Truyền thụ nội công cho bang chúng thuộc hạ là chuyện mà Tô Tín đã quyết định vào tối qua.
Hiện giờ thực của cậu còn rất yếu, tuy có thể giết được Đới Xung nhưng đó chỉ là vì lén thích sát Đới Xung, khiến cho Đới Xung bất ngờ mà thôi.
Nếu đổi lại tình cảnh khác, ai thắng ai thua còn chưa biết rõ.
Mà lần này đến tổng đường nhìn thấy ba vị đường chủ và bang chủ thâm sâu khó lường, Tô Tín hiểu rõ rằng nếu dùng thực lực hiện tại của mình đấu với bọn họ thì vẫn còn chênh lệch quá nhiều.
Nhưng thứ võ đạo coi trọng đó là tiến hành tuần tự, hệ thống chỉ có tác dụng bổ trợ cho bản thân cậu chứ không thể giúp cậu trở thành cao thủ trong chốc lát.
Hơn nữa nhiệm vụ chính tuyến mới chỉ có hạn một năm, song song với việc tăng thực lực bản thân cậu còn cần tăng thực lực thuộc hạ, chuyện này rất quan trọng để hoàn thành nhiệm vụ.
Hoàng Bính Thành có chút lo lắng:
- Phải rồi lão đại, ngộ nhỡ chúng ta truyền nội công này ra rồi bị những người khác học lén được thì phải làm sao? Ngoài những huynh đệ hiểu biết ra, không chắc những người khác cũng biết giữ mồm giữ miệng.
Hắn là người lâu năm trong Phi Ưng bang, bao nhiêu năm nay chuyện phản bội lão đại, huynh đệ tương tàn hắn cũng đã từng thấy nhiều.
- Vẫn là câu nói đó, không cần nghĩ rằng nội công này là bí tịch thần công to tát gì, mọi người có truyền ra thứ này cũng không cần lo lắng.
Tô Tín nói với vẻ không có gì:
- Những người khác muốn dạy thì đã dạy từ sớm rồi, nói không chừng nội công của bang chủ bọn họ còn mạnh hơn quyển nội công này của ta, có người muốn học lén thì cứ để họ học, không có chuyện gì to tát cả.
“Nội công sơ cấp Toàn Chân Giáo” chỉ là công pháp cấp nhập môn nửa sao, dù ở thế giới này thì có lẽ cũng chỉ là thứ có cấp thấp nhất.
Điều Hoàng Bính Thanh nói Tô Tín sớm đã nghĩ đến, tuy cậu rất có danh tiếng ở Khoái Hoạt Lâm, nhưng cậu không tự hào đến mức xem mình là vương bá, nên có thể chỉ có một số tiểu đệ trung thành thề chết không để lộ mà thôi.
Cậu dám khẳng định rằng, một khi cậu truyền nội công này ra ngoài, Hổ tam gia bọn họ biết được tin tức, nhất định sẽ uy hiếp thuộc hạ của cậu khiến họ nói ra nội công đó.
Tô Tín không quan tâm, cậu truyền nội công này ra, chỉ là để tăng thực lực cho thuộc hạ mà thôi, Hổ tam gia bọn họ có được nội công này rồi sẽ truyền đi hay không truyền đi thì cũng chẳng liên quan gì đến Tô Tín cả.
Nếu Hổ tam gia truyền đi, Tô Tín liền có thể yên tâm bắt đầu phát triển.
Còn nếu ông ta vì sợ thực lực Tô Tín lớn mạnh khó khống chế, cũng sẽ truyền lại nội công này cho thuộc hạ mình, nhưng e là hiệu quả cũng không cao, bởi vì chúng thuộc hạ của Hổ tam gia đều không có tiền.
Nội công sơ cấp chỉ là thủ pháp để hỗ trợ tu luyện, hậu thiên luyện thể, cho dù tu luyện nội công, thì cái chính yếu vẫn là phải tôi luyện cơ thể mình.
Phần lớn võ sĩ đều ăn uống nhiều hơn người bình thường là vì để chuyển hóa tinh hoa trong thức ăn thành khí huyết cho cơ thể, giúp cơ thể mạnh mẽ khỏe khoắn.
