Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 1069: Hoặc là không làm, làm phải làm tuyệt (1)



Trên Thanh Vân Phong Giang Nam đạo, Đường Sâm dẫn theo Ninh Phỉ vượt qua sơn mạch sau đó thở ra một hơi, nói:

- Xuyên qua Thanh Vân Phong này chính là địa vực Tiêu gia, đến lúc đó ngươi liền biểu lộ thân phận tại địa vực Tiêu gia, Tiêu gia nhất định sẽ phái người tiếp ứng ngươi trước người Lục Phiến Môn.

Dọc theo con đường này, Đường Sâm cũng đi các lối tắt, trực tiếp dẫn theo Ninh Phỉ xuyên việt một ít đường nhỏ trong rừng rậm, cho dù quấn đường vòng xa như vậy cũng không ghé vào châu phủ, thậm chí có nhiều lần làm cho bộ khoái Lục Phiến Môn mất dấu.

Có trời mới biết hắn chỉ ở lại Giang Nam đạo không được mấy năm thì làm sao nhớ rõ nhiều con đường núi rừng nhỏ như thế.

May mà dọc theo con đường này cũng không có gặp được cái gì ngoài ý muốn, hắn cũng an toàn dẫn theo Ninh Phỉ đến địa vực Tiêu gia, cuối cùng hắn cũng thở ra một hơi.

Nhưng không biết vì sao, nội tâm của hắn sinh ra một chút không bỏ được.

Dĩ vãng hắn thân là thiếu chủ Đường Môn, có nữ nhân gì chưa gặp qua?

Thậm chí nếu hắn muốn quan hệ thông gia, truyền nhân thế lực đỉnh cấp trên giang hồ cũng sẽ xếp thành hàng quan hệ thông gia với hắn.

Dù sao Đường Môn bọn họ ít xuất đầu nên không có xung đột gì lớn với các thế lực võ lâm.

Hơn nữa quan hệ thông gia với Đường Môn còn có thể đạt được những ám khí cường đại của Đường Môn, đoán chừng trên giang hồ không thế lực nào cự tuyệt chuyện như thế.

Chỉ tiếc hắn không đặt những người kia vào trong mắt, hiện tại hắn lại có một ít động tâm với Ninh Phỉ.

Nhưng hắn lại biết mình và Ninh Phỉ là không thể nào.

Không nói trước trong nội tâm Ninh Phỉ căn bản không bỏ được biểu ca Ninh Phong đã chết, nguyên nhân còn lại chính là Đường Môn sẽ không cho phép xảy ra chuyện này.

Đường Sâm thân là thiếu chủ Đường Môn, Đường Môn bọn họ cũng không cần dùng quan hệ thông gia của hắn đổi lấy chỗ tốt, cho nên hôn nhân của Đường Môn tương đối tự do.

Tuy tự do nhưng không đại biểu hắn có thể tùy hứng, cho dù hắn cưới nữ tử bình thường cũng không thể cưới Ninh Phỉ, bởi vì nhân quả trên người Ninh Phỉ quá lớn.

Tô Tín diệt cả nhà Ninh gia, Ninh Phỉ có hận ý ngập trời với Tô Tín.

Đến lúc đó Ninh Phỉ gả vào Đường Môn, phần nhân quả này ngươi nói Đường Môn sẽ gánh cho nàng hay nàng sẽ gánh?

Huống chi Đường Môn không muốn gánh phần nhân quả này cho nàng, với tư cách người có đại thù với Tô Tín, vạn nhất nàng gối đầu thổi gió bên tai Đường Sâm, nàng muốn nhắm vào Tô Tín thì phải làm thế nào?

Đến lúc đó Đường Môn bọn họ sẽ vô duyên vô cớ chọc đại địch, Đường Môn không muốn làm chuyện như vậy, cho dù Ninh Phỉ hứa hẹn xóa bỏ thù hận với Tô Tín cũng không được, Đường Môn bọn họ không dám mạo hiểm lớn như thế cưới một nữ nhân như vậy về nhà.

