Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 1216: Ra tay



Nhắc tới cái tên Lý Bá Dương, sắc mặt Huyền Minh biến thành khó coi, nhưng Huyền Khổ thản nhiên nói:

- Không cần như thế, xưa nay đã có tranh chấp đạo phật, không phải gió đông thổi bạt gió tây thì chính là gió tây áp đảo gió đông, hôm nay Đạo môn hưng thịnh, ngày sau Phật tông chưa chắc không vùng lên.

Huyền Minh gật đầu nói:

- Đạo môn cũng chỉ có một mình Lý Bá Dương đột phá đến cảnh giới này, Thái Nhất Đạo Môn ‘ Nguyên Khư Tán Nhân ’ Huyền Trần Tử bế quan trăm năm không xuất hiện, có lẽ hắn chưa đột phá cảnh giới kia.

Huyền Khổ lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết, ta nhìn không thấu Huyền Trần Tử, Thái Nhất Đạo Môn thanh tịnh bô vi, nhưng Huyền Trần Tử lại quá thanh tịnh vô vi, vô vi đến mức giống đền thờ, lập đền thờ trên trăm năm.

Huyền Khổ lại nói:

- Trừ Đạo môn ra, kỳ thật trong Phật tông cũng có một người tiến vào cảnh giới này.

Sắc mặt Huyền Minh ngưng trọng nói:

- Là chủ trì Kim Cương tự, ‘ Bảo Tương Như Lai ’ Tác Nam Triệt?

Mật Tông thượng sư đều dùng tôn hiệu Bồ Tát làm tên, vị ‘ Bảo Tương Như Lai ’ Tác Nam Triệt kia dùng Phật làm tên, đó chính là cường giả Chân Vũ cảnh duy nhất của Mật Tông, nếu Mật Tông nếu không có hắn, có lẽ đã sớm bị Thiếu Lâm tự diệt.

Huyền Khổ lắc đầu nói:

- Là sư đệ.

Nghe hai chữ này, sắc mặt Huyền Minh đầy phức tạp.

Trong chữ lót Huyền, Huyền Đàm là người trẻ tuổi nhất, thậm chí còn trẻ hơn cả hắn, Huyền Đàm lại đi trước tất cả mọi người, Huyền Khổ nói Huyền Đàm có thể đạt tới cảnh giới này, Huyền Minh không hoài nghi.

Chỉ có điều Huyền Minh cũng biết, chuyện lúc trước không thể trách Huyền Khổ.

Cho dù Thiếu Lâm tự cũng không thể thoát khỏi tranh quyền đoạt lợi.

Lúc trước lão Phương Trượng đã chết, đám võ giả thế hệ trước của Thiếu Lâm tự bất mãn khi Phương Trượng chọn Huyền Đàm đảm nhiệm chức Phương Trượng, chỉ có điều bởi vì hắn có thực lực Chân Vũ cảnh nên không ai nói gì.

Nhưng chờ đến lúc Huyền làm việc cấp tiến thể hiện ra ngoài, thậm chí còn tiến hành cải cách quy củ cơ bản nhất của Thiếu Lâm tự, đám tăng nhân thế hệ trước đã nhảy ra.

Khi đó tăng nhân thế hệ trước của Thiếu Lâm tự là thế lực rất mạnh, mạnh đến mức có thể ảnh hưởng một nửa võ giả Thiếu Lâm tự.

Cho nên Huyền Khổ không muốn nhìn thấy Thiếu Lâm tự phân liệt, về công về tư, hắn phải đứng ra.

Huyền Minh ổn định cảm xúc, không hề nghĩ những chuyện kia, nói với Huyền Khổ:

- Sư huynh, Thịnh Kinh thành truyền ra tin tức, trong tay Tô Tín có một quả phật cốt xá lợi của cao tăng Chân Vũ cảnh thượng cổ lưu lại, đã bị người ta chứng minh là thật, hơn nữa Tô Tín từng dùng thời gian ba ngày sử dụng phật cốt xá lợi giao dịch với Tây Cương Mật Tông.

- Phật cốt xá lợi nằm trong tay Tô Tín chỉ là phế vật, nhưng Tây Cương Mật Tông hiện tại đã xuất thế, ta sợ bọn họ dùng thứ gì đó trao đổi phật cốt xá lợi trong tay Tô Tín.

Huyền Khổ gật đầu nói:

- Thế thì tốt, ngươi mang người đi thôi, đừng mang Huyền Chân, mang mấy vị sư thúc ẩn tu ở La Hán đường hoặc Bát Nhã đường đi đi.

Huyền Minh gật đầu, hắn biết rõ Huyền Khổ có ý gì.

Người Giảng Kinh đường có phương thức làm việc cực đoan, tuy Huyền Chân là cường giả Dương Thần cảnh mạnh nhất Thiếu Lâm tự hiện tại, thậm chí hắn còn mạnh hơn mấy Dương Thần cảnh ẩn tu, nhưng hắn không thể khống chế, cho dù là Huyền Khổ cũng không thể chỉ huy hắn.

Lần này bọn họ không định cướp đoạt phật cốt xá lợi trong tay Tô Tín, cho nên không thể mang Huyền Chân.

