Đám người Yến Khuynh Tuyết nghe Tô Tín nói lời hiên ngang như vậy càng cảm động, đặc biệt là A Nhượng.
Nội tâm hắn còn cảm thán, quả nhiên không hổ là thiếu niên anh hiệp đứng hàng Nhân Bảng, giác ngộ thật cao, ‘ hiệp giả vì nước vì dân ’, những lời này đúng là chuẩn xác.
“Mạnh công tử quả nhiên cao thượng, tiểu nữ tử bội phục.”
Nghe được Tô Tín nói như vậy, Yến Khuynh Tuyết càng không nói tới những lời mời chào lúc trước
Lương bá lúc này sốt ruột nháy mắt, hiện tại không nói còn chờ cái gì?
Đương nhiên Tô Tín cũng nhìn ra, lần này hắn cũng không giả bộ, hắn nói: “Yến tiểu thư, lần này ngươi tới đây cũng không chỉ vì cảm tạ ta ah? Ngươi có chuyện gì cứ việc nói đi, chỉ cần không vi phạm điểm mấu chốt của tại hạ, tại hạ nhất định sẽ hỗ trợ.”
Yến Khuynh Tuyết chần chờ sau đó nói: “Mạnh công tử, mặc dù ta thỉnh cầu có chút đường đột nhưng ta vẫn muốn mời ngươi giúp ta một tay.”
Nàng còn không nói muốn Mạnh Thanh Trạch làm thủ hạ, đối với cường giả trên Nhân Bảng mà nói, ngươi có thể cầu hắn hỗ trợ nhưng tuyệt đối không có tư cách bảo nhân gia làm thủ hạ của ngươi.
Nàng nói uyển chuyển, Tô Tín đương nhiên cũng không thể một lời đáp ứng ngay được.
“Thật có lỗi Yến tiểu thư, nếu là chuyện khác ta còn có thể giúp đỡ nhưng kế tiếp ta chuẩn bị du lịch Tương Nam, thật sự là không có có bao nhiêu thời gian ở lại thành Thương Sơn.”
“Còn nữa, đây là chuyện trong thành Thương Sơn, ta một người ngoài xen vào không tốt đâu.”
Lương bá vội vàng nói: “Mạnh công tử ngươi đừng vội cự tuyệt, nếu như ngươi đáp ứng giúp tiểu thư chúng ta, bức họa này là của ngươi.”
Lương bá mở bức họa ra, đó là bức họa Tông Hạo Dương tự tay vẽ Trầm Tích Quân.
Tô Tín vốn là sững sờ, sau khi nhớ tới lai lịch bức họa này, trên mặt cố ý làm ra vẻ khiếp sợ: “Đây là bức họa sư phụ ngươi vẽ sư mẫu.”
Tô Tín lúc này lau mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa đã lòi đuôi.
Ban đầu hắn còn không hiểu bức họa này có ý nghĩa gì.
May mà Thiết Vô Tình cho hắn tư liệu có nhiều tin tức về Tông Hạo Dương, phòng ngừa sau này có người dùng Tông Hạo Dương thăm dò hắn làm lòi đuôi.
Trong đó có miêu tả bức họa này, tuy chỉ có một câu nhưng Tô Tín liên hệ cả hai với nhau, có chín thành chín chuôi nắm chắc chính là nó.
Quả nhiên Yến Khuynh Tuyết lúc này mới nói: “Đúng là Tông Hạo Dương tiền bối đưa tặng bức họa cho mối tình đầu của mình, nhưng nếu như Mạnh công tử không muốn tới giúp ta, ta cũng sẽ tăng bức họa cho Mạnh công tử ngươi, xem như cảm tạ ân Mạnh công tử viện thủ. “
Tô Tín tiếp nhận bức hoạ sau đó nói: “Không cần như thế, bức họa này vô cùng trọng yếu với sư phụ ta, hắn năm đó tìm kiếm đã lâu không có kết quả, còn tưởng rằng là bị người Trầm gia phá hủy.”
