Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 302: Trảm Ác Tăng Giác Nghiêm (2)



Chúc Kỳ Phương không thể không thừa nhận quả nhiên gừng càng già càng cay, tuy tính kế lần này hung hiểm nhưng nếu quả thật thành công không chỉ bảo trụ vị trí Chúc gia trang hiện tại, còn có thể trừ bỏ Tô Tín, quả thực chính là nhất cử lưỡng tiện.

Kết quả Chúc Kỳ Phương phái nhi tử Chúc Ngôn Thành của mình đi tìm ‘ Trảm Ác Tăng ’ Giác Nghiêm.

Trong đời ba của Chúc gia, Chúc Ngôn Thành hắn mới mười lăm tuổi mà thôi.

Nhưng hắn làm người cơ linh, thích hợp làm chuyện này nhất, hơn nữa tiểu hài tử xuất hiện trước mặt Giác Nghiêm lại chiếm cảm tình không nhỏ.

Dù sao ngươi là người lớn nói chuyện, Giác Nghiêm còn có thể hoài nghi ngươi cố ý châm ngòi, nhưng tiểu hài tử sẽ làm người ta cảnh giác nhỏ hơn nhiều.

Thiếu Lâm tự thân là tồn tại đứng đầu Phật môn tam tự, cơ cấu cấp dưới phức tạp, quan trọng nhất chính là một các, ba đường, bốn viện.

Một các chính là Tàng Kinh Các.

Ba đường theo thứ tự là: La Hán đường, Giảng Kinh đường, Bát Nhã đường.

Bốn viện là: Đạt Ma viện, Giới Luật viện, Dược Vương viện, Xá Lợi viện.

Giác Nghiêm xuất thân từ La Hán đường, chính là nơi chuyên môn bồi dưỡng võ tăng của Thiếu Lâm tự, Giác Nghiêm có thực lực Hóa Thần Cảnh sơ kỳ nên không có tư cách đảm nhận chức thủ tọa La Hán đường, hắn lại là một trong những tổng giáo đầu của võ tăng La Hán đường.

Từ khi Thiếu Lâm tự bắt đầu buông tha chính sách tuyển nhận đệ tử tục gia, Thiếu Lâm tự thu nhận đệ tử hàng năm giảm mạnh.

Cho nên cao thủ tất cả các viện hàng năm xuống núi mấy lần tìm kiếm một ít đệ tử có thiên phú trở về bồi dưỡng, tuy chậm chạp nhưng cam đoan chất lượng cao.

Hán Nam, Tương Nam, Giác Nghiêm đã tới nơi này vài lần, hắn lờ mờ còn nhớ rõ mình ngày xưa dạy dỗ vài tên đệ tử tục gia xuất thân Hán Nam đạo.

Đêm đã khuya, Giác Nghiêm đi suốt đêm tới Hán Nam đạo, hắn tùy tiện tìm một khách sạn và lớn tiếng nói: “Tiểu nhị mang rượu lên, lại mang mười cân thịt bò!”

Lúc này khách nhân trong khách sạn thập phần rất thưa thớt, nghe tiếng hét lớn liền quay đầu nhìn sang người nói chuyện, vài tên thực khách lập tức vội vàng tính tiền rời đi, bởi vì bộ dạng Giác Nghiêm không giống người tốt.

Giác Nghiêm thân hình cao lớn, cao gần hai mét, gương mặt là râu quai nón dữ tợn, nơi khóe mắt còn có vết sẹo màu đỏ dài, sau lưng còn cõng them trảm mã đao to lớn, khí tức hung tàn ập vào mặt.

Tuy hắn cạo đầu và có chấm nhan nhưng bộ dạng không giống cao tăng đắc đạo, ngược lại càng giống tội phạm Phật môn.

Huống hồ hòa thượng hung tàn này không tuân thủ giới luật, vừa đi vào đã ăn thịt uống rượu phá liền hai giới, khẳng định có vấn đề!

Nhưng điểm này bọn họ oan uổng Giác Nghiêm, hắn uống rượu ăn thịt chỉ là thói quen mà thôi.

Võ tăng Thiếu Lâm tự khi ở cảnh giới Hậu Thiên luyện thể phải phục dụng nhiều đồ ăn cung âấp tinh khí, nâng cao sức chụ đựng thân thể.

Sau khi tấn chức Tiên Thiên, những đồ ăn chứa tinh khí không còn tác dụng gì, cho nên giai đoạn này võ tăng Thiếu Lâm đều ăn chay.

Đương nhiên bọn họ ăn chay cũng là lúa rau do Thiếu Lâm tự tỉ mỉ đào tạo còn kèm theo linh khí trong đó, tinh hoa trong đó còn nhiều hơn ăn thịt.

Giác Nghiêm ở cảnh giới Hậu Thiên uống rượu ăn thịt thành thói quen, Thiếu Lâm tự cũng bỏ đi, nhưng ở bên ngoài, hắn không có ý định tuân theo giới luật.

Tiểu nhị quán rượu cẩn thận mang theo rượu thịt tới cho Giác Nghiêm, hắn bắt đầu ăn thịt uống rượu.

Vào lúc này cửa lớn khách sạn bị người ta đẩy ra, một thiếu niên tuấn tu đi vào khách sạn, hắn trực tiếp quỳ rạp trước mặt Giác Nghiêm và dập đầu như băm tỏi, Giác Nghiêm ngây người vì sao thiếu niên dập đầu với hắn, hắn nhìn thấy trán thiếu niên đỏ rực.

Giác Nghiêm cau mày, chân khí cường đại cuốn thiếu niên đứng lên, hỏi: “Tiểu oa nhi ngươi là ai? Dập đầu với ta là có ý gì?”

Thiếu niên này không cần phải nói, hắn chính là nhi tử Chúc Kỳ Phương, Chúc Ngôn Thành.

Giác Nghiêm đi vào Hán Nam đạo cũng không che giấu hành tung, Chúc Ngôn Thành dễ dàng tìm được Giác Nghiêm là vì cố ý đi theo xa xa, lúc này hắn một mình một người đi gặp Giác Nghiêm.

Hiện tại nhìn thấy Giác Nghiêm nâng mình lên, Chúc Ngôn Thành cười trong lòng, lão gia tử phân phó việc cho mình đã thành công một nửa.

Trong lòng hắn tuy hưng phấn nhưng trên mặt lại đầy bi thương: “Giác Nghiêm đại sư, ta tới xin ngài báo thù cho đại ca và đại bá của ta.”

Giác Nghiêm kinh ngạc hỏi: “Đại bá của ngươi là?”

Chúc Ngôn Thành nói: “Đại bá ta ngày xưa là đệ tử tục gia học võ công của ngài, trang chủ Chúc gia trang Chúc Trạch Phương!”

Dù sao đã hơn mười năm không có liên hệ qua, Giác Nghiêm cũng quên bộ dáng đệ tử ngày xưa của mình.

Chúc Ngôn Thành nói tới tên Chúc Trạch Phương, Giác Nghiêm lập tức liền kịp phản ứng, dù sao vị đệ tử này từng là đệ tử tục gia hắn thích nhất.