- Sư phụ bị ma quỷ ám ảnh của chúng ta gia nhập Bạch Liên giáo là chuyện lúc nào? Kết quả Tiêu gia lại cầm việc này không buông, không phải sợ chúng ta làm ô nhục thanh danh Tiêu gia hay sao, mua danh chuộc tiếng!
Hai người Trần Hán Thanh và Dư Nguyên Uy đến hiện tại vẫn còn tràn ngập oán khí với tông môn võ lâm Giang Nam đạo và Tiêu gia.
Bọn họ xuất thân võ giả tán tu, chỉ có điều bởi vì sư phụ bọn họ lúc trước bị ma quỷ ám ảnh gia nhập Bạch Liên giáo mà bị liên quan.
Thân là một trong cửu ngục tà ma, Bạch Liên giáo có thể nói là tồn tại không được hoan nghênh nhất, ngay cả các tông môn ma đạo cũng làm ra dáng vẻ đứng xa mà nhìn Bạch Liên giáo.
Đám người này căn bản chính là tên điên, có thể không trêu chọc tốt nhất là không nên trêu chọc, nếu không đó là một khối kẹo da trâu, bỏ cũng không được.
Bọn họ biết rõ chuyện này liền cự tuyệt quan hệ với sư phụ, không nghĩ tới cho dù như thế bọn họ vẫn bị thế lực giang hồ xa lánh.
Muốn thành lập tông môn kết quả bị người ta chèn ép, muốn gia nhập Tiêu gia cũng bị cự tuyệt, cuối cùng vẫn là Lục Phiến Môn thu lưu bọn họ.
Nội tâm hai người oán khí Giang Nam đạo tương đối lớn, nếu có cơ hội đừng nói là một Ninh gia, thế lực lúc trước chèn ép qua hai người bọn họ, bọn họ sớm muộn gì cũng thanh toán.
Dư Nguyên Uy hừ lạnh một tiếng nói:
- Đi, đừng lãng phí thời gian, bắt giữ bọn chúng mang về Lục Phiến Môn, chờ Tô đại nhân đến sẽ giao cho hắn, đây là một công lớn.
Bọn họ là bộ đầu danh dự của Lục Phiến Môn, đều là lấy tiền làm việc, kỳ thật cũng không tính là người Lục Phiến Môn chân chính.
Nhưng bọn họ lại có ý phát triển theo hướng này.
Lúc trước bọn họ đáp ứng Lý Phôi trở thành bộ đầu danh dự Lục Phiến Môn là vì Lý Phôi không có tư cách chính thức hàng phục bọn họ.
Cho dù bọn họ biết rõ Lý Phôi tấn chức Hóa Thần Cảnh, bọn họ không phải đối thủ nhưng bọn họ thực sự sẽ không thần phục Lý Phôi.
Nhưng Tô Tín thì khác, thân là một trong tứ đại thần bộ, Tô Tín đã sớm danh chấn giang hồ, hiện tại lại đứng vị trí bốn mươi tám trên Địa Bảng, bọn họ thực sự muốn đi theo Tô Tín.
Vừa vặn Tô Tín hiện tại muốn lấy đồ vật trong tay Ninh gia, bắt giữ hai người bọn họ xem như lễ gặp mặt với Tô đại nhân.
Ninh Phong kéo Ninh Phỉ lui về phía sau, cười lạnh một tiếng nói:
- Các ngươi cho rằng ăn chắc ta sao? Ninh gia ta tốt xấu gì cũng truyền thừa ngàn vạn năm, làm sao không có chút át chủ bài trên người?
Dư Nguyên Uy và Trần Hán Thanh cau mày một cái, nội tâm cũng cảnh giác.
Thế lực truyền thừa thời gian càng lâu càng khó đối phó, bởi vì ngươi không biết đối phương trong năm tháng dài dằng dặc tích lũy được thứ gì.
Đừng nhìn Ninh Phong hiện tại chỉ mới vào Hóa Thần Cảnh, nhưng ai biết trên người hắn có bao nhiêu thứ kỳ lạ quý hiếm?
Giống như trận pháp bọn họ nhìn thấy lúc trước, cũng không ai nghĩ tới Ninh gia là một thế lực nhị lưu lại tồn tại trận pháp như vậy.
