Tô Tín đoán rằng ít nhất ông ta cũng đã đả thông được bảy mươi hai huyệt vị, đã sắp đột phá được hậu thiên trung kỳ!
- Tiểu tử, chẳng trách mà Đới Xung chết trong tay của ngươi, hắn chết quả không hề oan uổng.
Trong ánh mắt La Chấn hiện lên vẻ tán thưởng.
Tuy giờ ông ta đang áp chế Tô Tín, nhưng Tô Tín phòng thủ kín kẽ vô cùng, chỉ là tư thế có chút hạ phong mà thôi.
Cộng thêm tuổi đời hiện tại của Tô Tín, La Chấn chẳng có chút cảm giác tự hào nào.
Số năm luyện võ của ông ta còn lớn hơn tuổi đời của Tô Tín, thế mà ông ta phải dùng trọn cả mấy mươi năm công phu để đối phó với Tô Tín, đây chẳng phải là chuyện vẻ vang gì.
Chiến đấu đến lúc này, trong lòng của La Chấn đã được khơi gợi dậy chiến ý, ông ta hét lớn một tiếng, cây thiết thương trong tay đâm ra, đầu thương chọc đến năm lần trong phạm vi nhỏ, giống như một con giao long xuất hải, hướng về phía Tô Tín!
- Chiêu tiềm long xuất hải của Lục Hợp Tỏa Hồn Thương!
Tiếng kim loại “leng keng” truyền đến, Tô Tín lùi lại liên tiếp, hai tay đã tê lên.
Đây là lần đầu cậu thấy có người lại luyện được thương thuật đến cảnh giới này.
Theo Tô Tín cảm nhận, nếu dựa theo cấp sao của hệ thống để đánh giá thì cấp thương pháp của La Chấn cũng chỉ được một sao mà thôi, thậm chí còn không cao cấp bằng Đại Tu Di Kiếm Pháp của cậu.
Nhưng La Chấn thực sự đã luyện thương pháp đến mức cao siêu, độ thuần thục đã sắp đạt mức một trăm phần trăm.
Từ trước tới nay Tô Tín hơi lơ là đối với thứ gọi là độ thuần thục này, nhưng hôm nay cậu đã thấy được sự đáng sợ của độ thuần thục đạt đến mức một trăm phần trăm.
Nếu không kể đến sự chênh lệch nội lực giữa hai bên, Lục Hợp Tỏa Hồn Thương cấp một sao lại hoàn toàn có thể áp chế được Đại Tu Di Kiếm Pháo một sao rưỡi của Tô Tín.
Giờ thì Tô Tín đã biết được vì sao hệ thống lại có mục chọn vật phẩm tiêu hao một lần.
Võ kỹ có độ thuần thục đạt đến mức một trăm phần trăm so với võ kỹ chỉ có 5% độ thục luyện, rõ ràng là khác nhau một trời một vực.
- Cửu Thiên Lôi Lạc!
La Chấn hét lớn nhảy lên, tay cầm thiết thương như sấm sét, đập xuống mặt đất.
Tô Tín lách người tránh đi, mũi thương sắt cứng đâm vào nền gạch trên mặt đất, miếng đá dày năm tấc liền vỡ nát!
- Cơ hội!
Tô Tín trực tiếp ném trọng kiếm về phía La Chấn, tay cậu cầm kiếm mảnh ở thắt lưng, thuận theo đường đi của trường thương lao về phía La Chấn.
Nghiêng đầu tránh đi trọng kiếm, La Chấn một tay cầm thương liền rụt người lùi về sau.
Dài một tấc mạnh một tấc, ngắn một tấc hiểm một tấc, dùng binh khí dài thường sợ nhất là bị địch tiến gần mình.
Trường thương rung lên liên tục, nhưng sức mạnh Tô Tín như đã được khảm vào xương cốt vậy, cậu mặc nhiên dán sát người theo đường cây trường thương để tiến sát La Chấn, ép ông ta chỉ còn cách thu trường thương về, đặt ngang trước mặt.
Lúc này đến Hoàng Bính Thành cũng có thể nhìn ra được, La Chấn đã đi sai một nước cờ.
Ưu thế của binh khí dài là khoảng cách, giờ La Chấn đặt nó nằm ngang trước người để phòng ngự, không những cây thiết thương cao bằng người này sẽ không thi triển được, mà đến ưu thế về khoảng cách cũng chẳng còn chút nào nữa, nên múa ngang thiết thương chính là điều ngu xuẩn vô cùng!
Nhưng bọn họ không phải là người trong cuộc, làm sao biết được áp lực mà La Chấn phải chịu lúc này?
Khoái kiếm Kinh Vô Mệnh chính là kiếm dùng để giết người, một kiếm đoạt mạng, một chiêu khống chế địch.
