Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Tín vừa mới ra khỏi phòng đã bị nha hoàn Lục Ly kéo tới phòng khách, nói là có chuyện xảy ra.
Tô Tín đi vào phòng khách, tất cả mọi người đang ở nơi này, Yến Khuynh Tuyết nói khẽ: “Mạnh công tử, vừa rồi đại ca phái người đến nói cho chúng ta biết, bảo chúng ta giữa trưa tới phong vân lôi, chuẩn bị dùng phương thức phong vân lôi tranh thương lộ.”
“Ah? Đây là ý gì?”
Tô Tín cau mày.
Yến Khuynh Tuyết giải thích cặn kẽ với Tô Tín, đây cũng là một phần của khảo nghiệm.
Yến Hoàng Cửu cho mười ba con cái mỗi người một tấm lệnh bài, đại biểu cho mười ba thương lộ.
Mười ba đầu thương lộ cũng không quy định ngươi đi con đường nào, hoàn toàn cần nhờ chính bọn họ định đoạt.
Nhưng mười ba thương lộ này cũng không phải hoàn toàn giống nhau, trong đó có đi thông Tương Nam, cũng có Tương Tây, có tiến về Trung Nguyên, xa nhất thậm chí có tiến về Tây Vực.
Những thương lộ này, mấy thương lộ đi Trung Nguyên là tốt nhất, không riêng gì Trung Nguyên cần một ít đặc sản Tương Nam, Tương Nam cũng cần tài nguyên sản xuất tại Trung Nguyên.
Thương lộ đi tới Tây Vực mới là nơi giàu có nhất, Tây Vực ba mươi sáu nước có sản vật phong phú, tùy tiện mang một ít trở về sẽ kiếm bộn.
Nhưng ngay cả như vậy mấy thương lộ Tây Vực ba mươi sáu nước lại được dánh giá là kém cỏi nhất.
Bởi vì Tây Vực cách Tương Nam thật sự quá xa, thời gian một năm các thương đội miễn cưỡng có thể đi một lần.
Thời gian khảo nghiệm chỉ có một năm mà thôi, nếu trên đường có ngoài ý muốn xuất hiện, như vậy khảo nghiệm xem như kết thúc.
Ban đầu đám người Yến Trọng Hằng bắt đầu tranh đoạt lệnh bài cũng tập hợp một ít lệnh bài, mấy thương đội cùng lúc xuất phát có thể sử dụng thời gian nhanh nhất đạt được tiền lời, còn nếu cướp đi tới Tương Nam, Tương Tây là thương lộ tương đối gần, như vậy có thể đi một hai lần.
Hiện tại Yến Khuynh Tuyết đã có thực lực chống lại bọn họ, có thực lực tương xứng cho nên không thể trì hoãn được nữa, còn không bằng nhanh chóng lựa chọn một thương lộ và xuất phát.
Tô Tín mỉm cười và nói: “Ta đoán đám người Yến Trọng Hằng khẳng định không biết ngày hôm qua chúng ta mời chào Đào quán chủ, nếu không bọn họ tuyệt đối không dám vào lúc này tổ chức phong vân lôi quyết định thương lộ đâu.”
Lúc trước đám người Yến Trọng Hằng đã quyết định xong, phong vân lôi ba ván thắng hai, người thắng tới cuối cùng sẽ có tư cách lựa chọn thương lộ.
Bọn họ cho rằng Tô Tín cũng chỉ có một người, cộng thêm một Lương bá già nua là thua chắc rồi, hiện tại hắn có ba người Đào Thiên, đừng nói ba ván thắng hai, cho dù là năm ván thắng ba cũng có thể chơi.
“Chúng ta lựa chọn thương lộ nào tốt nhất?”
Yến Khuynh Tuyết nhíu mày hỏi: “Hiện tại mười ba thương lộ có sáu cái đi thông các đạo trong Trung Nguyên, bốn cái đi thông Tương Tây, một cái đi thông Tương Nam, hai cái cuối cùng đi thông Tây Vực ba mươi sáu nước.”
Ở phương diện thương lộ, Yến Khuynh Tuyết bên này trời sinh sẽ ăn thiệt thòi, bởi vì nàng chỉ có một thương lộ, những người khác trừ Yến Trọng Hằng đều có vài huynh đệ tỷ muội đầu nhập vào, trên người có vài thương lộ.
Tô Tín trầm giọng nói: “Chúng ta ăn thiệt thòi ở số lượng thương lộ, cho dù chúng ta lựa chọn thương lộ tốt nhất cũng kém đối phương vài lần, cho nên khó khăn của chúng ta rất lớn.”
“Cho nên chúng ta bây giờ không chỉ lựa thương lộ, còn phải tìm thương phẩm, chúng ta mang thứ gì trở về, thứ chúng ta bán ra nhất định phải đạt được lợi nhuận lớn gấp vài lần bọn họ mới được.”
Vẻ mặt đám người Đào Thiên lúc này nghi hoặc nhìn sang Tô Tín, tuy bọn họ không hiểu buôn bán nhưng bọn họ cũng biết thế gian này làm gì có thứ gì đạt được lợi nhuận lớn như thế.
Lương bá là lão nhân thành Thương Sơn, lúc trước hắn cũng từng theo thương đội thành Thương Sơn đi qua không ít nơi, hắn không biết có đồ vật gì có thể giúp bọn họ tìm lợi nhuận lớn gấp vài lần các thương lộ khác..
Tô Tín thản nhiên nói: “Trên đời này cái gì đắt tiền nhất? Đồ vật mua không được mới đắt tiền nhất. Dạng sinh ý gì kiếm tiền nhiều nhất? Lũng đoạn sinh ý mới kiếm tiền nhiều nhất!”
“Độn hàng nâng giá?”
Yến Khuynh Tuyết lập tức kịp phản ứng.
Tô Tín gật gật đầu, không nghĩ tới Yến Khuynh Tuyết lại mẫn cảm với buôn bán như vậy.
“Chúng ta làm gì có đồ vật có thể lũng đoạn? Cho dù chúng ta muốn lũng đoạn, thế lực khác chắc chắn cũng sẽ có hàng hóa như thế.”
Yến Khuynh Tuyết cau mày nói.
Tô Tín trầm giọng nói: “Yến tiểu thư ngươi có tin ta hay không?”
“Đương nhiên tin.”
Yến Khuynh Tuyết không chút do dự trả lời.
Nếu không có Tô Tín, chỉ sợ nàng hiện tại đã bị đám người Yến Trọng Hằng bức bách giao lệnh bài ra ngoài, triệt để mất đi thân phận người thừa kế, không tin Tô Tín thì nàng có thể tin ai?
“Yến tiểu thư đã tin ta, vậy ngươi lựa chọn thương lộ đi Tương Nam Thường Ninh phủ đi, ta cam đoan ngươi sẽ không hối hận.”
Yến Khuynh Tuyết cũng không có hỏi vì sao, dù sao nàng tin tưởng Mạnh Thanh Trạch, nam nhân này cho tới bây giờ chưa từng làm nàng hối hận bao giờ.
Vào lúc giữa trưa, đám người Yến Trọng Hằng đã tụ tập tại phong vân lôi, chỉ kém Yến Khuynh Tuyết không có mang người tới.
Yến Kế Hằng hừ lạnh một tiếng nói: “Cái giá đỡ của nữ nhân này thật lớn, lại dám để chúng ta chờ nàng.”