Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 1062: Ninh Phỉ (2)



Ninh Phong dùng tánh mạng mình yểm hộ Ninh Phỉ đào tẩu, cho nên nàng cũng không có nhìn thấy tin tức người Tiêu gia đến.

Nàng chỉ biết bên ngoài có rất nhiều người đang tìm mình, người Lục Phiến Môn đang tìm mình, người tông môn võ lâm cũng tìm mình.

Ninh Phỉ không biết những ngững người này là thiện là ác, cho nên nàng trực tiếp cải trang cách ăn mặc thành võ giả lang thang, âm thầm bỏ chạy về hướng Tiêu gia.

Nàng không biết thuật dịch dung, cũng may người Ninh gia đều chết hết, Lý Phôi không cách nào thông qua những người thấy mặt nàng một lần mà miêu tả kỹ càng, cho nên Lục Phiến Môn mới không vẽ tướng mạo của nàng lên lệnh truy nã, nếu không với thủ đoạn dịch dung sứt sẹo của Ninh Phỉ, chỉ sợ nàng đã sớm bị người ta phát hiện ra.

Ngay cả như vậy nàng vẫn sống trong lo lắng, sợ bị người Lục Phiến Môn phát hiện.

Mang theo một thân phong trần mệt mỏi, Ninh Phỉ đi vào một quán rượu nhỏ dơ bẩn, giả ra giọng điệu thô cuồng nói:

- Tùy tiện mang cơm canh lên đây.

Tiểu nhị vội vàng nói:

- Mời khách quan chờ một lát, cơm canh lập tức đến ngay.

Qua một hồi, tiểu nhị bưng lên một ít cơm và thịt rau lên, Ninh Phỉ lập tức ăn nhanh.

Thời điểm ở Ninh gia lúc trước, Ninh Phỉ chắc chắn sẽ không chạm vào những món ăn như thế nào.

Tuy nàng không phải dòng chính Ninh gia nhưng với tư cách vị hôn thê của Ninh Phong, từ nhỏ chính là tiểu thư Ninh gia thanh mai trúc mã với Ninh Phong, cho nên cũng sống cuộc sống cẩm y ngọc thực.

Hiện tại tất cả đã thay đổi.

Không có cẩm y ngọc thực, không có Ninh gia, nàng thậm chí cũng mất cả Ninh Phong!

Đối với Ninh Phỉ hiện tại, tâm của nàng đã chết.

Nắm chặc túi giới tử trong ngực, nàng biết rõ Ninh Phong muốn nàng bảo toàn thứ này, Ninh gia cũng bởi vì nó mà bị Lục Phiến Môn diệt môn.

Bi ai nhất là ngay cả Ninh gia cũng không biết nó có lợi gì, thậm chí có thể làm cho Tô Tín tự mình ra tay.

Hiện tại mọi chuyện không trọng yếu, đối với Ninh Phỉ hiện tại, trong nội tâm nàng chỉ có thù hận mà thôi.

Nàng rất hận Lục Phiến Môn diệt Ninh gia, hận vì sao trên giang hồ không có công đạo, càng hận Tô Tín là kẻ đứng sau tất cả chuyện này!

Mặc dù Ninh Phỉ không có nhìn thấy Tô Tín đến đây, nhưng nàng lại nghe nói Tô Tín tự mình ra tay dốc sức chiến đấu Tiêu gia cửu gia Tiêu Vô Lãnh, còn giết Ninh Phong.

Với tính cách đơn thuần, Ninh Phỉ không rành thế sự nhưng nội tâm đã bị hận ý nhét đầy.

Hiện tại nàng chỉ muốn giao thứ này cho Tiêu gia, sau đó dùng dùng tất cả biện pháp báo thù Tô Tín.

Cho nên vì mục tiêu này nàng không quan tâm tất cả, thay đổi quần áo vô cùng bẩn và giả mạo lãng nhân giang hồ, cố ý biến dung nhan như hoa như ngọc của mình thành đen như mực, nuốt cơm canh mà nàng vẫn khinh thường.

Ninh Phỉ không biết rằng, bàn bên cạnh có hai võ giả dùng ánh mắt tham lam nhìn Ninh Phỉ, âm thầm xì xào bàn tán.

Hai người này một dung mạo tục tặc, một bộ tặc mi thử nhãn, cũng chỉ có tu vi cảnh giới Hậu Thiên, lúc này bọn họ nhìn dáng vẻ Ninh Phỉ thì lập tức sinh ra tâm ngấp nghé.

- Đại ca, nhìn ra không, tiểu tử kia thật ra là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân không tệ.

Một người trong đó nói nhỏ.

Tên đại ca cười hắc hắc nói:

- Đương nhiên nhìn ra, cải trang cách ăn mặc và bôi đen gương mặt làm gì chứ? Chậc chậc, cổ trắng nõn như vậy, đoán chừng là tiểu thư của đại phú gia nào đó chơi trò trốn nhà lưu lạc.

- Đại ca, động thủ chứ?

Tên võ giả kia thấp giọng hỏi một câu, trong mắt còn lộ ra một tia dâm quang.

Tên đại ca rất cẩn thận, nhìn chung quanh không có nhìn thấy người chướng mắt, hắn lúc này mới gật đầu.

Hai người bọn họ cũng không phải gia hỏa tốt lành gì, mà là hái hoa tặc đỉnh cấp trong châu phủ.

Nhưng bọn họ không dám ra tay với võ giả và thế lực võ lâm, thậm chí không dám ra tay với một ít phú thương quyền thế, bình thường chỉ dám cưỡng bức người bình thường mà thôi.

Bởi vì bọn họ lúc làm việc rất cảnh giác, cho nên cũng không có bị người ta bắt lấy cái đuôi.

Chỉ có điều trong thời gian gần đây bọn họ không dám ra tay.

Không phải bởi vì bọn họ muốn rửa tay chậu vàng, mà là vì Tô Tín đã truy nã Ninh Phỉ khắp Giang Nam đạo, bộ đầu Lục Phiến Môn xuất động toàn bộ, cả Giang Nam đạo thần hồn nát thần tính, bọn họ cũng không dám vọng động, sợ đâm đầu vào mũi thương của Lục Phiến Môn.

Hiện tại có một tiểu cô nương nũng nịu đưa tới cửa, vậy bọn họ không cần khách khí làm gì.

Quán rượu nhỏ bẩn thỉu cũng không lớn, trong quán rượu chỉ có một ít võ giả Hậu Thiên mà thôi, võ giả Tiên Thiên căn bản sẽ không tới nơi này, không có người nào ảnh hưởng tới chuyện tốt của bọn họ.

Cho nên hai tên cùng cười dâm tới gần Ninh Phỉ, bọn họ không có cảm giác khí tức áp chế trên người nàng, đây chính là người bọn họ không trêu chọc nổi.

Hai người kia cười hì hì bưng chén lỵ tới trước người Ninh Phỉ và nói:

- Vị huynh đệ này mới đi vào giang hồ hay sao? Bởi vì cái gọi là nhiều bằng hữu sẽ nhiều đường, đến đây, làm chén rượu này, ngươi xem như quen biết với hai huynh đệ chúng ta, hai huynh đệ chúng ta là rắn rít địa phương nơi đây, về sau huynh đệ ngươi có chuyện gì khó xử cứ tới tìm chúng ta là được.

Cổ tay tên đại ca chấn động, vài bột phấn rơi vào trong chén, động tác rất thành thạo, tốc độ cực nhanh không kém gì võ giả Tiên Thiên.

Ninh Phỉ chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một lần, sau đó lạnh lùng nói:

- Cút!