Người trong giang hồ đều đồn đãi chiến tích kinh người của Tô Tín, dù sao lấy Hóa Thần Cảnh đánh chết Dương Thần là chuyện chưa từng xuất hiện trong lịch sử võ lâm, trận chiến của Tô Tín có thể nói đã trực tiếp phá kỷ lục.
Chính bởi vì như thế, danh vọng của Tô Tín trên giang hồ gia tăng rất lớn, đặc biệt hắn thường xuyên xuất hiện tại Giang Nam đạo, lần này đã trực tiếp tăng vọt lên tới chín mươi vạn.
Tô Tín nghe bọn thủ hạ báo cáo liền cảm giác một tia không đúng, trong đó giống như có người cố ý dẫn dắt.
Chuyện này có người cố ý nhắm vào Tô Tín, có người mượn chuyện này gây ra động tĩnh với Tô Tín, làm cho người trên giang hồ chuyển dời lực chú ý từ Cửu Trọng Kiếm Các sang người Tô Tín.
Về phần người làm như vậy là ai, Tô Tín đại khái có thể nghĩ đến, đơn giản chính là Kiếm Thần Sơn, Danh Kiếm Sơn Trang và Dịch Kiếm Môn.
Lần này bọn họ đạt được bí mật quá lớn trong Cửu Trọng Kiếm Các, Nhân hoàng chưa chết, hắn mang theo thủ hạ tâm phúc ‘phi thăng’ đến một nơi kỳ quái.
Trời giáng phiến đá ngọc trắng có thể giúp nguyên thần cường giả Chân Vũ Cảnh sống vạn năm, nghi là có quan hệ với bí mật trường sinh.
Những bí mật này cho dù là loại nào cũng có thể làm giang hồ chấn động.
Chỉ có điều người ba phái đoạt được phiến đá ngọc trắng lại không muốn người khác biết.
Dù sao thứ này quan hệ quá lớn, rất dễ dàng dẫn tới người ta đỏ mắt.
Thiên đình và Địa phủ tự nhiên không cần lo lắng, tối thiểu vị trí của bọn họ nằm trong không gian bí mật, không có người nào có thể tìm được.
Người ba phái không sợ người ta cướp đoạt nhưng dù sao lợi ích động nhân tâm, thế gian này có vô số người ham mê lợi ích, bởi vì cái gọi là không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương, bọn họ lo lắng chính là điểm này, cho cả ngày đề phòng trộm cũng vô cùng phiền toái.
Cho nên bọn họ mới âm thầm chuyển dời mục tiêu, làm cho ánh mắt mọi người tập trung lên người Tô Tín, tuy không thể dấu diếm được những thế lực giang hồ cỡ lớn nhưng có thể làm cho tiểu thế lực và võ giả tán tu dừng bước.
Cho nên bọn họ không khước từ trợ giúp Tô Tín một tay, nếu không có bọn họ âm thầm trợ giúp, danh vọng của Tô Tín hiện tại cũng không tăng lên tới mức này.
Tô Tín đoán chừng nhiệm vụ chính tuyến của mình sẽ hoàn thành sau khi đột phá Dung Thần Cảnh, sau đó hoàn thành vài đại sự gì đó, không nghĩ tới trời đưa đất đẩy bởi vì chuyện này, lần này nhiệm vụ chính tuyến đã hoàn thành.
Hiện tại Tô Tín tạm thời không định quản sự vụ, một lòng bế quan tu luyện.
Tô Tín lấy các loại kiếm pháp trong Cửu Trọng Kiếm Các đặt trong mật thất, một bộ lại một bộ và bắt đầu đọc.
Những kiếm pháp này đặt ở bên ngoài tất cả đều có thể xem thành bí pháp truyền thừa của tông môn nhất lưu, cho dù dựa theo cấp bậc công pháp của hệ thống thì cấp thấp nhất cũng là cấp bậc tam tinh bán.
Nhiều môn kiếm pháp như vậy, đương nhiên Tô Tín không có khả năng tinh thông toàn bộ chúng, Tô Tín muốn làm chính là thể ngộ tinh nghĩa kiếm đạo trong đó, dung hợp chúng làm một thể, lại đặt vào giữa dàn giáo kiếm hai mươi ba, trở thành kiếm hai mươi ba chỉ thuộc về Tô Tín.
Kiếm Thánh dùng Thánh Linh kiếm pháp làm cơ sở sáng tạo ra kiếm hai mươi ba, hiện tại Tô Tín chỉ dùng hơn mười bộ kiếm pháp truyền thừa thượng cổ sáng tạo ra kiếm hai mươi ba, nếu như mỗi bộ kiếm pháp đều có thể tu luyện tới tuyệt hảo, uy năng của nó thậm chí còn mạnh hơn cả kiếm hai mươi ba nguyên bản.
Kiếm khí trong mật thất càng ngày càng mạnh, kiếm ý vô hình thậm chí như hóa thành thực chất.
