Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 117: Nhặt hoa cười cười, ta đã thành phật (1)



A Thất nhìn mới hơn ba mươi tuổi, tướng mạo thập phần bình thường.

Thậm chí trươc skia hắn không thể hiện thực lực của mình, Tô Tín chỉ cho rằng hắn là tùy tiungf bình thường của Phương Đông Đình mà thôi.

Nghe được Tô Tín gầm lên, A Thất chỉ thản nhiên nói: “Nếu không có chủ nhân, ta đã sớm phơi thây hoang dã, có thể sử dụng cái mạng này để tiểu chủ nhân còn sống cũng đáng. Có thể kéo ngươi ngăn cản một chút thời gian cũng tốt, ngươi không nên oán ta.”

Ngu trung!

Tô Tín không có khí lực mắng chửi, đụng phải loại người này căn bản không thể giảng đạo lý.

Trường kiếm trong tay Cung Thanh Phong phân thành hai phần, kiếm quang lạnh thấu xương đánh tới, thuận tiện áp chế thế công của A Thất.

Lau máu tươi trên khóe miệng, Tô Tín nhìn bóng lưng A Thất với ánh mắt lạnh như băng.

Tiến lên lần nữa, Tô Tín không có xuất kiếm với Cung Thanh Phong, du long kiếm tay trái của hắn tấn công A Thất, chuyện này cho dù là Cung Thanh Phong và A Thất cũng không nghĩ tới.

Dù sao cũng là võ giả Tiên Thiên, chân khí chung quanh thân thể A Thất bao phủ quanh người, du long kiếm hơi chút sai lệch một chút, một kiếm của Tô Tín cũng chỉ đâm hắn bị thương mà thôi.

Hắn vừa định nói vì cái gì nhưng lúc này Tô Tín đi tới bên cạnh hắn và vận dụng Cừu Cực Chưởng!

Dưới một kích toàn lực của hắn, chưởng lực cường đại cộng thêm Tô Tín tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Công cho nên lực lượng tăng lên, A Thất không hề phòng bị cho nên bị đánh vỡ chân khí hộ thân, một chưởng đánh chết hắn.

“Nếu ngươi đã lấy cái chết báo ân thì ta sẽ tiễn ngươi đi chết.”

Vẻ mặt Tô Tín bình tĩnh, nếu ai muốn hắn chết thì hắn không cho phép đối phương sống.

Cung Thanh Phong kinh ngạc nhìn sang, khóe miệng của hắn nở nụ cười vui vẻ.

“Quả nhiên không hổ là Tô Tín, trước sau vẫn tàn nhẫn quả quyết như một, nếu Tam Tương Vũ Lâm Minh ta thành lập lần nữa, cũng đang cần nhân tài như ngươi.”

“Nếu như gia nhập Tam Tương Vũ Lâm Minh, ngươi sẽ bỏ qua ta sao?”

Tô Tín hỏi.

Cung Thanh Phong lắc lắc đầu nói: “Sẽ không, cho dù chúng ta đạt được bảo tàng, muốn trùng kiến Tam Tương Vũ Lâm Minh cũng cần âm thầm phát triển, mà vấn đề này ngươi đã biết, cho dù là triều đình hay là Dịch Kiếm Môn hoặc là Thanh Thành kiếm phái cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”

“Trên thế giới này chỉ có người chết mới có thể bảo tồn bí mật, với nguy hiểm ngươi có khả năng tiết lộ bí mật, ta chỉ có thể nói tiếng thật có lỗi, hôm nay ngươi nhất định phải chết.”

Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Cần gì chứ? Kỳ thật ta chỉ là người qua đường mà thôi, vì sao cá ngươi lại cuốn ta vào?”

Cung Thanh Phong nói: “Muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi đang ở nơi thị phi như Thường Ninh phủ, tam bang tứ hội của Thường Ninh phủ trừ Huyết Y Hội sau lưng có Huyết Y Lâu là chúng ta không dám tính toán ra, các bang hội của các ngươi đều nằm trong tính toán của chúng ta.”

“Thật không có những biện pháp khác sao?”

Tô Tín hỏi.

Cung Thanh Phong lắc lắc đầu nói: “Không có, hôm nay phải giết ngươi, ngươi không thể còn sống rời đi.”

Lúc này trên mặt Tô Tín lại xuất hêện nụ cười vui vẻ làm cho Cung Thanh Phong có cảm giác sợ hãi rét run.

“Nếu như vậy ngươi đi chết đi.”

Bỗng nhiên Tô Tín duỗi một tay ra, ngón trỏ và ngón giữ chạm vào nhau, nhặt hoa cười cười, Phật vận tỏa ra.

Nhưng cảnh tượng thiền ý như vậy trong mắt Cung Thanh Phong còn đáng sợ hơn cả hồng hoang mãnh thú, hắn hét lớn: “Bảy mười hai trong tuyệt kỹ Thiếu Lâm, Phật Vận Niêm Hoa Chỉ! Không phải đích truyền Thiếu Lâm đệ tử không thể học Phật vận Niêm Hoa Chỉ, tại sao ngươi lại biết?”

Nhưng Tô Tín không có trả lời hắn, Niêm Hoa Chỉ điểm ra, thiền ý bao phủ toàn thân Cung Thanh Phong, trước mặt Tô Tín đã không phải là Tô Tín, mà là Phật!

Nhặt hoa cười cười, ta đã thành Phật!

Một chỉ này điểm vào mũi kiếm của Cung Thanh Phong, nhìn như run nhè nhẹ nhưng lại phát ra âm thanh như hồng chung đại lữ.

Trường kiếm không có một chút vết thương nào nhưng kinh mạch toàn thân Cung Thanh Phong đã vỡ nát, hắn phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt vẫn còn mang theo vẻ sợ hãi, hắn đã không còn sinh cơ!

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tô Tín ngã ngồi dưới đất không ngừng thở hổn hển.

Trước kia ngăn cản Cung Thanh Phong công kích đã làm hắn hao hết một nửa nội lực.

Lúc này hắn vận dụng Phật Vận Niêm Hoa Chỉ càng tiêu hao sạc nội lực của Tô Tín không còn.

So sánh với Hỏa Diễm Đao, Phật Vận Niêm Hoa Chỉ còn tiêu hao nội lực hơn nhiều.

Đối mặt với cao thủ Tiên Thiên Khí Hải Cảnh như Cung Thanh Phong, Tô Tín vẫn phải vận dụng át chủ bài chính là tiêu hao phẩm.

Thực lực Cung Thanh Phong quá mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn Phương Đông Đình mấy lần, dùng thực lực của Tô Tín hiện tại, cho dù thủ đoạn ra hết cũng không phải đối thủ của đối phương.

Tô Tín ngược lại muốn giảng hòa với Cung Thanh Phong nhưng đối phương không buông tha hắn, Tô Tín cũng chỉ có thể cắn răng lãng phí giá trị phản phái tiễn hắn xuống địa ngục.

Vừa rồi Tô Tín nói nhảm nhiều như vậy là vì hấp dẫn đối phương phân tâm, hơn nữa hắn còn tranh thủ chọn lựa tiêu hao phẩm.