Cũng giống như những võ tăng của Thiếu Lâm Tự vậy, người ngoài đều cho rằng họ ăn chay, nhưng thật ra mỗi bữa đều có cả thịt cả.
Ăn cơm rau mỗi ngày như vậy thì cả đời cũng chẳng đả thông được một huyệt vị nào.
Thuộc hạ của Hổ tam gia có hơn nghìn người, ngoài mấy mươi tên tâm phúc ra, những bang chúng khác miễn cưỡng lắm cũng chỉ đủ chút tiền no bụng mỗi tháng mà thôi.
Từ xưa đến này đều là nghèo học văn, giàu học võ, với chút tiền này mà bọn họ muốn tu luyện nội công cơ bản là không thể nào.
Mà Hổ tam gia chắc chắn cũng không có khả năng tăng lương tháng lên cho thuộc hạ mình, nếu ông ta dám tăng lương tháng cho thuộc hạ mình lên được mức như Tô Tín, e là không lâu sau Hổ tam gia cũng phải ăn cơm trắng với rau thôi.
Tình hình của cả Phi Ưng bang cũng tương tự như vậy, bang chúng bình thường đều chỉ có thể miễn cưỡng đủ no bụng, với tình hình này thì dù có nội công, cũng không luyện ra đâu vào đâu cả.
- Còn có một vấn đề nữa, chỉ có nội công cũng không được, bọn họ tu luyện võ kỹ gì?
Lý Hoại bỗng nhiên hỏi.
Tô Tín cũng sững lại, cậu đúng là đã quên điểm này.
Cảnh giới hậu thiên dù có đả thông vài huyệt vị thì chẳng qua cũng chỉ có thể tăng chút sức mạnh mà thôi.
Có sức mạnh nhưng không có võ kỹ tương ứng thì dù có đánh đấm vẫn chỉ như gãi ngứa mà thôi.
- Lý Hoại, kiếm pháp của ngươi có thể truyền dạy cho huynh đệ không?
Ký ức của Tô Tín với song kiếm của Lý Hoại vẫn còn như in, quỷ dị tàn nhẫn, nhanh mạnh lạ thường, uy lực tuyệt đối không tầm thường.
Lý Hoại ngập ngừng nói:
- Dạy thì có thể, có điều là cơ bản ta chẳng biết kiếm pháp gì, những võ kỹ đó của ta đều là tích lũy dần trong lúc chiến đấu với người ta mà thôi.
Tô Tín gõ nhẹ ngón tay trỏ lên bàn, kiếm pháp của Lý Hoại đúng là như vậy thật, thậm chí còn không thể gọi là kiếm pháp, chỉ có thể nói là một loại kinh nghiệm chiến đấu mà thôi.
Thủ đoạn công kích của Lý Hoại kỳ thực chỉ có ba chữ: Nhanh, chuẩn, độc.
Bảo hắn đi dạy những bang chúng khác cơ bản là không thể, nhưng nếu muốn mô phỏng lại lối chiến đấu đó của hắn, nếu không huyết chiến mấy mươi trận, giết mấy mươi mạng e là không luyện ra được.
Hiện giờ Tô Tín chỉ biết được hai loại võ kỹ, Kinh Vô Mệnh Khoái Kiếm không thích hợp cho bang chúng tầm thường học, dù có là Tô Tín, nếu không có 5% độ thuần thục kia thì cũng khó mà nhập môn được.
Còn Đại Tu Di Kiếm Pháp biến hóa phức tạp, kiếm pháp tinh diệu, ngay cả những võ sĩ tư chất kém đã không luyện được, huống hồ gì là những bang chúng bình thường đến một chữ cũng không biết.
Nghĩ đến đây Tô Tín bỗng nhớ lại một thứ, tinh thần liền vào ngay trong không gian hệ thống, tìm lại “Tàn quyển Đả Cẩu Bổng Pháp” mà hôm qua cậu đã vứt vào xó xỉnh.