Huyền Minh gật đầu, cầm thủ lệnh của Huyền Khổ trở lại La Hán đường, đi vào trạch viện sâu nhất trong La Hán đường.

Hắn đẩy cửa ra, bên trong có phật quang phổ chiếu, nơi này là không gian khác, chẳng qua giống như Ninh Viễn đường của Tô gia nhưng lối ra vào lại tương thông liên tiếp với thế giới bên ngoài.

Thiếu Lâm tự truyền thừa trên vạn năm, nội tình thâm hậu kinh người.

Nhìn từ bên ngoài, Thiểu Thất sơn rất bình thường nhưng kỳ thật nó ẩn chứa càn khôn.

Thiếu Lâm tự bị bao phủ trong trận pháp to lớn, hơn nữa La Hán đường còn có không gian độc lập trong Thiếu Lâm tự.

Bên trong có thiên địa nguyên khí vô cùng nồng đậm, phi thường thích hợp võ giả tu luyện.

Huyền Minh thở dài một hơi, hắn nói vào bên trong:

- Phương Trượng có lệnh, lệnh các vị sư thúc theo ta xuống núi một chuyến.

- Còn thủ lệnh Phương Trượng?

Bên trong có một giọng nói truyền ra ngoài.

Huyền Minh xuất ra thủ lệnh Phương Trượng, người bên trong mới nói:

- Chờ một lúc, chúng ta vẫn còn tu luyện, ba ngày mới có thể thu công, đến lúc đó sẽ đi tìm ngươi.

Ánh mắt Huyền Minh lộ ra một tia giận dữ nhưng lại bị hắn áp chế, trên mặt lại không lộ ra vẻ gì:

- Ta sẽ ở bên ngoài chờ mấy vị sư thúc.

Những người ẩn tu trong không gian độc lập chính là lực lượng ẩn giấu của Thiếu Lâm tự, chính là cao tăng chữ lót ‘ Không ’ đời trước.

Tuy bên ngoài Thiếu Lâm tự chỉ có hai võ giả Dương Thần cảnh, La Hán đường Huyền Minh và Giảng Kinh đường Huyền Chân.

Nhưng kỳ thật suy nghĩ một chút sẽ biết, Thiếu Lâm tự không có khả năng chỉ có thực lực như thế, Thanh Thành kiếm phái còn có năm tên võ giả Dương Thần cảnh, Thiếu Lâm tự không có khả năng chỉ có hai người.

Chỉ có điều phong cách của Thiếu Lâm tự không giống Thanh Thành kiếm phái, người cầm quyền Thiếu Lâm tự đều là võ giả cùng thời đại.

Ví vị Phương Trượng đời trước có chữ lót Không, cho nên Thiếu Lâm tự sẽ do cao tăng chữ lót Không chưởng quản.

Rồi sau đó đến lúc Huyền Đàm tiếp nhận Phương Trượng, những tăng nhân chữ lót Không sẽ vào không gian độc lập ẩn tu, khi đó tăng nhân chữ Huyền sẽ cầm quyền.

Cho nên Thiếu Lâm tự hiện tại bày ra cho bên ngoài nhìn thấy thực lực mạnh nhất là tăng nhân chữ Huyền, nhưng lại không phải tất cả lực lượng của Thiếu Lâm tự.

Chỉ có điều Huyền Minh cũng không thích những tăng nhân chữ lót Không, mặc dù bọn họ đồng lứa với sư trưởng của hắn, nhưng Huyền Minh có thành kiến lớn với bọn họ.

Nếu không phải bọn họ liên thủ bức bách Huyền Đàm, Huyền Đàm cũng không từ nhậm vị trí Phương Trượng.

Hơn nữa trọng yếu nhất bọn họ nhìn thấy mình liên thủ có thể bức bách Phương Trượng thoái vị, cho nên bọn họ càng làm việc hung hăng càn quấy.

Nhưng bọn họ không dám hung hăng càn quấy với Huyền Khổ, nhưng sẽ không chú ý nhiều tới người khác, bởi vì bọn họ bối phận cao, thực lực mạnh.

Tuy Huyền Minh cùng là Dương Thần cảnh giống bọn họ, nhưng tăng nhân chữ lót Không nhưng đều là sư thúc sư bá của Huyền Minh, cho dù là cùng giai cũng phải bảo trì tôn kính.

Nhìn bọn họ nói chuyện lúc nãy là hiểu, những tăng nhân này không đặt Huyền Minh là thủ tọa La Hán đường vào trong mắt.

Nhưng vấn đề hiện tại bọn họ nói gì thì Huyền Minh cũng chỉ có thể chịu đựng, bởi vì Thiếu Lâm tự còn cần bọn họ.

Tăng nhân chữ lót Huyền trong Thiếu Lâm tự còn chưa phát triển hoàn toàn, cho dù thủ tọa Bát Nhã đường Huyền Thông ngày sau có thể tấn chức Dương Thần cảnh cũng như vậy.

