Người dịch: Tài Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Các huynh đệ Lôi tộc, các ngươi muốn làm gì, chúng ta là bằng hữu mà!
Cmn, các ngươi sao có thể như vậy, đừng lột y phục, như vậy không phải ta sẽ không còn gì mặc nữa sao.
Các ngươi thuộc nhánh nào của Lôi tộc, ta muốn tìm lão tổ các ngươi.
“Bang.”
Một cái tát chói tai vang lên.
-Câm miệng, còn nhiều lời ta giết ngươi.
Lâm Phàm vì muốn làm gương tốt cho các đệ tử Chấp Pháp Đường, nên trực tiếp bắt tên Dực Hồng Thiên kia tới, sau đó bắt đầu vơ vét.
Nhẫn trữ vật bị tịch thu, thậm chí ngay cả y phục trên người hắn cũng không buông tha, chỉ chừa lại mỗi cái quần lót cho hắn.
-Dừng tay, trả nhẫn trữ vật lại cho ta, ngươi rốt cuộc là ai?
Trong nhẫn trữ vật có thi hài của cường giả Chí Tôn a, ngoài ra còn có phần lớn đồ hắn cất giữ, nếu như bị đối phương mang đi thì thiệt thòi lớn rồi.
Lâm Phàm ra tay đúng chuẩn tàn nhẫn, đánh Dực Hồng Thiên cho kêu cha gọi mẹ, sau đó hô to một tiếng:
Nghe cho kĩ đây, ta chính là Đường chủ Chấp Pháp Đường của Lôi tộc, ngươi là Dực tộc thì thế nào, ta là Lôi tộc vẫn cướp của ngươi đấy.
Dừng tay, nếu ngươi còn dám tiếp tục, vậy sau khi chúng ta trở lại sẽ bẩm báo với lão Tổ.
Dực Hồng Thiên bối rối, hắn không nghĩ tới tên Lôi tộc này lại bá đạo như vậy.
Hoàn toàn không để ý mối quan hệ giao hảo giữa hai tộc.
-Dực tổ? Hừ, cố gắng trở lại bẩm báo đi, lão Tổ chúng ta đâu thèm để lão Tổ các ngươi vào mắt, chỉ cần các ngươi dám đến Lôi tộc, chúng ta sẽ đánh cho các ngươi răng rới đầy đất.
Lâm Phàm tùy ý lăng nhục.
-Còn nữa, ngươi nhớ cho kĩ, lão Tổ chúng ta nói lão Tổ các ngươi cùng lắm chỉ là một tên người chim, từ sáng đến tối chỉ biết vẫy cánh, sớm muộn gì cũng có một ngày, nướng đám người các ngươi thành đồ ăn.
Dực Hồng Thiên nghe những câu này, sắc mặt đỏ chót, hai mắt trợn to lên như mắt trâu, nhìn chòng chọc Lâm Phàm:
-Ngươi…ngươi…
Lâm Phàm cảm giác mình thật sự có chút điên cuồng a, lại nói lời bá đạo như vậy, cái tên này sau khi trở về, kể lại chuyện này với Lucifer, khi đó hắn không đến tìm Lôi tổ liều mạng mới lạ.
-Ngươi cái gì mà ngươi, có biết nướng chim là như thế nào hay không? Hiện tại ta sẽ cho ngươi biết.
Trong tay Lâm Phàm ngưng tụ một tia sấm sét, sau đó đặt lên cánh của Dực Hồng Thiên một chút.
Thanh âm tư tư vang lên, đồng thời có một mùi khét bốc ra.
Đôi cánh Dực Hồng Thiên vốn trắng như tuyết, nhưng giờ lại có một đám cháy đen lớn.
-Có thấy không, đây chính là nướng người chim, ha ha.
Lâm Phàm nói.
-A………. Đáng ghét….
Dực Hồng Thiên thấy cảnh này, nhất thời tức giận rống lên.
Lâm Phàm trực tiếp đá hắn, mà hắn vẫn đang chỉ mặc một cái quần lót đứng đó tức giận nhìn Lâm Phàm, thân thể trần truồng nhìn qua cũng có đẹp dáng nha.
Bởi vì có Lâm Phàm cầm đầu, nên các đệ tử Chấp Pháp Đường tự nhiên vô cùng sảng khoái a, không nghĩ cướp đoạt lại cảm thấy thoải mái vô cùng.
Ha ha, ta tìm được một viên thần đan.
Ta kháo, 3 viên thần đan a, đây là thần đan có thể tăng lên thực lực, ngươi có muốn đổi với ta không, chỗ này của ta có một cây thần dược.
Đi sang một bên chơi, ta không đổi đâu.
Ta tìm được một bản võ đạo thần thông nè, đây là võ đạo thần thông của cường giả Chí Tôn Cảnh đó.
Ta tìm được một cái đạo khí.
Đạo khí thì tính là gì, ta còn vơ vét được một cái chí bảo hạ phẩm đây này.
Thật hâm mộ các ngươi a, ta đây cướp phải một tên Dực tộc nghèo nàn, chỉ có Thánh Dương Đan.
Người chim, ngươi tốt nhất thành thật khai báo, ngươi còn tàng trữ gì không? Không được, ta phải cởi quần lót ngươi ra để xem xem còn gì hay không.
