Lúc này Tô Tín đang làm cái gì? Hắn bất hạnh phát hiện mình lạc đường.
Trong cung điện dưới lòng đất này sương mù bao phủ khắp nơi, lúc trước hắn có thể chạy đi mấy ngàn chính là có dấu vết giao thủ của Tạ Chỉ Yến và Giang Lăng, sau khi đi một phút thì hắn phát hiện mình không tâấy thân ảnh hai người.
Vốn Tô Tín cho rằng Tạ Chỉ Yến đã đào tẩu nhưng trên mặt dất không còn dấu vết đánh nhau, hắn mới biết mình đã lạc đường.
Không có biện pháp, Tô Tín chỉ âm thầm qan sát dấu hiệu trên mặt đất, hắn cẩn thận thăm dò, nhìn xem có thể tìm được Tạ Chỉ Yến hay không.
Trong sương mù không nhìn thấy cảnh vật quá ba bước, hơn nữa không có cảm giác phương hướng, tất cả chỉ có thể nhờ vận may..
Đi như thế thêm một phúc đồng hồ, sương mù trước mặt dần dần mỏng manh, từng dãy nhà kho xuất hiện trước mặt Tô Tín.
Có hơn mười nhà kho, trên đó viết: vàng bạc, binh khí, dược liệu, công pháp... Hiển nhiên là Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh đi theo Đại Chu đánh Đông Tấn đã cướp các loại vật tư này.
Không nghĩ tới mèo mù đụng với chuột chết, đi loạn cũng có thể tới nơi này.
Nhưng trên bảo khố có năm vết lõm sâu vào, hiển nhiên cũng cần cầm năm cái chìa khóa mới có thể mở ra.
Đúng lúc này phía sau lại có tiếng cười to vang lên.
“Ha ha ha! Không nghĩ tới bảo tàng của Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh lại là thật, chỉ cần ta chạy đi, lập tức thông tri người phụ trách Thanh Thành kiếm phái tại Tương Nam, bảo tàng này sẽ thuộc về Thanh Thành kiếm phái!”
Phương Đông Đình bước ra khỏi sương mù, hắn nhìn thấy Tô Tín, lập tức kinh ngạc nói: “Ngươi không chết? A Thất đâu rồi?”
Phương Đông Đình không sao cả nói: “Cung Thanh Phong chết là tốt rồi, Giang Lăng có Tạ Chỉ Yến kéo, nhất thời nửa khắc không tới được đây.”
Nhìn thấy thái độ lạnh lùng của Phương Đông Đình như vậy, Tô Tín nói: “A Thất đã liều mạng cứu ngươi, chẳng lẽ ngươi không có chút cảm động nào hay sao?”
Phương Đông Đình xùy cười một tiếng: “Hắn chỉ là con chó nhà ta nuôi mà thôi, chết thì chết, có gì mà cảm động chứ?”
“Nếu lúc trước không có phụ thân ta cứu hắn, hắn cũng sớm chết trong núi rừng và bị dã thú ăn sạch rồi.”
“Là gia tộc ta nuôi hắn, dạy võ công cho hắn, hiện tại hắn hoàn trả là đương nhiên.”
Tô Tín lạnh lùng nhìn Phương Đông Đình, chẳng lẽ người xuất thân danh môn chính phái đều là những kẻ tính cách lương bạc như vậy sao?
Người như A Thất đáng thương cũng đáng hận, loại người ngu trung như thế có chết cũng đáng đời.
Phương Đông Đình rút trường kiếm bên hông ra, cười nói: “Tô Tín, lần trước ngươi và nữ nhân Tạ Chỉ Yến kia dám mạo phạm ta, ta nói rồi, khoản nợ này chúng ta sớm muội gì cũng tính taons, vừa vặn hôm nay ngươi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy, khoản nợ này chúng ta cũng nên tính toán một lần.”
“Không nhìn thấy cái gì sao?”
Tô Tín nhìn vào nhà kho và nói: “Ngươi nói là bảo tàng Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh? Ngươi nghĩ quá nhiều, hiện tại bên ngoài còn có cường địch Giang Lăng chưa trừ, ngươi còn muốn tự giết lẫn nhau?”
Phương Đông Đình cười lạnh, nói: “Giang Lăng vẫn còn dây dưa với Tạ Chỉ Yến, không có nhanh tìm tới nơi này như vậy.”
“Bên ngoài ta còn có một tùy tùng âm thầm ẩn nấp, hắn phát hiện ta biến mất thời gian dài như vậy không có xuất hiện, nhất định sẽ báo cho sư thúc ta biết, đến lúc đó Thanh Thành kiếm phái tại Tương Nam sẽ dẫn người tới đây, bảo tàng vẫn là của chúng ta.”
“Cho nên bất cứ kẻ nào biết tin tức bảo tàng đều phải chết! Đúng rồi, thủ hạ ngươi Phi Ưng Bang của ngươi cũng biết địa điểm bảo tàng, cho nên thật có lỗi, bọn chúng cũng không thể sống sót.”
“Thanh Thành kiếm phái các ngươi không chỉ có một mình ngươi?”
Nội tâm Tô Tín trong lập tức kinh ngạc.
Phương Đông Đình lạnh nhạt nói: “Tốt xấu gì Thanh Thành kiếm phái chúng ta cũng là một trong cầm kiếm ngũ phái, chìa khóa bảo tàng Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh bỗng nhiên xuất hiện, tung tích chìa khóa thứ năm đột nhiên xuất hiện, nếu nói đây là trùng hợp thì quỷ mới tin.”
“Vì đạt được mục đích ổn thỏa, Thanh Thành kiếm phái cũng không có đánh rắn động cỏ, ngoài sáng phái ta tới đây, vụng trộm còn có một võ giả cảnh giới Tiên Thiên đang chờ ở Thần Châu phủ bên cạnh Thường Ninh phủ, chỉ cần đạt được tin tức của ta, hắn có thể trong một buổi chạy tới Thường Ninh phủ.”
Tô Tín nói thầm một tiếng, chính mình quả nhiên vẫn xem thường anh hùng thiên hạ.
Kỳ thật kế sách của Giang Lăng và Cung Thanh Phong không coi là thật cao minh, chỉ có điều tất cả mọi người cho rằng Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh đã triệt để biến mất, Tam Tương Vũ Lâm Minh sụp đổ từ lâu, không nghĩ tới vẫn còn lưu lại dư nghiệt, không có ai hoài nghi lên người bọn họ mà thôi.
Tô Tín sau khi đạt được manh mối liền cảm giác không đúng, đương nhiên người Thanh Thành kiếm phái không phải ngu xuẩn, bọn họ khẳng định cũng có hoài nghi.
Thanh Thành kiếm phái làm việc quá cẩn thận, lại còn có võ giả Tiên Thiên mai phục tại Tương Nam.
Nếu thật để Phương Đông Đình đi ra ngoài, trực tiếp giết sạch tất cả người biết rõ vị trí bảo tàng Đỗ Nguyên Thánh, bọn hắn Thanh Thành kiếm phái có thể độc chiếm tất cả bảo tàng.
Phương Đông Đình nhìn sắc mặt Tô Tín biến ảo, khóe miệng của hắn nở nụ cười trêu tức.