Tuy thanh danh của Đại Chu vương triều không được tốt lắm nhưng Nhân Bảng vẫn có quyền uy a.
Lục Phiến Môn có mật thám tuần bổ trải rộng thiên hạ cũng không phải là ngồi không, trên cơ bản chỉ cần nơi có người động thủ thì mật thám tuần bổ của Lục Phiến Môn đã có thể căn cứ sức chiến đấu của ngươi mà chế định Nhân Bảng.
Trên Nhân Bảng viết rõ một năm trước Mạnh Thanh Trạch vẫn chỉ là Khí Hải Cảnh mà thôi, hiện tại hắn đả thông nhãn khiếu và nhĩ khiếu.
Thời gian một năm đả thông bốn khiếu, loại tốc độ này cũng không tránh khỏi quá mức khủng bố một ít, phải biết rằng cho dù với thiên phí của Mạc Thiên Lan và tài nguyên Thương Lan cốc Mạc gia ủng hộ, hắn phải bế quan suốt năm năm mới có thể đả thông bốn khiếu, cường giả Nhân Bảng không thẹn với danh xưng.
Tô Tín nhìn sang đám người Phương Trầm Vũ và thản nhiên nói: “Các vị muốn tới thử một chút không?”
Phương Trầm Vũ nhìn sang Lăng Đào đã hôn mê và nói: “Chậc chậc, tại hạ không dám dễ dàng tỷ thí với Mạnh huynh, Mạnh huynh ngươi ra tay quá nặng ah.”
Phương Trầm Vũ xoay người nói: “Hôm nay tại hạ không tới gây chuyện, tại hạ tới cầu hôn.”
“Cầu hôn? Ngươi tới cầu hôn?”
Phương Trầm Vũ cười to nói: “Đương nhiên là tới âầu hôn Yến tiểu thư, tại hạ thành tâm muốn cưới Yến tiểu thư, kết làm tần tấn, cả đời không thay đổi.”
Tất cả mọi người sững sờ, bọn họ đều biết Phương Trầm Vũ yêu thích nữ sắc nhưng hắn t*ng trùng lên não lúc này sao? Hiện tại bọn họ phải cướp lấy vị trí thành chủ thành Thương Sơn trong tay Khuynh Tuyết, ngươi bây giờ lại muốn cầu hôn nàng?
Người nơi này không phải người ngu, hơi suy nghĩ một lúc liền hiểu ra, Phương Trầm Vũ muốn mượn tay Yến Khuynh Tuyết triệt để khống chế thành Thương Sơn.
Chiêu này đúng là tốt, nhưng trong bốn người bọn họ cũng không phải chỉ có Phương Trầm Vũ mới nghĩ ra chủ ý này.
Tính cách Lăng Đào tự phụ, hắn thà dùng đao trong tay nói chuyện cũng không muốn dùng loại thủ đoạn này.
Hơn nữa Mạc Thiên Lan thân là con cháu đích hệ Mạc gia, trên người đã sớm có hôn ước với thế lực võ lâm khác trong Tương Nam, hắn căn bản không thể cưới Yến Khuynh Tuyết, cũng chỉ có Phương Trầm Vũ mới không cố kỵ dùng chiêu này.
Nhưng Yến Khuynh Tuyết không có do dự, nàng trực tiếp cự tuyệt: “Thật có lỗi Phương công tử, hôn nhân đại sự phải do phụ mẫu quyết định, không có phụ thân đồng ý, ta sẽ không đáp ứng ngươi.”
“Chính Yến thành chủ đồng ý, ngươi sẽ gả cho ta sao?”
Phương Trầm Vũ hỏi.
Yến Khuynh Tuyết lắc lắc đầu nói: “Thật có lỗi, cũng sẽ không.”
“Vậy ngươi đùa nghịch ta?”
Sắc mặt Phương Trầm Vũ âm trầm đáng sợ.
“Yến tiểu thư, làm người phải tự hiểu lấy mình, ngươi nên biết ngươi hiện tại lâm vào hoàn cảnh thế nào, nếu ngươi gả cho ta, Cửu Hoa Kiếm Tông sẽ làm hậu thuẫn cho ngươi, ngươi còn có thể ngồi vững vàng vị trí thành chủ thành Thương Sơn, nếu không hậu quả ngươi không chịu nổi.”
Sắc mặt Phương Trầm Vũ âm lãnh nói.
Tô Tín vuốt cằm, hắn ngạc nhiên nói: “Vị Phương huynh Cửu Hoa Kiếm Tông kia, xin hỏi ngươi nói câu này ngươi có tin được hay không?”
“Yến tiểu thư có ngồi vững vị trí thành chủ thành Thương Sơn hay không cũng không phải ngươi nói mới tính, muốn nàng gả cho ngươi, ngươi đừng vọng tưởng nữa.”
Ánh mắt Phương Trầm Vũ lạnh lẽo, hắn âm tàn nói: “Mạnh Thanh Trạch, ta đang cầu hôn Yến tiểu thư, ngươi chỉ là thủ hạ của nàng làm gì có tư cách quản ta?”
Yến Khuynh Tuyết lúc này nhìn sang Tô Tín, nhưng đáng tiếc Tô Tín trả lời làm nàng thất vọng.
“Ta thu đồ vật của Yến tiểu thư, tự nhiên sẽ bảo vệ nàng ngồi vững vị trí thành chủ thành Thương Sơn, nếu ngươi lại dám dây dưa, đừng trách ta đánh gãy chi thứ năm của ngươi, ngươi đời này vĩnh viễn không có tư cách cầu hôn.”
Nghe nói như thế, Lan Vũ Điệp đang xem náo nhiệt lập tức buột miệng cười vang, nàng dựng ngón cái với Tín và nói: “Có sáng ý, lời này bổn cô nương rất thưởng thức.”
“Mạnh Thanh Trạch! Ngươi muốn chết!”
Nếu như Phương Trầm Vũ còn nhận được lời này thì hắn không còn là nam nhân.
Nghe vậy hắn lập tức rút kiếm, trường kiếm đâm nhanh về phía trước, kiếm thế của hắn nặng nề như núi.
Hắn làm người háo sắc nhưng khi thi triển kiếm pháp rất trầm ổn, không chê vào đâu được.
Tô Tín vận dụng Kinh Thần chỉ bắn liên tục, Kinh Trập chỉ lực bộc phát, mặc cho kiếm pháp Phương Trầm Vũ trầm ổn cỡ nào cũng không thể chịu được trong thời gian dài.
Tô Tín tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Công, sau khi đột phá cảnh giới Tiên Thiên cũng thuận lợi tiến vào tầng thứ hai, sau khi hắn thuận lợi đột phá nhãn khiếu và nhĩ khiếu liền tấn thăng tới tầng thứ tư.
Long Tượng Bàn Nhược Công tầng thứ tư đã gia tăng cường độ thân thể Tô Tín không kém gì những võ tăng Thiếu Lâm chuyên tu hành Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, Kinh Thần chỉ điểm lên thân kiếm Phương Trầm Vũ liền phát ra tiếng oanh minh như kim loại va vào nhau, cổ tay Phương Trầm Vũ đau đớn như sắp buôn kiếm.
“Hai người các ngươi còn đứng nhìn hay sao?”
Phương Trầm Vũ lập tức nổi giận gầm lên với Mạc Thiên Lan và Lan Vũ Điệp.
Một phát tay hắn tựu phát hiện mình vậy mà hoàn toàn không ngăn cản nổi Tô Tín thế công, thậm chí chỉ có thể ở Tô Tín cường đại thế công phía dưới miễn cưỡng ngăn cản mà thôi.