Cmn, người chim ngươi thật sự quá âm hiểm, cư nhiên lại giấu bảo bối vào quần lót.
………..
Những đệ tử Chấp Pháp Đường này ra tay đủ nhanh, đủ chuẩn, đủ tàn nhẫn, trong nháy mắt đã lột sạch đám người không có sức chống trả này, một vật cũng không lưu lại.
So với thổ phỉ còn muốn thổ phỉ hơn.
Lúc vừa bắt đầu, có một số đệ tử không thể hạ thủ, nhưng khi nhìn thấy sư huynh đệ xung quanh mỗi một người đều vơ vét được thứ tốt, bọn hắn cũng không nhịn được, gia nhập vài đại đội vơ vét, cướp đoạt.
-Lôi tộc, Dực tộc chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.
Trái tim Dực Hồng Thiên đang chảy máu a, lần này đến bí cảnh chiếm được không ít thứ tốt, nhưng giờ lại bị bọn thổ phỉ Lôi tộc này cướp hết.
Làm sao hắn có thể nhẫn nhịn.
Tức giận ngập trời nhưng chỉ có thể để trong lòng.
Đối với tình huống hiện tại, Lâm Phàm rất thỏa mãn, Dực Hồng Thiên bên trong bí cảnh vơ vét được hài cốt cường giả Chí Tôn Cảnh, với Lâm Phàm thì không có tác dụng gì, nhưng hắn vẫn lấy, sau đó Lâm Phàm trực tiếp ném món đồ chơi này vào Huyền Hoàng Giới để bọn Huyền Vân Tiên tu luyện.
Nhìn vô số Dực tộc đều bị lột sạch, Lâm Phàm cười lớn trong lòng, sau đó vung tay lên, nói:
Được rồi, chúng ta đi thôi.
Vâng, Đường chủ.
Từng người một đi sau lưng Lâm Phàm, đệ tử Chấp Pháp Đường ai nấy đều hài lòng, cho dù có vài người không cướp được thứ tốt nhưng cũng vơ vét được không ít đan dược.
Sau khi bọn Lâm Phàm rời đi, Dực Hồng Thiên gào lên.
Nhìn sắc mặt tuyệt vọng của các sư đệ, trong lòng Dực Hồng Thiên bùng lên ngọn lửa phẫn nộ:
Lôi tộc ghê tởm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Ta nhất định phải bẩm báo chuyện này cho lão Tổ biết, để lão nhân gia ngài trừng phạt các ngươi.
Các vị sư đệ, hôm nay chúng ta bị Lôi tộc cướp đoạt vô cùng xấu hổ, đây là chuyện không thể nhịn, hiện tại chúng ta trở về bẩm báo với lão Tổ, để lão Tổ lấy lại sự công bằng cho chúng ta.
Dực Hồng Thiên oán giận nói.
-Trở về bẩm báo lão Tổ, từ nay về sau, Lôi tộc chính là kẻ thù truyền kiếp của Dực tộc chúng ta.
Sau đó, một đám người có cánh chỉ còn mỗi cái quần lót trực tiếp trốn vào hư không, chạy về đại bản doanh của mình.
Dọc đường đi, không ít chủng tộc thấy một đám người phía trên cởi trần, phía dưới chỉ còn cái quần lót, gương mặt ai nấy đều dại ra.
Từ giờ khắc này trở đi, Dực tộc chính thức trở thành đề tài nóng bỏng cho các chủng tộc khác.
Mà bọn Lâm Phàm lúc này đã sớm đổi chỗ.
-Đường chủ, những tên Ngạc* tộc này còn nghèo hơn Dực tộc nữa, vơ vét không được thứ gì tốt cả.
*Cá sấu.
Một tên đệ tử vẻ mặt sung bái nhìn Lâm Phàm.
Đối với bọn họ, hôm nay thật sự quá sung sướng a.
Cướp…. cướp…..
Liên tục đánh cướp rất nhiều chủng tộc.
Chỉ cần bị bọn họ gặp thì bất chấp tất cả, giống như một con mãnh hổ nhào tới.
Cướp sạch, cởi sạch, cướp sạch trống trơn, không chừa bất cứ thứ gì.
Đối với chiến tích hôm nay, Lâm Phàm rất thỏa mãn.
Lần này, lão tổ Lôi tộc dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch những tội danh hôm nay a.
Lúc này, từng tên đệ tử Ngạc tộc đều đang hoảng sợ nhìn Lâm Phàm, bọn họ thật không ngờ Lôi tộc lại dám làm như vậy.
Đồng thời còn vũ nhục lão Tổ bọn họ.
-Đi…..
Lâm Phàm không lưu lại lâu, trực tiếp mang mọi người rời khỏi.
Hai ngày sau.
Lâm Phàm đứng trong hư không nhìn những đệ tử Lôi tộc kia, từng người đều đang nở nụ cười xán lạn.
Hai ngày nay, bọn họ đã cướp đoạt của không biết bao nhiêu chủng tộc.
Rất nhiều, rất nhiều, đếm không hết a.
Bây giờ, của cải từng người đều đạt tăng lên kinh thiên động địa a.