Tối Cường Hệ Thống

Chương 905: Mảnh Vỡ Vĩnh Hằng Chi Phủ



Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

-Cái tên này đến cùng có thực lực thế nào, thân thể lại cường đại như thế, phong ba bão táp nghịch thiên này, cho dù Vĩnh Hằng Thần Vị tầng mười mà không dựa vào bí pháp hay bảo bối gì, cũng đều bị xé thành những mảnh nhỏ nha.

Một Giác tộc khiếp sợ quát lớn.

-Đi, chúng ta mau đi thôi, không thể bị bỏ rơi phía sau được, tên kia là cường giả đó, nếu chúng ta đến muộn, cái gì cũng không đến tay đâu.

Người vừa nói là nữ tử vừa mời Lâm Phàm nhập đội, nàng nhìn tình cảnh xảy ra trước mắt liền lộ rõ vẻ hối hận, nếu trước đó mình ôm lấy bắp đùi này, bây giờ mình đã trở thành đợt người đầu tiên tiến vào bí cảnh rồi, chỉ đáng tiếc, bây giờ hối hận đã không kịp.

Thời khắc này, tất cả mọi người đều triển khai bí pháp, trực tiếp tiến vào lốc xoáy, mạnh mẽ đánh tan nó rồi tiến vào bên trong bí cảnh.

Có những người vì quá mức tự tin mà bị lốc xoáy xắn thành những mảnh nhỏ, bị chôn vùi triệt để trong phong ba bão tổ.

….

Lúc này, Lâm Phàm nhìn tình huống trước mắt cũng chỉ biết cảm thán, bạo tay vậy a.

Tẫn Hư bí cảnh này thật không bình thường, phạm vi nó rất lớn, như một thế giới vậy.

Cảm giác Lâm Phàm lúc này tràn đầy khí tức nguy hiểm, như có nhiều sinh vật mạnh mẽ đang nằm sâu trong Vực Sâu Hắc Ám đang chờ đợi con mồi đến.

-Này, rốt cuộc mảnh vỡ còn lại của Vĩnh Hằng Chi Phủ đang ở đâu?

Lâm Phàm lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ ra, nó khẽ run run đứng lên, như đã cảm nhận được mảnh vỡ còn thiếu sót của mình.

Xèo!

Ngay lúc đó, một ánh hào quang từ trên thân Vĩnh Hằng Chi Phủ phát ra, sau đó chiếu vào không gian vô tận.

-Thần khí chính là Thần khí, cho dù có thiếu hụt vẫn có thể dùng linh khí cảm nhận được.

Lâm Phàm không chút do dự, tiến về phía hào quang.

Chỉ cần đi theo tia sáng này, có thể tìm thấy được mảnh vỡ còn lại của Vĩnh Hằng Chi Phủ.

Lâm Phàm chả quan tâm lắm những bảo bối trong bí cảnh này, cho dù chúng có đặt trước mắt Lâm Phàm đi chăng nữa, cũng không nhất định có thể thu hút được sự chú ý của hắn.

Nhớ khi đó thiên địa bạo phát, thần vật nhiều vô cùng, có bảo bối gì mà hắn chưa từng thấy đâu, trong bí cảnh này, còn có vật gì có thể so sánh với thần vật sao.

Bây giờ, nếu nói đến bảo bối có thể chém chết kẻ địch, Vĩnh Hằng Chi Phủ là bá đạo nhất, có thể lấy được mảnh còn thiếu sót lắp vào, Vĩnh Hằng Chi Phủ chắc chắn sẽ bùng nổ được sức mạnh chân chính của nó.

-Màu vàng, màu vàng…

Lúc này Kê đại kêu lên, phía trước có một đại dương vàng óng hấp dẫn sự chú ý của nó.

Thời điểm Kê đại vừa xông đến, đại dương màu vàng óng kia lại bật lên, cái đầu của một động vật biển to lớn, mở rộng miệng lớn định cắn Kê đại.

Tu vi con này không yếu, thực lực Thần Thiên Vị tầng chín, thời điểm nó phát hiện người ngoại lai tiến đến, càng tức giận rít gào.

-Quác quác!

Kê đại nhìn thấy cảnh này, đột ngột hô lên, bị dọa đến hồn phi phách tán.

Lâm Phàm thở dài, khẽ điểm ngón tay, con vật biển chỉ nổ tung trong nháy mắt, sau đó, một viên kim thạch lóng lánh bay lên trong hư không.

Kê đại vô cùng hưng phấn nhảy lên, trực tiếp ngậm nó vào miệng, mặt lộ vẻ hưng phấn.

-Bảo bối, bảo bối a, nếu biến ngươi làm thành một chiếc nhẫn, khẳng định sẽ rất đẹp a.

Mặc dù trong lòng Kê đại vẫn còn sợ hãi, nhưng khi được viên kim thạch này, lộ ra vẻ vui thích nhiều hơn.

Lâm Phàm lắc lắc đầu, con Kê đại này thật không có mắt nhìn cũng như kiến thức, chỉ là một viên hạt nhân phổ thông của động vật biển mà đã xem thành bảo bối, không biết nên nói gì hắn đây.