Trần Hán Thanh hừ lạnh một tiếng nói:
- Xuất thủ trước nói sau, muốn phô trương thanh thế, ngươi còn non lắm!
Vừa dứt lời, Trần Hán Thanh và Dư Nguyên Uy trực tiếp một trái một phải vây công Ninh Phong.
Trong mắt Ninh Phong lộ ra vẻ băng lãnh, lúc trước hắn không có phô trương thanh thế, bởi vì trong tay hắn có át chủ bài, hơn nữa không chỉ có một!
Ninh gia truyền thừa thời gian dài như vậy, cho dù vẫn xuống dốc nhưng trước kia đã từng huy hoàng qua.
Đoạn thời gian kia Ninh gia truyền thừa lại không chỉ một át chủ bài, chỉ có điều trong đại chiến lúc trước, Ninh Thế Hằng không dùng một cái nào, tất cả đều lưu cho hắn.
Bởi vì Ninh Thế Hằng biết rõ, cho dù Ninh gia có chút át chủ bài cũng không đánh lại phần đông bộ đầu Lục Phiến Môn, cho nên hắn dứt khoát không sử dụng, mà là lưu chúng cho Ninh Phong.
Nghĩ tới đây, hai mắt Ninh Phong đỏ thẫm, hắn cầm một tấm lệnh bài đỏ như máu trong túi giới tử ra ngoài, nắm chặc trong tay mình.
Đợi đến lúc Dư Nguyên Uy và Trần Hán Thanh tới gần, bỗng nhiên hắn trực tiếp bóp nát lệnh bài trong tay, chỉ lưu lại huyết vụ ngập trời, Dư Nguyên Uy và Trần Hán Thanh đều cảm giác khí tức truyền vào trong không khí, sắc mặt hai người lập tức thay đổi.
Nhưng vào lúc này Ninh Phong cũng xuất kiếm.
Cổ kiếm trong tay hắn nhiễm một màu đỏ tà dị, xuất kiếm giống như huyết cầu vồng chói mắt, uy năng khủng bố đến cực điểm, Dư Nguyên Uy và Trần Hán Thanh chỉ có thể ngăn cản vài chiêu là không chịu nổi.
Ninh Phong cầm khối lệnh bài màu đỏ có quan hệ với Huyết Ma giáo, chính là một loại tiêu hao phẩm ngày xưa đệ tử Huyết Ma giáo luyện chế.
Trong đó chứa đựng khí huyết sát tinh thuần do đệ tử Huyết Ma giáo luyện chế và bảo tồn, có thể bị người sử dụng trực tiếp thu nạp, bộc phát ra lực lượng gấp mầy lần, càng có thể làm cho khí huyết sát gia thân, hơn nữa không có chút tác dụng phụ nào.
Thứ này nói nghiêm khắc đã là vật ma đạo, cho nên cho dù Ninh gia đạt được nó nhiều năm cũng không có sử dụng qua, hiện tại đến thời khắc nguy cơ, Ninh Phong không quản nhiều như vậy.
Thời điểm Ninh Phong đã triệt để áp chế hai người, thiếu chút nữa đánh hai người trọng thương, một bóng dáng giống như trống rỗng xuất hiện ở trước mặt hắn, một thanh Du Long kiếm mang theo tiếng long ngâm đánh vào cổ kiếm, dù cho Ninh Phong có khí huyết sát gia thân cũng không thể ngăn cản lực lượng cường đại này, lúc này hắn lui lại vài bước, cổ kiếm trong tay vỡ vụn!
Ninh Phong dùng ánh mắt sợ hãi nhìn người trước mặt.
Một thân áo đen, trong tay hắn cầm bội kiếm Du Long kiếm ngày xưa của một trong tứ đại thần bộ, ‘ Huyết Kiếm Thần Chỉ ’ Tô Tín, cách ăn mặc rõ ràng như vậy trong Giang Nam đạo trừ Lý Phôi còn ai vào đây?
Nhìn người giết tổ phụ và phụ thân của mình, tuy Ninh Phong hận không thể nuốt sống Lý Phôi, nhưng lúc hắn đứng trước mặt Lý Phôi thì toàn thân vẫn không nhịn được run rẩy liên tục.