“Phương Hạo, võ giả Tiên Thiê trên phong vân bảng có thực lực như thế nào? Có bao nhiêu người không bị Yến thành chủ vàđaám người Yến Trọng Hằng mời chào?”
Tô Tín hỏi.
Hắn muốn đánh chủ ý lên phong vân bảng, đương nhiên hắn phỉa thu thập tư liệu trước tiên, bằng không lèm nhèm sẽ hỏng đại sự.
Nhữngviệc này với Phương Hạo sống trong thành Thương Sơn hơn mười năm lại rõ như lòng bàn tay, hắn không hề suy nghĩ liền nói: “Võ giả top mười phong vân bảng đều là Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh, nhưng cụ thể đả thông mấy khiếu thì không ai biết.”
“Đệ nhất phong vân bảng ‘ đoạn phong đao ’ Liệt Tử Trọng vào hai năm trước đã thất khiếu viên mãn, cảnh giới Linh Khiếu đỉnh phong, hiện tại Liệt Tử Trọng được thành chủ thu vào dưới trướng, cũng là đệ nhất cao thủ của thành chủ.”
“Trên Tiên Thiên Khí Hải Cảnh chính là Linh Khiếu Cảnh, Linh Khiếu Cảnh chủ êếu đả thông ‘ tai mắt mũi miệng ’ thất khiếu, khi đó linh giác bản thân tăng vọt, đợi tới khi thất khiếu viên mãn là có được lực lượng câu thông thiên địa, luyện hóa thần cung trong mi tâm, tiến vào Thần Cung Cảnh.”
Tô Tín kinh ngạc nói: “Phong vân bảng không có võ giả Thần Cung Cảnh?”
Phương Hạo giải thích: “Trước kia cũng có nhưng sau khi tấn thăng đến Thần Cung Cảnh sẽ không ở lại thành Thương Sơn, bọn họ đều đi vào Trung Nguyên tìm cơ duyên đột phá Thần Cung Cảnh, cho nên bọn họ vừa đi thì tên của bọn họ cũng biến mất khỏi phong vân bảng.”
Tô Tín gật gật đầu, Thần Cung Cảnh tấn chức Nguyên Thần Cảnh cũng không phải dựa vào khổ tu mà hoàn thành, nhất định phải cơ duyên đốn ngộ mới được.
Cho dù đệ tử đại phái cũng cần du lịch giang hồ, tìm kiếm cơ duyên đột phá Nguyên Thần Cảnh.
Ngồi trong nhà bế tử quan, cho dù ngươi bế đến chết cũng không thể bước vào Nguyên Thần Cảnh.
Cho nên chỉ cần có bước vào Thần Cung Cảnh lại muốn đột phá Nguyên Thần Cảnh chắc chắn sẽ không ngây ngốc tại một nơi quá lâu.
Phương Hạo tiếp tục nói: “Top ba tới top hai mươi phong vân bảng đều là võ giả Tiên Thiên Khí Hải Cảnh, trong đó đại bộ pâận bị thành chủ và các công tử mời chào, không có bị mời chào chỉ có ba người.”
“Trong đó một người xếp thứ mười sáu ‘ Đoạn Đao Thủ ’ Niếp Phương, người này xuất thân thợ rèn nhưng thiên phú vô cùng tốt, được một dị nhân giang hồ thu làm đệ tử và truyền thụ võ nghệ.”
“Sau khi dị nhân giang hồ chết đi liền tới thành Thương Sơn pha trộn, ngày bình thường hắn chế tạo binh khí đặc thù, không thu bạc, chuyên thu các loại tài nguyên đan dược, hắn sống rất giàu có, cho nên ai đến mời chào thì hắn cũng không đáp ứng.”
“Thứ hai là Đông Lâm võ quán quán chủ Đào Thiên, hắn bài danh hai mươi mốt trong phong vân bảng. “
“Đông Lâm võ quán lúc trước chính là võ quán lớn nhất đại thành ở Đông Lâm phủ Tương Nam đạo, trong Đông Lâm phủ cũng là thế lực không kém, nếu không cũng không dám lấy tên là Đông Lâm võ quán.”