Hơn nữa chữ lót Giác của Thiếu Lâm tự chỉ mới bộc lộ tài năng, cho nên Thiếu Lâm tự hiện tại cũng không thể không có lực lượng trung kiên là chữ lót Không.

Huyền Minh lắc đầu, hắn rất không muốn làm việc chung với tăng nhân chữ lót Không.

Nếu không phải lần này đi Thịnh Kinh thành có khả năng đối mặt người Tây Cương Mật Tông, thậm chí hắn còn muốn đi một mình.

Tăng nhân chữ lót Không đang ẩn tu là lực lượng trung kiên của Thiếu Lâm tự, lúc đó Thiếu Lâm tự cũng cường thế nhất, thậm chí uy áp Trung Nguyên.

Khi đó chỉ cần người Thiếu Lâm tự ra tay, cam đoan tà ma tránh lui, không người dám tranh phong, cho nên bọn họ thủ đoạn làm việc của bọn họ bá đạo tới cực điểm.

Rồi sau đó Thiếu Lâm tự rơi xuống đáy cốc, bọn họ vừa vặn ẩn tu, cả Thiếu Lâm tự chỉ có Huyền Đàm dẫn dắt lực kháng áp lực từ Tạo Hóa Đạo môn, thậm chí còn tranh được không ít chỗ tốt và gia tăng thực lực cho Thiếu Lâm tự.

Huyền Minh tự mình trải qua tất cả những việc này, hắn biết đám tăng nhân chữ lót Không chẳng giúp được bao nhiêu việc, cả ngày chỉ tiềm tu trong bí cảnh.

Chính vì thế phong cách hành sự của bọn họ vẫn ở thời đại cường thế, gặp chuyện sẽ không thỏa hiệp, chỉ biết nghiền áp đến cùng.

Chỉ có điều thời đại đó đã là quá khứ, Thiếu Lâm tự hiện tại muốn động thủ với thế lực nào cũng phải suy nghĩ kỹ, thủ tọa các phân đường của Thiếu Lâm tự hiện tại phải là kẻ đa mưu túc trí, làm việc cẩn thận.

Những tăng nhân chữ lót Không ngày ngày tiềm tu, không có trải qua nghịch cảnh nên không hiểu tình huống của đám người Huyền Minh.

Nhưng không biết làm sao, bọn họ có bối phận cao, thực lực mạnh, tuy không giúp đỡ hỗ trợ nhưng gây phiền toái lại là nhất lưu.

Hơn nữa Thiếu Lâm tự còn cần bọn họ chấn nhiếp bọn đạo chích, cho nên càng cung phụng bọn họ như Bồ Tát, trừ phi chữ lót Huyền phát triển triệt để, nếu không vẫn phải cung phụng tăng nhân chữ lót Không này.

Chờ ba ngày sau, ba cao tăng chữ lót Không xuất quan, Huyền Minh lại dẫn vài tên võ giả Dung Thần cảnh và Hóa Thần cảnh đi thẳng tới Thịnh Kinh thành.

Tuy thái độ ba cao tăng chữ lót Không chẳng tốt lắm, nhưng cao tăng xuất thân Thiếu Lâm tự lại không có kẻ yếu.

Thời kỳ đỉnh phong của bọn họ là thời kỳ đỉnh phong của Thiếu Lâm tự, cho nên đi theo Thiếu Lâm tự uy áp võ lâm Trung Nguyên, sức chiến đấu rất bảo đảm.

Hơn nữa lần này bọn họ không phải đi khai chiến với Mật Tông, bọn họ chỉ muốn phật cốt xá lợi trong tay Tô Tín mà thôi, Huyền Minh mang nhiều người như vậy cũng đề phòng Tây Cương Mật Tông chó cùng rứt giậu, từ đó động thủ với bọn họ trong Thịnh Kinh thành.

Bọn họ biết rõ thù hận giữa Mật Tông và Thiếu Lâm tự, Mật Tông tuyệt đối có thể làm việc này.

Cho dù là trong Thịnh Kinh thành, đám người Mật Tông dám đỏ mắt ra tay với bọn họ, cho nên không thể không phòng.

Hà Nam đạo cách Bắc Nguyên đạo rất gần, tốc độ của võ giả Dương Thần cảnh càng khủng bố, cho dù chiếu cố tốc độ của võ giả Hóa Thần cảnh nên chậm một chút, bọn họ chỉ dùng ba ngày là đi tới Thịnh Kinh thành.

Trong cao tăng chữ lót Không, một người có râu quai nón, trên cổ mang tràng hạt lớn như nắm đấm nói:

- Nhớ ngày xưa nơi này rất hoang vu, nguyên khí thiên địa không nồng đậm, ngay cả Bắc Nguyên Độc Cô thị cũng chướng mắt nơi này, không nghĩ tới bây giờ lại bị Cơ Hạo Điển đoạt thiên hạ, thành lập đô thành, quả nhiên không ngờ tới.

Nghe xong lời này, sắc mặt Huyền Minh thay đổi, hắn quay đầu nói với tăng nhân kia:

- Không Kiến sư thúc, nơi này là Thịnh Kinh thành, kính xin ngài chú ý ngôn từ một chút, không nên gây phiền toái không cần thiết.