Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 1180: Kiếm hai mươi ba của Tô Tín



Chuyện của Dịch Kiếm Môn lúc trước đã kéo cái quần lót cuối cùng của trì kiếm ngũ phái lộ ra trước mặt mọi người.

Kỳ thật lúc trước Kiếm Thần Sơn không có ra tay, nhưng bọn họ cũng không làm cái gì.

Chỉ có điều vài chục năm nay, Kiếm Thần Sơn luôn ở đáy cốc, dùng thực lực Kiếm Thần Sơn khi đó cũng không giúp đỡ, bởi vì dễ dàng dính vào phiền toái.

Trước mặt cái gọi là đồng khí liên chi, người Kiếm Thần Sơn lại lựa chọn bo bo giữ mình.

Hiện tại Tô Tín công nhiên nói chuyện này, Hàn Đông Đình tức giận.

Lúc này Liễu Trầm Phong lại đứng dậy, hắn buông bức tượng xuống, dùng ống tay áo lau bụi đá.

Liễu Trầm Phong xoay người lại, dung mạo của hắn rất bình thường, bình thường đến mức đặt vào trong đám người cũng sẽ làm người ta quên đi.

Làm người ta chú ý chính là kiếm trong tay Liễu Trầm Phong, đó là thanh kiếm không lưỡi! Vừa rồi Liễu Trầm Phong dùng thanh kiếm không lưỡi điêu khắc đá.

- Người Kiếm Thần Sơn ta xưa nay không thiện ăn nói, kể cả ta cũng như thế, chúng ta nói chuyện với ngươi, chỉ sử dụng kiếm mà thôi.

Liễu Trầm Phong nhìn Tô Tín, hắn thản nhiên nói:

- Khoanh tay đứng nhìn và nửa đường nhúng tay rất đơn giản, nhưng Kiếm Thần Sơn ta không thể bởi vì câu nói đầu tiên của Tô Tín ngươi mà khoanh tay đứng nhìn Thanh Thành kiếm phái bị diệt.

- Ngươi từng giao thủ với Dương Thần cảnh, đã như vậy, vậy ngươi tiếp một kiếm của ta, một kiếm qua đi, cho dù ngươi làm cái gì, Kiếm Thần Sơn ta sẽ không nhúng tay vào.

Tô Tín mỉm cười, nói:

- Có thể.

Hàn Đông Đình bên cạnh kinh ngạc.

Nhưng hắn biết rõ vị sư huynh của chính mình đã hơn mười năm chưa động thủ với ai, hắn bây giờ muốn giao thủ với tiểu bối như Tô Tín?

Tuy Tô Tín thật đánh chết Sầm Vệ Trang và Hắc Liên Thánh sứ, nhưng Hàn Đông Đình cũng biết quá trình, thành phần mưu lợi quá nhiều.

Chính diện đối địch, Tô Tín tuyệt đối không phải đối thủ của Dương Thần cảnh.

Tuy bọn họ hiện tạy chỉ giao thủ một chiêu, Hàn Đông Đình cũng không cho rằng Tô Tín có thể ngăn cản một kiếm của Liễu Trầm Phong.

Danh xưng Vô Phong Kiếm Tôn ngày xưa, bài danh thứ chín Địa Bảng cũng không phải thổi ra, Liễu Trầm Phong cường đại tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của người trong giang hồ.

Hàn Đông Đình không biết Liễu Trầm Phong làm như vậy có dụng ý là cái gì, nhưng hắn đã muốn giao thủ một chiêu với Tô Tín, Hàn Đông Đình cũng không ngăn cản, hắn chỉ yên lặng đứng sang một bên

Kiếm Thần Sơn chỉ có ba vị Dương Thần cảnh, trong đó Liễu Trầm Phong thực lực mạnh nhất, Hàn Đông Đình và người khác cũng chịu phục, cho nên hoàn toàn phục tùng Liễu Trầm Phong.