“Hiện tại ta mang bức họa này về thì sư phụ rất vui vẻ, chỉ bằng điểm này ta nguyện ý trợ giúp Yến tiểu thư.”
Nghe được Tô Tín hứa hẹn, nội tâm đám người Lương bá vô cùng vui vẻ,đoôi mắt Yến Khuynh Tuyết lúc này sáng ngời, nàng vội vàng nói: “Mạnh công tử đừng nói như vậy, ngươi tới giúp thì Khuynh Tuyết vô cùng cảm tạ, làm sao có thể thu Mạnh công tử làm thủ hạ chứ.”
Tô Tín cười cười lắc lắc đầu, nói: “Không quy củ không thành vuông tròn, bất kỳ địa phương nào cũng phân chủ yếu và thứ yếu, ta gia nhập dưới trướng Yến tiểu thư thì chính là thủ hạ của ngươi nếu không những người khác hội nghĩ như thế nào?”
Lương bá nhìn Tô Tín, quả thực hắn có hảo cảm với vị cường giả Nhân Bảng này rất lớn.
Lúc trước hắn còn thật lo lắng Mạnh Thanh Trạch nếu quyết định trợ giúp tiểu thư vậy nên an bài địa vị hắn thế nào?
Nếu như song phương đối đãi ngang hàng, đối với những người gia nhập tiểu thư sau đó thì sao, ai nói bọn họ nghe đây?
Hiện tại Mạnh Thanh Trạch biết tiến thoái như vậy, suy nghĩ vì Yến Khuynh Tuyết cũng làm cho Lương bá sinh lòng cảm kích với hắn.
Mà lúc này đám thám tử theo sau Yến Khuynh Tuyết nghe được tin tức như thế liền tranh thủ truyền tin cho đám người Yến Trọng Hằng.
Nghe tin tức như thế, mọi người phản ứng đầu tiên chính là không tin, nhưng sau khi biết được nguyên nhân thì sắc mặt bon họ biến thành tái nhợt..
Đầu năm nay tôn sư trọng đạo chính là chuẩn tắc lớn nhất giang hồ, một ngày là thầy cả đời là cha, những lời này không phải nói cho có.
Trừ những ma đầu khi sư diệt tổ, những người khác sẽ giữ nghiêm chuẩn tắc này, càng không cần nói Mạnh Thanh Trạch.
Biết được Yến Khuynh Tuyết xuất ra bức họa thì bọn họ biết rõ chuyện này không thể vãn hồi, Mạnh Thanh Trạch đầu nhập Yến Khuynh Tuyết là chuyện ván đã đóng thuyền.
Sau khi Yến Trọng Hằng biết chuyện này liền gọi Trương Nghiễm tới, hắn tức giận nói: “Ngày hôm qua ngươi không cho ta đi đối phó Mạnh Thanh Trạch, hôm nay tốt rồi, hắn trực tiếp bị nữ nhân Yến Khuynh Tuyết kia mời chào tới tay.”
“Còn nữa, nữ nhân này làm cách nào có được bức họa Tông Hạo Dương tự tay vẽ? Tại sao chúng ta không biết chút tin tức nào?”
Sắc mặt Trương Nghiễm lúc này hết sức khó coi, hắn làm sao biết trong tay Yến Khuynh Tuyết có bức họa do Tông Hạo Dương vẽ cơ chứ?
“Công tử, Tông Hạo Dương cũng đã mất tích hơn mười năm, cho dù có người đạt được bức họa của hắn vẽ thì ai còn chú ý tới? Ai có thể nghĩ đến hơn mười năm sau hắn lại dạy dỗ ra một đệ tử đưa về võ lâm Trung Nguyên?”
Sắc mặt Yến Trọng Hằng m lãnh nói: “Mang người đi giáo huấn Mạnh Thanh Trạch, ta muốn hắn biết kết cục dám nhúng tay vào sự vụ thành Thương Sơn là như thế nào.”