Cho dù Tô Tín tận lực áp chế, kiếm ý vẫn lưu lại vết kiếm trên vách tường.
Hai mắt Tô Tín trống rỗng, ngay cả nguyên thần của hắn cũng đắm chìm vào trong kiếm ý.
Hóa Thần trong đầu Tô Tín cũng chỉ dựa vào hình tượng của hắn mở mắt trong giây lát, ngay sau đó kiếm ý xông lên trời, hư không như dừng lại!
Không gian trong mật thất bị kiếm ý của Tô Tín bao phủ giống như hóa thành không gian độc lập, kiếm ý bay múa nhìn như chậm chạp nhưng mỗi đạo kiếm ý lại chấn động hư không, cắt nát không gian.
Tô Tín là thần linh trong không gian này, là thần có kiếm đạo đạt thành cực hạn!
Tô Tín khoát tay, một tiếng ‘ông’ vang lên, kiếm lĩnh vực vỡ vụn, Phi Huyết Kiếm xuất hiện trong tay Tô Tín, phía trên xuất hiện bóng kiếm giống như Phi Huyết Kiếm cũng có nguyên thần.
Từ khi Tô Tín đâm ra một kiếm đã làm hư không dừng lại, không gian bị phong bế.
Uy năng một kiếm này vô cùng kinh thiên, sát thần, thí phật, diệt thiên, tuyệt địa, đây là kiếm đạo cực hạn của Tô Tín!
Lúc này bên ngoài tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, đám người Lý Phôi biết rõ Tô Tín đang bế quan cho nên đều không có đi quấy rầy hắn, nhưng lại cố ý bảo mọi người không nên tiếp cận nơi này.
Thời gian hơn mười ngày trôi qua, đám người Lý Phôi còn tưởng rằng Tô Tín lần này bế quan phải mất thời gian vài tháng mới có thể xuất quan, không nghĩ tới lúc này nơi Tô Tín bế quan lại có kiếm ý xông thẳng lên trời, kiếm ý cường đại làm sắc mặt mọi người thay đổi.
Lý Phôi là võ giả dùng kiếm, hắn tự nhiên có thể cảm giác được kiếm ý này khủng bố cỡ nào.
Hơn nữa không chỉ riêng Lục Phiến Môn, kiếm hai mươi ba của Tô Tín vừa ra, trong phạm vi vài trăm dặm vẫn có thể cảm nhận được kiếm ý đáng sợ này.
Người ba thế lực nhất lưu trong Giang Nam đạo đều lắc đầu, bọn họ tự nhiên có thể cảm giác được kiếm ý này tới từ nơi nào.
Hiện tại Lục Phiến Môn Giang Nam đạo có thể thả ra kiếm ý cường đại như thế, trừ Tô Tín còn ai vào đây?
Hiện tại bọn họ cảm thấy rất may mắn, may mắn chính mình lúc trước không có lựa chọn không chết không thôi, cá chết lưới rách với Tô Tín.
Nếu như nói Tô Tín tấn chức tứ đại thần bộ có người còn không phục, muốn vật cổ tay so thủ đoạn với Tô Tín, nhưng từ khi bài danh Địa Bảng vừa ra, bọn họ cũng không có dũng khí và chiến ý so đấu với Tô Tín.
Bởi vì cả hai không cùng một đẳng cấp, như vậy còn chơi thế nào?
Đặc biệt là võ giả Dung Thần Cảnh ba phái cảm nhận được kiếm ý cường đại do Tô Tín thả ra càng kiên định suy nghĩ như thế.
Với thực lực của bọn họ cảm nhận được kiếm ý này còn lạnh run, nếu như Tô Tín chính thức đứng trước mặt bọn họ sẽ như thế nào?
Cùng lúc đó tại Tiêu gia, Tiêu Hoàng cũng ngẩng đầu nhìn sang hướng Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, ánh mắt hắn đầy phục tạp.
Nghe nói Hà Hưu gặp được Tô Tín trong Cửu Trọng Kiếm Các, kết quả Hà Hưu không có dũng khí đánh một trận với Tô Tín và lui lại, chuyện này càng làm Tiêu Hoàng cảm giác rất không có tư vị.
Hắn và Hà Hưu cùng Lâm Trường Hà ngây ngốc trên tốp ba Nhân Bảng vài năm, Tiêu Hoàng rất hiểu tính tình của Hà Hưu.
Kết quả một người kiêu ngạo tự phụ tới cực điểm như Hà Hưu lại không có dũng khí xuất thủ trước mặt Tô Tín, có thể nghĩ Tô Tín hiện tại khủng bố tới mức nào.
Trước kia hắn còn suy nghĩ tranh phong với Tô Tín, kết quả quay người lại phát hiện Tô Tín đã đi trước mình rất xa, phát hiện này càng làm cho Tiêu Hoàng có một chút tuyệt vọng.
Một người sau lưng Tiêu Hoàng thản nhiên nói:
- Như thế nào, cảm giác tuyệt vọng?