Trên đỉnh núi, Liễu Trầm Phong cầm vô phong kiếm, trước mắt Tô Tín như xuất hiện một vòng ánh sáng nhạt như mặt trời mới mọc, ánh sáng phá vỡ hỗn độn!

Vô phong kiếm đâm ra, kiếm ý khôn cùng bao phủ ngọn núi, Tô Tín ở khu vực trung tâm lại nhìn thấy ánh sao ảm đạm, quả thực không có khả năng phản kháng.

Ánh mắt Tô Tín lộ ra một tia chấn kinh, thực lực Liễu Trầm Phong rất mạnh, tuyệt đối là tồn tại cường đại trong hàng ngũ Dương Thần cảnh, thậm chí có thể sóng vai với Tần Nghiễm Vương Diệt.

Trường kiếm vô phong, không là vì cái gọi là nhân ái mà dừng giết, mà là vì vô song kiếm ý của Liễu Trầm Phong đã đạt đến mức tận cùng, dùng kiếm ý đả thương người, cho nên trường kiếm mới không có lưỡi.

Hiện tại, Tô Tín lần thứ nhất nhìn thấy kiếm ý cường đại như thế, cho dù gặp trang chủ Danh Kiếm Sơn Trang Kiếm Động Bát Hoang Hà Vô Sơn trong Cửu Trọng Kiếm Các, kiếm ý của hắn cũng không mạnh bằng Liễu Trầm Phong.

Phi Huyết kiếm bên hông Tô Tín phát ra tiếng leng keng, nó đã tấn cấp thành Thiên binh, có linh tính sơ bộ, chính bởi vì như thế, nó mới biết sợ hãi.

Đối mặt kiếm ý cường đại như thế, cho dù khí huyết sát xông lên trời, ma tính ngập trời như Phi Huyết kiếm cũng sợ hãi.

Kiếm trong tay Tô Tín sợ hãi, nhưng hắn sẽ không sợ hãi.

Tô Tín cầm chặt Phi Huyết kiếm trong tay, ý chí của Tô Tín cũng đã ngăn chặn ý chí của Phi Huyết kiếm, một kiếm như vạn vật quy nguyên, hư không ngưng đọng!

Kiếm hai mươi ba!

Liễu Trầm Phong ngạc nhiên.

Kiếm của Tô Tín cường đại vượt quá hắn tưởng tượng.

Một kiếm kia, Liễu Trầm Phong có thể nhìn thấy rất nhiều bóng dáng kiếm đạo, trong đó có chút chân ý kiếm đạo thậm chí làm cho hắn kinh hãi.

Những kiếm đạo này dung làm một thể, hóa thành kiếm vực khôn cùng bao phủ đỉnh núi!

- Lĩnh vực!

Hàn Đông Đình đang xem cuộc chiến cũng kinh ngạc.

Tô Tín thi triển một kiếm này giống như cường giả Chân Vũ cảnh hoặc là Dương Thần cảnh chí dùng lực lượng bản thân ảnh hưởng thiên địa và tạo thành lĩnh vực.

Về sau Hàn Đông Đình kịp phản ứng, Tô Tín thi triển không thể là lĩnh vực, mà là một kiếm này có uy năng quá mức bá đạo, cho nên uy năng một kiếm này vừa bộc phát, không gian cũng biến hóa thành ‘ kiếm vực ’!

Thân thể Tô Tín xuất hiện một hư ảnh, hư ảnh bước ra khỏi người hắn, một kiếm này chậm rãi đâm ra, thiên biến vạn hóa dung làm một thể, đây là kiếm đạo đại thành của Tô Tín đâm ra một kiếm, kiếm hai mươi ba siêu việt thời gian và không gian!

Hư không dừng lại, tất cả chậm chạp tới cực điểm.

