Lục Tục liên hợp với Triệu Nhất Minh, còn lại hai người Cao Trường Thanh và Lưu Hạo tự nhiên cũng kết thành liên minh.
Lưu Hạo với tư cách lão nhân dưới trướng Tô Tín, thực lực nằm ở dòng giữa, bản thân hắn cũng yêu thích sống phóng túng, nhưng có một điểm không thể phủ nhận, hắn có tư lịch.
Cao Trường Thanh là thủ hạ tự mình Tô Tín mời chào, cũng sớm có thực lực nửa bước Nguyên Thần Cảnh, đoán chừng không bao lâu sẽ đột phá Nguyên Thần Cảnh, cho nên hắn không thiếu thực lực, hắn chỉ thiếu tư lịch.
Dù sao lúc trước hắn đi vòa Giang Nam đạo, Tô Tín cũng đã rời khỏi Giang Nam đạo, cho dù đến bây giờ có không ít người vẫn xem hắn như người ngoài.
Cho nên chỉ có liên hợp với Lưu Hạo, hai người bọn họ mới có thể chống lại Lục Tục cùng Triệu Nhất Minh.
Nhưng mấy người bọn họ tranh quyền đoạt lợi thì tranh quyền đoạt lợi, nhưng bốn người vẫn không phải những kẻ tầm mắt hạn hẹp.
Luận cảm tình, trừ Cao Trường Thanh, ba người bọn họ xem như cùng chung hoạn nạn.
Lúc trước Tô Tín bị Giang Hạc Lưu đẩy vào Địa phủ, cả Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đều rơi vào trong tay Duẫn Tịch, khi đó ba người bọn họ và Lý Phôi còn có Hoàng Bỉnh Thành giúp nhau chống đỡ đến hôm nay.
Mặc dù nói chung phú quý khó, chung hoạn nạn càng khó, nhưng bọn họ cũng sẽ không bởi vì một ít mâu thuẫn nhỏ hiện tại mà vứt bỏ tình nghĩa trước kia không quan tâm tới.
Huống chi bọn họ không phải người ngu, Tô Tín có uy nghiêm vô thượng tại Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, nếu như bọn họ ai dám làm quá phận, Tô Tín nói một câu sẽ làm kẻ đó vạn kiếp bất phục.
Bọn họ tranh quyền đoạt lợi không thể nói thành tham luyến quyền thế, còn không bằng nói bị thủ hạ ép.
Dù sao người trong giang hồ thân không thuộc về mình, tuy quan hệ giữa bọn họ không tệ nhưng cũng không phải thân huynh đệ, có nhiều thứ bọn họ không muốn tranh giành, thủ hạ cũng muốn bọn họ tranh giành.
Ngươi không tranh giành thì cho người khác, thủ hạ dưới trướng ngươi nội bộ lục đục, đến cuối cùng bị hại là mình, cho nên có nhiều thứ nên tranh giành bọn họ vẫn phải đi tranh giành, chỉ có điều bọn họ nắm giữ mức độ rất tốt, sẽ không vạch mặt.
Đặc biệt hiện tại Tô Tín hạ đạt mệnh lệnh, bọn họ cũng buông mờ ám ngày xưa, liên hợp với nhau hoàn thành nhiệm vụ Tô Tín bàn giao.
Lưu Hạo nhìn qua tin tức Tô Tín giao cho bọn họ đang nằm trên mặt bàn, có chút ngồi không yên, những người nơi đây đều như vậy.
Hắn chính là đức hạnh như vậy, tất cả mọi người đã quen, cũng chỉ có Lý Phôi có mặt thì hắn mới thu liễm một ít.
- Chậc chậc, ta nói các vị, rốt cuộc Đan Hỏa Kiếm Các Ninh gia có địa vị gì, các vị có chú ý hay không?
- Tô đại nhân tại thành Thịnh Kinh tự mình hạ lệnh muốn đồ vật trong tay bọn họ, thật không đơn giản nha.
Lục Tục trầm giọng nói:
- Có chút ấn tượng, gia tộc này rất ít xuất đầu trong Giang Nam đạo, ngày bình thường chỉ luyện đan đúc kiếm, cũng không phát sinh xung đột với thế lực chung quanh.
Hơn nữa bọn họ cũng không tham dự vào việc tranh đoạt địa bàn, cho nên cũng không có ai đến trêu chọc bọn họ.
- Bánh bao có thịt không có xương, ngươi đừng nhìn gia tộc này ít xuất đầu, kỳ thật trong gia tộc bọn họ có không ít cường giả, có tới ba người là Hóa Thần Cảnh.
Mọi người gật đầu, có ba tên Hóa Thần Cảnh thì không tính là yếu.
Đại bộ phận tông môn nhị lưu trong Giang Nam đạo cũng chỉ có một Hóa Thần Cảnh mà thôi, thậm chí Đan Hỏa Kiếm Các Ninh gia có tới ba người, việc này rất khó lường.
Cao Trường Thanh cười cười nói:
- Kỳ thật mặc kệ đối phương là có địa vị gì, chỉ cần là chuyện Tô đại nhân phân phó thì chúng ta sẽ toàn lực đi làm.
Đối với sinh họa của mình tại Giang Nam đạo, Cao Trường Thanh xem như tương đối hài lòng.
Dù sao hắn hiện tại là một trong các phó tổng bộ đầu Giang Nam đạo, uy chấn một phương, thời điểm còn là tán tu lang thang sau lưng sư phụ, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều.
Hơn nữa sau khi gia nhập Lục Phiến Môn thì hắn mới biết cái gì gọi là lưng dựa đại thụ hứng bóng mát.
Trước kia hắn bị người Bích Huyết Thanh Sơn Đường ngấp nghé binh khí trong tay cho nên giận dữ chém giết đối phương, cuối cùng dẫn tới cả Bích Huyết Thanh Sơn Đường ra mặt đuổi giết hắn, hắn khi đó quả thật như chó nhà có tang.
Hiện tại lưng dựa Lục Phiến Môn, những tông môn võ lâm Giang Nam đạo biết rõ thân phận của hắn cũng sẽ khách khí với hắn, không dám có nửa phần bất kính.
Cho nên đối với Tô Tín, trong nội tâm Cao Trường Thanh càng cảm kích nhiều hơn.
Hơn nữa hắn khác với đám người Lục Tục, sư phụ của hắn là Đại Tấn Trấn Nam tướng quân Tưởng Phi Túng, đây chính là cường giả Dung Thần Cảnh hàng thật giá thật.
Tưởng Phi Túng lưu lạc giang hồ mới thu hắn làm đồ đệ, cũng chứng minh thiên phú Cao Trường Thanh hắn có thể lọt vào mắt cường giả Dung Thần Cảnh.
Đối với Hóa Thần Cảnh, Cao Trường Thanh đã mò ra đường, cảnh giới này không thể hạn chế hắn.
Tô Tín hiện tại đã có thể chém giết cường giả Dung Thần Cảnh, đứng vị trí bốn mươi tám Địa Bảng, cho nên hắn càng phải cần cù tu luyện mới được.
Bằng không hắn không theo kịp bước chân của Tô Tín, có lẽ Tô Tín sẽ cho bọn họ trấn thủ một phương nhưng lại vĩnh viễn không dẫn bọn họ theo bên người.
Một bước theo không kịp, rất có thể sẽ từng bước theo không kịp.
Tất cả mọi người trong phòng nghị sự thảo luận chuyện này, lúc này lại có người cảm giác có gió lạnh thổi qua, mọi người vô ý thức nhìn sang chủ vị, chẳng biết lúc nào Lý Phôi đã ngồi ở chỗ đó.