Tiêu Hoàng vừa quay đầu lại, người nói chuyện dung mạo tuấn lãng, giữ lại hai hàng ria mép, còn mang theo dáng vẻ lười nhác và không bị trói buộc, chính là Tiêu gia thất gia Tiêu Vô Cực.
Tiêu gia đời trước có rất nhiều cường giả, hơn nữa đại bộ phận cũng chưa tới trăm tuổi, đang lúc chính trực tráng niên, yếu nhất cũng đã tấn chức Hóa Thần Cảnh hơn mười năm.
Vị Tiêu gia thất gia Tiêu Vô Cực này người ngoài xem ra hắn rất tầm thường, rất ít xuất hiện, phụ trách dạy bảo đệ tử trong gia tộc và không có địa vị gì, vị trí tương đối nhàn nhã, nhưng chỉ có Tiêu Hoàng tự mình biết vị thất thúc này có địa vị và thực lực cỡ nào trong Tiêu gia.
Thậm chí ngay cả phụ thân hắn có đôi khi còn phải hỏi ý kiến của thất thúc, cùng hắn thương thảo đại sự Tiêu gia.
Nghe được Tiêu Vô Cực nói, Tiêu Hoàng chỉ cười khổ lắc lắc đầu nói:
- Cũng không phải tuyệt vọng, có đôi khi cảm giác hành vi của mình những năm qua quá vô vị.
- Tính toán nhiều năm như vậy, kết quả còn kém một kiếm tiện tay của người ta, loại cảm giác này không dễ chịu.
- Tô Tín thường xuyên nói này giang hồ vẫn cần nhờ vào nắm đấm nói chuyện, hiện tại xem ra hắn nói quả nhiên không sai, hắn vẫn đi theo hướng này.
Trên mặt Tiêu Vô Cực mang theo nụ cười vui vẻ, nói:
- Kỳ thật ta hiểu cảm giác của ngươi, sinh ra cùng thời đại với thiên tài chính là một thất bại, giống như ta sinh ra cùng thời đại với Mạnh Kinh Tiên.
- Ngươi không có trải qua thời đại đó, lúc trước Mạnh Kinh Tiên còn khủng bố hơn cả Tô Tín hiện tại, dùng sức một mình ngăn cơn sóng dữ, bảo trụ vị trí Dịch Kiếm Môn trong trì kiếm ngũ phái, làm bọn đạo chích tránh lui, không người dám tranh phong với hắn, loại uy thế này ngươi tuyệt đối không cảm giác được.
- Nhân vật như Mạnh Kinh Tiên và Tô Tín cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện, trên giang hồ tới hiện tại chưa bao giờ thiếu người kinh tài tuyệt diễm, Tiêu gia ta cũng có qua nhưng lại không có khả năng đời nào cũng có, đã như vậy tội gì phải so đo với bọn họ?
- Dùng khuyết điểm chính mình đi so với sở trường của người ta, ngươi thật cảm thấy thất bại, nhưng vấn đề là ngươi cần phải so với bọn họ sao?
- Cho dù so như thế nào, Tiêu gia vẫn là Tiêu gia, ngươi vẫn là người thừa kế Tiêu gia như trước, hiện tại nghĩ nhiều như vậy chỉ tăng thêm phiền toái cho mình mà thôi.
Tiêu Vô Cực nói những lời này làm Tiêu Hoàng tỉnh ngủ, hắn cũng phát hiện mình quá đặt tâm vào chuyện vụn vặt.
Hắn không phải Hà Hưu, không có nhiều chấp niệm như vậy, chẳng qua bởi vì Tô Tín quá mạnh mẽ, võ giả cùng thời đại với hắn cảm thấy áp lực, chính bởi vì như thế Tiêu Hoàng mới cảm thấy thất bại, có chút suy nghĩ không thông.
Hiện tại trải qua Tiêu Vô Cực nhắc nhở nên hắn kịp phản ứng, tương lai chính mình sẽ khống chế Tiêu gia, bày mưu nghĩ kế, dùng khuyết điểm của mình so với sở trường của Tô Tín rất không thú vị, là một việc rất ngu xuẩn.
- Đa tạ thất thúc.
Tiêu Hoàng rất trịnh trọng thi lễ với Tiêu Vô Cực, Tiêu Vô Cực chỉ lười biếng đi ra ngoài, tùy ý khoát khoát tay, giống như chỉ làm một chuyện không có ý nghĩa mà thôi.
Lúc này Tô Tín thành công dung hợp kiếm hai mươi ba nhưng hắn không có ý định xuất quan, bởi vì hắn còn có một việc chưa làm, đó chính là tấn chức Dung Thần.
Kiếm hai mươi ba vừa ra, kiếm nguyên thần cực hạn của Tô Tín xem như trảm phá bình cảnh Dung Thần Cảnh, sau một khắc hắn liền có thể thần dung thiên địa, trực tiếp tấn chức Dung Thần!