“Hắn năm đó không cẩn thận đắc tội với Tương Nam đại phái Thiên Cơ Thần Đao môn, bị người ta làm tan nhà nát cửa, bản thân hắn trọng thương thoát khỏi Đông Lâm phủ và đi vào thành Thương Sơn kiếm ăn.”
“Ah, đúng rồi, hiện tại mẫu thân Cửu công tử Yến Thịnh Hằng xuất thân từ Thiên Cơ Thần Đao môn.”
“Đào Thiên hiện tại trùng kiến Đông Lâm võ quán, bởi vì hắn có thực lực Tiên Thiên và danh tiếng cường giả phong vân bngr, có không ít người tới học võ, cho nên cho dù là tài nguyên tu luyện hay bạc dều không thiếu, hắn cũng cự tuyệt những người khác mời chào.”
Tô Tín như có điều suy nghĩ và gật gật đầu, hai người này cự tuyệt thành chủ cùng Yến Trọng Hằng mời chào đều có điểm giống nhau, nguyên nhân là do bọn họ có thể tự cấp tự túc, thành chủ và đám người Yến Trọng Hằng không có lấy ra đồ vật làm cho bọn họ động tâm.
Chính ơởi vì như vậy mới có tin tưởng cự tuyệt thành chủ và đám người Yến Trọng Hằng mời chào.
“Người thứ ba có tình huống như thế nào?”
Sắc mặt Phương Hạo cổ quái nói: “Người thứ ba không bị mời chào là Hồng Liệt Đào, thực lực mạnh nhất, hắn bài danh thứ mười ba trên phong vân bảng, danh hiệu là ‘ khi bại khi thắng ’, làm người tương đối cổ quái.”
Tô Tín kỳ quái hỏi: “Danh hiệu này thú vị, tại sao hắn có cái tên cổ quái như vậy?”
Lũ chiến lũ bại không có gì phải nói nhưng khi bại khi thắng dùng để hình dung người có tính tình bất khuất nhưng đặt lên người võ giả lại có phần không ổn.
Mặc kệ người này khi bại khi thắng hay lũ chiến lũ bại cũng không phải lời gì hay, dù sao danh hiệu này cũng chứng minh hắn phế vật, là kẻ thường xuyên bại.
Phương Hạo nói ra: “NGười trên phong vân bảng khiêu chiến người bài danh cao hơn mình là bình thường nhưng người ta bình thường chỉ khiêu chiến người cao hơn mình một vị trí.”
“Mà hắn không làm vậy, hắn không nên đi khiêu chiến cường giả top mười, nói là cái gì có thắng cùng giai cũng không vẻ vang, hắn muốn khiêu chiến vượt cấp”
“Hắn dùng tu vi Khí Hải Cảnh khiêu chiến Linh Khiếu Cảnh, tự nhiên không thắng qua trận nào nhưng hắn hết lần này tới lần khác không biết mệt, cho nên liền bị người ta gọi là khi bại khi thắng.”
“Hơn nữa hắn cũng không phải cự tuyệt mời chào, điều kiện mời chào rất cổ quái, ngươi nhất định phải đánh thắng hắn thì hắn mới đồng ý gia nhập dưới trướng đối phương”
Tô Tín kinh ngạc: “Chuyện này có gì khó chứ? Chẳng lẽ thành chủ hay đám người Yến Trọng Hằng không tìm ra một cường giả Linh Khiếu Cảnh hay sao?”
Phương Hạo cười khổ nói: “Tìm ra thì tìm ra, cho dù ngươi dùng thực lực Linh Khiếu Cảnh đánh thắng hắn, hắn cũng không phục, hắn nói phải là võ giả đồng cấp đánh thắng hắn thì hắn mới chịu phục.”
“Về sau nhị công tử mời một võ giả Tiên Thiên Khí Hải Cảnh của Ly Hỏa giáo tới, thật vất vả đánh thắng đối phương, kết quả hắn nói điều kiện của đối phương tốt hơn hắn, dùng binh khí tốt hơn hắn, sử dụng vũ kỹ tốt hơn hắn, bảo tên võ giả Ly Hỏa giáo thay đổi binh khí bình thường, không cho phép dùng những vũ kỹ cường đại đánh với hắn.”