Đối mặt Tô Tín, đám người Mạnh Trường Hà không có tâm tư chống cự, bọn họ đang suy nghĩ chạy như thế nào.
Tô Tín không nhanh không chậm sử dụng Kinh Thần chỉ điểm tới như bôn lôi.
Cho dù khoảng cách vài trượng nhưng chỉ kình đầy trời mang theo uy áp cường đại bao phủ khắp phòng.
Đoạn Kiêu rút kiếm ngăn cản nhưng bị chỉ kình đâm thủng ngực chết ngay tại chỗ.
Mạnh Trường Hà trọng thương chưa lành, thậm chí hắn còn không thể thi triển Đại Suất Bi Thủ đã bị một chỉ giết chết.
Chỉ có một mình Ninh Lạc Quân có thể thoát chết dưới Kinh Thần của Tô Tín.
Thân pháp của hắn cực nhanh, hiểm lại càng hiểm né qua chỉ kình đầy tơời, nhưng không đợi hắn thở ra một hơi, một đạo phong mang đáng sợ quét qua yết hầu của hắn, Ninh Lạc Quân mang theo thần thái không cam lòng ngã xuống đất.
Tô Tín nhún nhún vai, hắn lấy một bình dầu hỏa tưới lên thi thể ba người và đốt lửa.
Giết người phóng hỏa, hủy thi diệt tích, trò này bị người giang hồ chơi chán rồi nhưng nó vô cùng thực dụng.
Mang khăn che mặt lên, Tô Tín lại lẻn vào trong bóng tối, đám người Hoàng Bỉnh Thành đang chờ bên ngoài nhìn thấy ánh lửa xuất hiện trong Tam Anh hội liền hành động tổng lực, trong vòng một đêm tiêu diệt Tam Anh hội!
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Tín duỗi lưng mỏi rời khỏi phòng của mình, hắn đi ra ngoài đụng phải Yến Khuynh Tuyết.
“Mạnh công tử, nghỉ ngơi hai ngày, chúng ta cũng nên tìm người thu mua đặc sản Nam Man ah?”
Yến Khuynh Tuyết hỏi.
Tô Tín mỉm cười và nói: “Không cần phải gấp, ta cũng đã làm tốt, sẽ có người tới đây liên hệ với chúng ta.”
Yến Khuynh Tuyết nghiêng đầu nhìn Tô Tín, Mạnh công tử vẫn không có đi ra ngoài, hắn làm xong mọi chuyện từ khi nào?
Dường như sau khi đi tới Thường Ninh phủ thì hắn biến thành thần bí.
Bởi vì tín nhiệm Tô Tín cho nên Yến Khuynh Tuyết cũng không có hỏi nhiều cái gì, chỉ bảo Tô Tín xuống lầu ăn điểm tâm.
Dưới lầu lúc ăn cơm, Hồng Liệt Đào cầm một bánh bao và cười nói: “Các ngươi cũng nghe được động tĩnh đêm qua chứ? Hai tiểu bang phái Thường Ninh phủ đại chiến với nhau một hồi, vậy mà xuất động trên vạn người, chậc chậc, đánh nhau vô cùng huyết tinh ah, cảnh tượng như vậy vô cùng hiếm thấy.
Niếp Phương hiếu kỳ nói: “Động tĩnh lớn như vậy sao không thấy quan phủ quản?”
Đào Thiên nói: “Các ngươi không biết rồi, tiểu bang phái mới tranh đấu hung ác nhất, loại chuyện này đừng nói tại Thường Ninh phủ, tại vài châu phủ ở biên giới Tương Nam là vô cùng bình thường.”
“Về phần triều đình, nơi này là Nam Man, lực ảnh hưởng và uy hiếp của triều đình không bằng tông môn võ lâm, chỉ cần bọn họ không náo quá mức sẽ không quản. “
Niếp Phương và Hồng Liệt Đào trước kia là tán tu nhưng bọn họ không có đi tới Nam Man tiểu thành như Thường Ninh phủ, bọn phần lớn thời gian của bọn họ đều sống trong đại thành có quy củ như thành Thương Sơn.
Đào Thiên trước kia sống tại Đông Lâm Phủ còn lớn hơn Thường Ninh phủ, tranh đấu bang phái tại đó cũng không kém gì Thường Ninh phủ.
Nhìn thấy bọn họ bát quái, Lương bá chỉ thở dài một hơi và nói: “Hai tiểu bang phái đánh nhau thì đánh, chỉ hi vọng đừng ảnh hưởng tới chúng ta mới tốt.
Tô Tín nghe bọn họ thảo luận với nhau cũng không có xen vào, đợi đến lúc bọn họ sắp ăn xong, Phương Hạo đi tới và nói: “Có đường chủ Phi Ưng Bang tới cầu kiến, nói là Mạnh công tử bảo hắn đến.”
Ánh mắt mọi người nhìn sang Tô Tín, bọn họ vừa rồi còn bàn tán chuyện tiểu bang phái, không nghĩ tới Tô Tín đã tiếp xúc với người ta.
Lương bá kinh ngạc nói: “Mạnh công tử, ngươi tìm bọn họ tới làm gì?”
Tô Tín thản nhiên nói: “Chúng ta chưa quen cuộc sống tại Thường Ninh phủ, cho dù bảo các thủ hạ phân tán ra mua thì có thể mua được bao nhiêu hàng hóa?”
“Phi Ưng Bang là rắn rít địa phương, bảo bọn họ hỗ trợ sẽ giảm bớt không ít công sức cho chúng ta.”
Tất cả mọi người gật đầu, quả nhiên không hổ là Mạnh công tử, hắn suy nghĩ chu đáo.
Phương Hạo gọi Hoàng Bỉnh Thành đi vào, hắn vừa đi lên liền chắp tay với mọi người: “Các vị tiền bối thành Thương Sơn, ngày hôm qua Mạnh công tử đã nói chuyện giao dịch với chúng ta, hiện tại tất cả đặc sản Nam Man trong Thường Ninh phủ đều tập trung trong tay Phi Ưng Bang.”
“Hơn nữa Phi Ưng Bang chúng ta đã phái người thông tri dị tộc trong rừng rậm Nam Man và thu mua hàng tồn trong tay bọn họ, đại khái chỉ hai ba ngày nữa liền có thể hoàn thành, các vị hiện tại có thể phái người chuẩn bị xe lớn chứa đồ.”
Tất cả mọi người sững sờ, phục vụ quá tận tâm ah?
Lương bá ho khan một tiếng nói: “Hoàng đường chủ, trước không nóng nảy, chúng ta nói chuyện giá cả đi.”
Tục ngữ nói xảy ra chuyện khác thường tất có yêu nghiệt, Phi Ưng Bang ân cần như vậy làm Lương bá cảm giác không đúng lắm, đầu tiên hắn phải xem qua giá cả trước, sau đó giao dịch cũng không muộn.
Hoàng Bỉnh Thành cười ha ha, nói: “Giá cả dễ nói, đây là danh sách giá cả, mời các ngươi xem.”