Lật “Tàn quyển Đả Cẩu Bổng Pháp” ra, Tô Tín nhìn kỹ một lượt bỗng cười lớn như có chút kích động.
Vừa rồi cậu còn đang âu sầu vì không có võ kỹ tu luyện nào thích hợp với bang chúng bình thường, nhưng kỳ thực hôm qua cậu đã rút được một quyển.
Hôm qua sau khi cậu rút được “Tàn quyển Đả Cẩu Bổng Pháp” này thì không xem kỹ, hôm nay xem xong mới biết rằng chỉ cần dùng ở nơi thích hợp thì không có võ kỹ hoàn toàn vô dụng.
“Tàn quyển Đả Cẩu Bổng Pháp” này vốn không có chiêu thức mạnh mẽ “Thiên Hạ Vô Cẩu” của Đả Cẩu Bổng Pháp chính tông, nó chỉ có tám tự quyết cách dùng cơ bản đó là ngáng, bổ, quất, chọc, xoi, kéo, chặn, chuyển.
Một chiếc gậy với tám kiểu biến hóa, đủ để ứng phó với phần lớn tình huống, hơn nữa “Tàn quyển Đả Cẩu Bổng Pháp” này còn có lối chiến đấu hợp công.
Ba mươi sáu người có thể hợp thành Đả Cẩu Trận Tiểu Chu Thiên, mà trận pháp Tiểu Chu Thiên này cũng có thể chia thành trận mười tám người, chín người, ít nhất còn có trận 3 người, đương nhiên càng nhiều người thì uy lực của trận càng lớn.
Những ăn mày của Cái Bang tụ tập nhóm với nhau cùng đi ăn xin, thỉnh thoảng xảy ra chuyện liền có thể lập trận pháp nhanh nhất để chống lại kẻ địch.
Thật ra những điều kể trên đều là thứ yếu, quan trọng nhất đó là yêu cầu để tu luyện “Tàn quyển Đả Cẩu Bổng Pháp” rất thấp, thậm chí thấp đến nỗi chỉ cần là người không tàn phế, có mắt đều có thể tu luyện, không biết chữ cũng chẳng sao.
“Tàn quyển Đả Cẩu Bổng Pháp” ngoài hình vẽ thì chẳng có chữ gì nữa, toàn bộ bên trong đều là hình ảnh, đến con nít xem cũng có thể hiểu.
Loại công pháp này vốn được sáng tạo ra cho những đệ tử thông thường của Cái Bang, nên yêu cầu cơ bản nhất của nó chỉ có bốn chữ: Đơn giản dễ hiểu.
Môn phái có số người đông nhất trong võ lâm thiên hạ đó là Cái Bang, mà đệ tử có tố chất thấp nhất cũng thuộc về đệ tử Cái Bang.
Họ đều trở thành ăn xin, vậy thì tố chất cao làm sao được?
Vậy nên “Tàn quyển Đả Cẩu Bổng Pháp” được tạo ra càng đơn giản càng tốt, mà điều này lại vừa hay phù hợp với tâm ý của Tô Tín.
Những thuộc hạ chẳng có chút võ công cơ bản kia của cậu tu luyện nó vừa hay phù hợp.
Tâm trí lay động, Tô Tín liền trở ra từ hệ thống, nó chỉ xảy ra trong thoáng chốc, thậm chí Hoàng Bính Thành và Lý Hoại còn không chú ý đến sự thất thần của Tô Tín.
- Hai người xem quyển võ kỹ này xem sao.
Tô Tín lấy quyển “Tàn quyển Đả Cẩu Bổng Pháp” từ trong người, ném ra trước mặt hai người.
- Đả Cẩu Bổng Pháp? Đặt cái tên tồi tàn gì thế không biết?
Hoàng Bính Thành bĩu môi chê bai, nghe tên chẳng giống với hàng cao siêu gì.
Lý Hoại lật ra xem, cuối cùng đưa ra kết luận:
- Không mạnh nhưng thực dụng.
- Thực dụng là đủ rồi, nếu đổi lại là ngươi thì sẽ luyện thành Đả Cẩu Bổng Pháp này trong bao lâu? Ngươi tính xem những người khác phải mất bao lâu mới học được?