Đây là một kiếm do kiếm đạo bản thân Tô Tín phát huy đến mức tận cùng, vô số kiếm điển chí cường tạo thành kiếm hai mươi ba, chúng như hóa thành ma kiếm siêu việt thời gian cùng không gian, đối mặt một kiếm này, ngay cả kiếm ý cường đại của Liễu Trầm Phong cũng sinh ra biến hóa và vặn vẹo.

Vào lúc hai bên va chạm nhau, vô số kiếm khí tứ tán, kiếm hai mươi ba của Tô Tín sinh ra lĩnh vực cũng nứt vỡ, Liễu Trầm Phong lại cau mày.

Tuy nhìn như hắn chiếm thế thượng phong, nhưng kiếm hai mươi ba của Tô Tín lại trực tiếp vặn vẹo kiếm ý của hắn, uy lực một kiếm này cũng làm hắn kinh hãi.

Sau nửa ngày, trên đỉnh núi giống như có mấy trăm kiếm giả đại chiến, khắp nơi hỗn độn và bữa bãi.

Sắc mặt Tô Tín hơi tái nhợt, cánh tay cầm kiếm hơi run rẩy, thực lực của Liễu Trầm Phong rất đáng sợ, nhưng Tô Tín vẫn có thể ngăn cản một kiếm này.

Bình thường từ hệ thống hối đoái công pháp sẽ có 5% độ thuần thục.

Nhưng bởi vì kiếm hai mươi ba của Tô Tín là do hắn tự sáng tạo ra, cho nên không có yêu cầu độ thuần thục.

Dựa theo trước kia, Tô Tín hối đoái ra kiếm hai mươi ba có độ thuần thục 100%, [ T R U Y E N F U L L . V N ] so sánh với kiếm hai mươi ba Tô Tín sử dụng hiện tại đã có năm thành uy năng khi sử dụng tiêu hao phẩm.

Sở dĩ không có triệt để siêu việt kiếm hai mươi ba tiêu hao phẩm, đó là bởi vì Tô Tín dung hợp những kiếm điển kia chỉ cảm ngộ chân ý kiếm đạo trong đó chứ không tu luyện chúng tới đại thành.

Nếu không, kiếm hai mươi ba của Tô Tín dung hợp nhiều kiếm điển chí cường như vậy, sau khi hắn đại thành, uy lực chắc chắn sẽ vượt qua kiếm hai mươi ba ban đầu.

Liễu Trầm Phong thả vô phong kiếm trong tay xuống, ánh mắt nhìn về phía Tô Tín mang theo dị sắc.

Hắn nhớ rõ, kiếm đạo cũng không phải là võ đạo duy nhất Tô Tín đang tu luyện, kết quả hắn có tạo nghệ kiếm đạo còn cao hơn rất nhiều kiếm giả chuyên tu kiếm đạo.

Đáng tiếc một đời tuổi trẻ của Kiếm Thần Sơn hiện tại không ai sánh vai với Tô Tín, thậm chí không ai có một nửa thành tựu như Tô Tín.

Liễu Trầm Phong nói với Tô Tín:

- Từ hôm nay trở đi, Kiếm Thần Sơn ta sẽ phong sơn ba năm nghiên cứu kiếm đạo, chúng ta không quản chuyện bên ngoài, cũng giao dịch phù văn với ngươi.

Tô Tín cười cười, hắn thi lễ với Liễu Trầm Phong, sau đó đi theo Hàn Đông Đình giao dịch phù văn.

Thế nhân đều nói võ giả Kiếm Thần Sơn làm việc khô khan, đều là tên điên chỉ biết luyện kiếm.

Nhưng nếu ai cũng cho rằng Kiếm Thần Sơn đều là tên điên, đoán chừng Kiếm Thần Sơn cũng không bảo tồn đến bây giờ.

Tối thiểu ‘ Vô Phong Kiếm Tôn ’ Liễu Trầm Phong rất hiểu đạo lí đối nhân xử thế, trường kiếm vô phong, hắn làm người xử sự cũng giống như vô phong kiếm của hắn, nhìn như không có uy hiếp nhưng trên thực tế lại là phong mang nội liễm.