Lâm Phàm phát hiện, lúc này có vài địa phương trong bí cảnh đang vang lên âm thanh chiến đấu, hiển nhiên là những người tiến vào đang bận rộn chiến đấu với các sinh vật trong đây.

Giờ khắc này, ánh sáng Vĩnh Hằng Chi Phủ chỉ đến đây nhưng sau đó bị gián đoạn, biến mất, xem ra mảnh vỡ đang ở đây rồi.

Lâm Phàm từ từ hạ xuống, trước mắt hắn hiện tại là một cửa động, bên trong một mảnh đen nhánh, sâu không thấy đích, nó giống như một vực sâu vạn trượng, bên trong nó truyền đến một loại âm thanh lạ, âm thanh này như tiếng rống giận dữ của dã thú.

-Xem ra mảnh vỡ ở trong này.

Lâm Phàm nói.

-Lão ca, có chút nguy hiểm nha.

Gà con nói.

-Gâu gâu…. Trong này có nguy hiểm.

Thái Nhật Thiên hít mũi ngửi một cái.

Ngay khi Lâm Phàm chuẩn bị tiến vào, có mấy bóng người xuất hiện bên người hắn.

Lâm Phàm hơi nhướng mày, tình huống gì đây, bản Đế hôm nay đến đây tìm Vĩnh Hằng Chi Phủ, cũng không phải tìm bảo bối khác, mấy tên này còn đến đây làm gì?

Lâm Phàm nhìn đến đám người vừa tới, ba người đàn ông và một cô gái, thực lực đa phần đều là Thần Thiên Vị tầng chín, không tính quá cao nhưng cũng không hề yếu.

Như vậy cũng đủ để lang bạt trong bí cảnh này rồi.

Bốn người nhìn thấy Lâm Phàm thì hơi nhướng mày, hiển nhiên cũng không nghĩ đế còn có người nhanh hơn bọn họ một bước đến nơi này.

-Huynh đài, ngươi đi một người?

Lúc này, một tên nam tử trong đó bước ra hỏi.

Bọn họ nghiên cứu bản đồ cả nửa ngày, cuối cùng xác định cửa động này là lối tắt để đến mấy bảo tàng khác.

Từ nơi này đi vào có thể đến các nơi giấu bảo bối nhanh nhất a.

-Đúng.

Lâm Phàm gật đầu, mà đám Gà con lại ngẩng cao đầu:

-Còn có chúng ta.

Sắc mặt bốn người hơi đổi, không nghĩ đến mấy sinh vật có hình thù kì quái này có thể mở miệng nói tiếng người, đồng thời, bọn họ cảm giác khí tức của bọn chúng không yếu, tuyệt đối không thể xem thường.

-Cùng nhau vào sao?

Nam tử kia lại hỏi.

-Không cần.

Mục đích của Lâm Phàm lần này chỉ có mảnh vỡ Vĩnh Hằng Chi Phủ, không để ý những thứ khác chút nào, hắn trực tiếp cự tuyệt.

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt của nhau thấy được vẻ cảnh giác.

Bọn họ phát hiện bí cảnh này cũng vì có một tấm bản đồ, nhưng lại không ngờ không phải chỉ mình bọn họ có bản đồ, hơn nữa còn rất nhiều người, chuyện này khiến bọn họ hơi nghi hoắc một chút.

Nhưng bảo tàng đang ở trước mắt, họ cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

-Vị huynh đài này, bên trong bí cảnh tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ, tứ phía đều có, chỉ với một người e rằng khó sinh tồn được, không bằng chúng ta liên minh, lấy được một số thứ mọi người chia đều cho nhau, ngươi thấy thế nào?

Nam tử lại tiếp tục nói.

Lâm Phàm lạnh nhạt trả lời:

-Không cần.

Trong bốn người này, một người cảm thấy căm tức, cảm thấy Lâm Phàm đang không cho bọn họ mặt mũi nên muốn phát tác, nhưng lại bị một người trong đó ngăn cản.

-Đã như vật, ta cũng không miễn cưỡng.

Trong chớp mắt, bốn người tiến vào bên trong huyệt động.

-Sư huynh, sao ngươi không để ta giáo huấn người này.

Một người đàn ông bất bình, tức giận nói.

-Người này không đơn giản, những sủng vật bên cạnh hắn có tu vi không yếu, người đó không muốn hợp đội cũng không sao, chúng ta mau vào đi, người nào đến trước thì được bảo bối tốt.

Nam tử có mái tóc màu đỏ nói.

Sau khi bốn người rời đi, Lâm Phàm đã cảm thụ được mối liên hệ giữa Vĩnh Hằng Chi Phủ với mảnh vỡ, sau đó hắn liền biến mất trong nháy mắt.

Lâm Phàm đang rất tha thiết lấy được mảnh vỡ còn lại của Vĩnh Hằng Chi Phủ.

Bên trong huyệt động có sáu chỗ rẽ, trong đó có ba lối đi, từ trong lối đi truyền đến cảm ứng bảo bối vi diệu, nhưng đối với Lâm Phàm, đích đến của ba nơi đó đều không có sự tồn tại của mảnh vỡ Vĩnh Hằng Chi Phủ.

Lâm Phàm nháy mắt tiến vào một lối khác, nơi có khí tức của mảnh vỡ Vĩnh Hằng Chi Phủ.