Tô Tín có sẵn 5% độ thuần thục, nhìn qua liền đã có thể sử dụng, cậu chỉ muốn biết đổi thành những người khác thì sẽ thế nào.
Lý Hoại suy nghĩ rồi nói:
- Bổng pháp này chỉ có tám chiêu thức đơn giản, nếu là ta thì một ngày sẽ học được, những người khác biết chút ít võ công cơ bản thì mất khoảng chừng hai đến năm ngày.
Tô Tín gật đầu, thời gian như vậy xem ra không dài.
- Lão Hoàng, ngươi đi tìm người làm hai trăm cây gậy ngắn dài bốn thước, một đầu cần làm thành mũi thương sắc hai bên lưỡi, ngày mai phải có đủ.
Hoàng Bính Thành gật đầu:
- Lão đại định dùng nó để làm binh khí sao? Trên hình này rõ ràng vẽ gậy gỗ mà.
- Gậy gỗ là dùng để đả cẩu, còn muốn đánh người thì cần phải dùng đồ thật.
Đả Cẩu Bổng Pháp sơ cấp này được tạo ra cho bang chúng tầm thường của Cái Bang, một đám đi xin ăn thì lấy đâu ra tiền mua binh khí chứ? Đương nhiên chỉ đành tiện tay nhặt một chiếc gậy gỗ để làm binh khí mà thôi.
Dù sao vũ khí cũng chỉ để cho bọn họ dùng để hộ thân, cũng không hy vọng bọn họ có được lực chiến mạnh ra sao.
Nhưng nếu phải đánh thật, người ta một đao đã chặt đứt gậy gỗ ngươi ra thành hai đoạn, vậy lúc đó còn đánh đấm gì nữa chứ?
Biến gậy gỗ thành gậy sắt, như vậy mới có thể phát huy được uy lực thật sự của Đả Cẩu Bổng Pháp.
Huống hồ Tô Tín còn nham hiểm làm thêm mũi thương nhọn trên gậy sắt, đợi đến lúc đánh nhau sẽ dùng chữ “thọc” và “xoi”, vậy cơ thể sẽ bị một thủng một lỗ tuôn trào máu huyết.
Tô Tín gõ bàn quyết định:
- Được rồi, cứ quyết định vậy đi, sáng ngày mai lão Hoàng bảo mọi người tập trung ở đường viện, ta sẽ dạy mọi người Đả Cẩu Bổng Pháp, Lý Hoại phụ trách dạy cho mọi người thực chiến.
Lý Hoại gật đầu đi ra, Hoàng Bính Thành lê bước chầm chậm, cười nhăn nhó nói:
- Lão đại, ta có thể không học được không? Người xem ta từng này tuổi rồi, luyện nữa cũng không đâu vào đâu.
Hoàng Bính Thành rất rõ địa vị hiện giờ của mình, hắn là một người thực thi.
Tô Tín đưa ra mệnh lệnh, hắn phụ trách thực thi hoàn thành mệnh lệnh đó, như vậy là được.
Ra trận chém giết thực sự hắn không rành.
Lúc trước ở Phi Ưng bang, hắn cũng đã trải qua mấy mươi trận bang chiến lớn nhỏ, nhưng hắn đều trốn lui đằng sau bởi hắn vốn dĩ sợ thấy máu và bị thương.
Tô Tín cũng biết Hoàng Bính Thành là người thế nào nên cũng không làm khó hắn, chỉ vỗ vai hắn nói:
- Lão Hoàng, võ kỹ chém giết có thể không học, nhưng nội công nhất định ngươi phải học, không cầu mong thực lực mạnh mẽ gì, nhưng chí ít cũng có tác dụng rèn luyện sức khỏe.
Hoàng Bính Thành biết đây đã là giới hạn của Tô Tín nên cũng chỉ đành chấp nhận.
Dù sao không bảo hắn vung đao múa kiếm đánh đánh giết giết là được rồi, bởi Hoàng Bính Thành hắn là người chỉ dựa vào đầu óc để kiếm cơm.