Dịch Kiếm Môn bởi vì chuyện năm xưa nên lựa chọn đứng nhìn, thậm chí có bỏ đá xuống giếng với Thanh Thành kiếm phái cũng không ai nói gì.

Kiếm Thần Sơn lại không thể, hiện tại Liễu Trầm Phong hứa hẹn đối chiến một kiếm với Tô Tín đã cho người giang hồ một câu trả lời, chứng minh Kiếm Thần Sơn bọn họ không cố ý khoanh tay đứng nhìn.

Phong sơn ba năm cũng có đạo lý như vậy, mặc dù nói là bịt tai trộm chuông, nhưng tối thiểu mặt mũi không trở ngại.

Trao đổi phù văn với Kiếm Thần Sơn, Tô Tín lập tức ngựa không dừng vó tiến về Ba Thục.

Ba Thục Kiếm Các đường xá quá xa, cho nên Tô Tín lãng phí phần lớn thời gian trên đường đi.

Tô Tín rất có nắm chắc thuyết phục Ba Thục Kiếm Các, hắn có người quen trong Ba Thục Kiếm Các, hơn nữa hắn rất hiểu phong cách hành sự của Ba Thục Kiếm Các.

Bởi vì lần trước Tô Tín đã tới Ba Thục Kiếm Các, cho nên đệ tử thủ vệ không cần thông báo, trực tiếp dẫn Tô Tín tới gặp Công Thâu Ngu.

Nhìn thấy Tô Tín lần nữa, Công Thâu Ngu kinh ngạc nói:

- Ngươi còn chuẩn bị luyện chế binh khí sao? Tuy ngươi hiện tại là Dung Thần cảnh, dùng thực lực và thân phận của ngươi dễ dàng chiếm được binh khí Thiên cấp, nhưng thanh Phi Huyết kiếm kia rất thích hợp với ngươi, ta khuyên ngươi nên kiên nhẫn một ít, dùng chút thời gian nuôi dưỡng Phi Huyết kiếm trở thành Thiên binh đi.

- Nếu không trực tiếp chế tạo Thiên binh không hợp với thuộc tính của ngươi, hắn phát huy ra uy năng còn kém xa Phi Huyết kiếm.

Tô Tín xuất ra Phi Huyết kiếm, cười cười nói:

- Phi Huyết kiếm đã sớm trở thành Thiên binh, lần này ta tới là muốn bàn mua bán với tông chủ Ba Thục Kiếm Các.

Công Thâu Ngu trực tiếp xem nhẹ lời sau của Tô Tín, hắn trực tiếp nhìn Phi Huyết kiếm trong tay Tô Tín, thậm chí cầm nó vào trong tay, lật qua lật lại, trong miệng lẩm bẩm nói:

- Điều đó không có khả năng, cho dù có mảnh vỡ nhiễm máu cường giả Chân Vũ cảnh cũng không thể tấn cấp Thiên binh nhanh như vậy.

Tô Tín cười cười, đương nhiên hắn không có khả năng nói cho Công Thâu Ngu biết Phi Huyết kiếm có thể tấn chức thành Thiên binh nhanh như vậy là vì hệ thống.

Tô Tín ho khan một tiếng, nói:

- Công Thâu đại sư, trước không vội nghiên cứu binh khí, lần này ta tới là muốn giao dịch với tông chủ quý tông, cho nên kính xin đại sư ngươi dẫn tiến một chút.

Công Thâu Ngu sững sờ, lúc này mới nói:

- Ah, đúng rồi, dùng thân phận ngươi bây giờ có thể trực tiếp gặp mặt nói chuyện với tông chủ Ba Thục Kiếm Các, như vậy ngươi chờ chút, ta đi tìm tông chủ bẩm báo đã.

Nói xong Công Thâu Ngu hấp tấp rời khỏi đình viện.