.
Khi một xúc tu Trùng Tổ đong đưa, hư không giống như giấy trắng, bị cắt ra, xuất hiện vô số vết nứt.
Hư không nghịch lưu cường bạo tràn ngập trong thiên địa, nếu như một cường giả khác, e rằng sớm đã bị cắn giết chết tươi rồi.
Thế nhưng đối với Lâm Phàm, tất cả những thứ này giống như gãi ngứa, căn bản không có cảm giác.
Xì xì!
Cầu vồng bạo phát, một tiếng kêu thê thảm vang vọng không gian.
- Con rệp xấu xí, ngươi thật sự quá yếu.
Một người một búa, nhẹ nhàng vùng vẫy, kinh thiên động địa.
Trùng Tổ phát hiện những xúc tu mình đã bị chém đứt, thân thể hắn bây giờ giống như cây gậy, lăn lộn trên mặt đất.
- Đáng ghét, đáng ghét…
Trùng Tổ tức giận gào thét. Ở nơi bị cắt, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.
- Làm sao?
Bản thân Lâm Phàm đã đến cảnh giới Thần Thiên Vị tầng mười, mặc dù không chứng được Vĩnh Hằng Chi Vị, nhưng thực lực rất nghịch thiên.
Tuy Trùng Tổ cường hãn, nhưng so sánh với Lâm Phàm, vẫn còn kém nhiều lắm.
Bây giờ, trong vùng thế giới này, cường giả có thể giết chết Lâm Phàm, có thể có, cũng có thể không.
Nhưng cường giả Lâm Phàm không giết được lại ít đến đáng thương.
Coi như Cổ Tộc Chí Cao thì thế nào, đánh một trận tử chiến, Lâm Phàm nắm chắc bảy phần mười cơ hội dựa vào bản thân giết chết Cổ Tộc Chí Cao, nếu như mượn sức mạnh của đám người Tuyên Cổ, tự nhiên sẽ nắm chắc trăm phần trăm.
Cho nên Trùng Tổ này trong mắt Lâm Phàm, cũng chỉ là giun dế.
- Thật mạnh.
Lúc này, tất cả mọi người Linh Thiên Tông trợn tròn mắt, bọn họ không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành như thế.
Trong mắt của bọn họ, Trùng Tổ kia cực kỳ cường hãn, nhưng trước mặt Nhân tộc Đại Đế, lại không chống đỡ được một chiêu.
Những Trùng Tộc còn lại, dưới chân hung thú hung tàn kia, đã bị giết vô cùng thê thảm.
Máu thịt tung toé, chết không toàn thây.
- Ăn ngon, ăn ngon.
Lúc này, Gà Con giống như trúng tà, khi nhìn thấy đám Trùng Tộc trước mặt, sức chiến đấu bạo phát vô cùng mãnh liệt.
Đối với Gà Con, trong đầu nó chỉ có một ý nghĩ.
Aen... Ăn... Và ăn.
- Nhân tộc ghê tởm, bản tổ muốn để Nhân tộc các ngươi tiêu tan trong vạn giới.
Trùng Tổ rống giận, chợt phát ra thanh âm quái dị.
- Ha ha, chỉ sợ ngươi thất vọng rồi, Huyền Hoàng Giới đã được bản Đế bảo vệ, con rệp nhà ngươi có biện pháp gì chứ.
Lâm Phàm cười nói.
- Chít chít! Nhân tộc kia, đâu phải chỉ có Huyền Hoàng Giới mới có Nhân tộc.
Trùng Tổ điên cuồng hét lên, sau đó há miệng lớn, một luồng thần niệm bạo phát.
Trong chớp mắt, một bóng mờ xuất hiện.
Lâm Phàm thấy cảnh này, lông mày ngưng lại.
Từng viên thiên thạch dài đằng đẵng trong vũ trụ vô tận nhanh chóng phi hành, nơi vô số vẫn thạch đến chính là một thế giới màu xanh biếc.
Oanh Ầm!
Hình tượng nhất chuyển.
Từ trong thiên thạch kia, vô số Trùng Tộc sống lại, hiệu lệnh nuốt chửng sinh linh, hoàn toàn chinh chiến trong thế giới xanh biếc.
- Là Trái Đất?
Lâm Phàm sững sờ, nơi này không phải quê hương của mình sao?
- Đáng hận…
Lúc này, Lâm Phàm hơi động, khí thế toàn thân bạo phát, chỉ chém một nhát.