Đường Sâm biết rõ điểm này cho nên mới lưu phần động tâm này trong lòng, cũng không có nói ra.

Trong thời gian lưu lạc Trung Nguyên hắn vẫn không phải đần độn, tối thiểu Đường Sâm thành thục hơn trước lúc rời khỏi Đường Môn rất nhiều.

Tối thiểu hiện tại hắn suy nghĩ vì Đường Môn cho nên áp chế cảm tình bản thân, tuy chuyện này với Đường Sâm là chuyện rất thống khổ.

Kỳ thật đối với Ninh Phỉ, nàng cũng rất có hảo cảm với Đường Sâm.

Lúc tất cả người Ninh gia chết hết, người yêu duy nhất của nàng là Ninh Phong cũng bởi vì bảo vệ nàng mà chết, trên giang hồ có không ít bọn chuột nhắt ngấp nghé bảo vật của nàng, là Đường Sâm đầu tiên đứng ra giúp nàng, dưới loại tình huống này nàng sinh ra hảo cảm với Đường Sâm là bình thường.

Đường Sâm biểu hiện lôi thôi lôi thôi lếch thếch nhưng lại nói chuyện có phần độc ác, nhưng hắn là người mặt lạnh tâm nóng, hơn nữa làm việc còn cẩn thận, Ninh Phỉ thật sự có hảo cảm với hắn.

Nếu không có chuyện Ninh gia, không có biểu ca Ninh Phong, nói không chừng nàng thật sự sẽ chọn Đường Sâm.

Nhưng đáng tiếc tâm trí của nàng hiện tại đã bị thù hận nhét đầy, rốt cuộc không muốn chứa thêm kẻ nào khác.

- Đường đại ca, cám ơn ngươi, con đường còn lại nên do ta đi.

Ninh Phỉ chân thành cảm tạ Đường Phong.

- Ha ha, ta cũng chỉ dẫn ngươi tới đây, đương nhiên cũng đến lúc ngươi đi rồi, ta rất không ưa đám người Tiêu gia.

Đường Sâm làm ra dáng vẻ không quan tâm, trực tiếp liền muốn rời đi.

Vào lúc này lại có giọng nói vang lên:

- Nhân sinh bảy khổ, sinh, lão, bệnh, tử, yêu biệt ly, oán hận, cầu mà không được.

- Nếu trong nội tâm các ngươi đã có đối phương, vì sao lại không nói ra? Yêu biệt ly, cầu mà không được, đây chính là tiếc nuối cả đời.

Chân núi, một thanh niên mặc quan phục Lục Phiến Môn đỏ thẫm, bên hông còn đep trường kiếm đỏ thẫm đi lên núi, mỗi một bước của hắn vượt qua hơn mười trượng giống như thuấn di.

Ngọn núi hơn ngàn mét đối phương đi không bao lâu đã lên tới, phía sau hắn là một đám bộ khoái bộ đầu Lục Phiến Môn.

- Tô Tín!

Đường Sâm và Ninh Phỉ kêu lên một tiếng, chỉ có điều trong ánh mắt Đường Sâm còn mang theo kinh nghi, kinh nghi tại sao Tô Tín lại tìm được bọn họ.

Trong mắt Ninh Phỉ chỉ có hận ý, hận ý khôn cùng!

Nhìn người trẻ tuổi tướng mạo thanh tú, cả người lẫn vật vô hại lại là hung thủ giết cả nhà nàng, tứ đại thần bộ Tô Tín ra tay tàn nhẫn, vô cùng hung tàn!

Trên mặt Tô Tín nở nụ cười nhẹ nhàng, không có hung tàn cũng không có sát cơ, nhưng Ninh Phỉ nhìn thấy giống như ma quỷ đang cười, tỏ rõ kế tiếp hắn muốn làm cái gì.

Ninh Phỉ muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Đường Sâm ngăn lại.

Hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, đúng như lời hắn nói, Tô Tín không phải một người dễ dàng bị ngoại vật ảnh hưởng.