Kiếm của Tô Tín lao đến nhưng không đâm vào, cỗ sát ý và sự uy hiếp mạnh mẽ đó khiến La Chấn giật mình, dường như thanh kiếm đó của Tô Tín có thể đâm ra bất cứ lúc nào.
Nếu Tô Tín trực tiếp ra tay, ông ta sẽ không căng thẳng đến như vậy, nhưng đằng này Tô Tín cứ giấu thanh kiếm đó trong tay, đây mới là điều khó chịu.
Kiếm chưa xuất khỏi vỏ, mới là kiếm mạnh nhất!
La Chấn không chịu nổi áp lực như vậy nên chỉ có lựa chọn tốt nhất đó là đặt thương ngang lại để phòng thủ.
Hai bên đổi nhau thế công-thủ, Tô Tín không hề chần chừ mà trong nháy mắt, La Chấn đã cảm thấy một tia sắc nhọn lọt vào mắt, kiếm tay trái của Tô Tín đã đổi góc độ một cách bất ngờ đâm thẳng hướng vào ngực ông ta!
La Chân rút thương lùi về sau, đổi cầm vào phần giữa thiết thương, trực tiếp hướng về phía trước quét qua, nếu bị đánh trúng đòn này, với sức mạnh to lớn của thiết thương, đầu Tô Tín sẽ bị đập nát!
Hoàng Bính Thành hét lên kinh hãi, Lý Hoại lại thở dài một hơi nói:
- Lão đại thắng rồi.
- Hả?
Hoàng Bính Thành quay đầu ngạc nhiên nhìn Lý Hoại.
Mà lúc này ở chỗ đó, ngay khi Hoàng Bính Thành quay đầu lại thì thắng bại đã phân.
Thương của La Chấn cuối cùng không đánh vào đầu Tô Tín, và kiếm của Tô Tín cũng không đâm vào ngực Tô Tín.
Vào phút cuối, La Chấn trực tiếp cong ngửa người lại một cách mạnh mẽ, nhưng chỉ là kiếm mảnh của Tô Tín vạch rách y phục của ông ta mà thôi.
La Chấn nhìn thấy vạt áo trước ngực mình bị vạch rách liền cười khổ nói:
- Ta nói tiểu tử nhà ngươi ấy, chẳng lẽ ngươi không biết tránh hay sao? Ta đã nói là chỉ phân thắng bại, tại sao ngươi lại muốn phân sinh tử?
- Vừa rồi nếu ta không tránh, kết quả cuối cùng chỉ e là ngươi đã dập đầu rồi, và ngươi cũng đã một kiếm lấy mạng ta.
Tô Tín lắc đầu:
- Không đúng, ông nói sai rồi, kiếm của ta nhanh hơn thương của ông.
La Chấn cười khổ lắc đầu:
- Được rồi, ngươi đã thắng, Vĩnh Lạc phường này thuộc về ngươi.
Nói xong, La Chấn vác trường thương dẫn huynh đệ dứt khoát quay người rời đi, nhưng lúc quay người hắn cũng lẩm bẩm:
- Giờ người trẻ tuổi đều mạnh mẽ như vậy sao? Lợi hại quá.
- Lão đại uy võ!
Hoàng Bính Thành vui mừng hét lớn một câu, những bang chúng khác cũng phấn khích hò hét theo.
Hai tướng đấu nhau phân thắng bại, trước kia chuyện như vậy bọn họ chỉ từng thấy qua ở trong bình thư, chưa từng thấy ở ngoài đời thực.
Hơn nữa đối với những người bước đầu tiếp xúc với võ học như bọn họ, trận đấu giữa Tô Tín và La Chấn rõ ràng quá đặc sắc.
Sau một hồi hò hét, Hoàng Bính Thành đi đến cạnh Tô Tín, thắc mắc hỏi:
- Lão đại, ông ta đi thật rồi sao? Thuộc hạ của ông ta có đến tận sáu bảy trăm người, hoàn toàn có thể nuốt gọn chúng ta, chỉ thua trận đấu này mà đi thật sao? Trong này có cạm bẫy gì chăng?
- Không cần lo lắng, mục đích của La Chấn rất đơn giản, chính là không muốn đánh nhau vô bổ mà thôi, giờ thuộc hạ của ta chỉ có hơn một trăm người, nhưng La Chấn muốn đánh bại chúng ta cũng sẽ phải bên què bên bị thương.
- Ông ta là một người rất đơn giản, cũng là một người suy nghĩ rất lý tưởng, vì vậy ông ta chỉ làm được đến ngang đại đầu mục, nếu không với thực lực của ông ta, thậm chí đã có thể đi giành lấy một chức phó bang chủ thứ ba của Thanh Trúc bang rồi.
Tô Tín rất không đồng tình với suy nghĩ này của La Chấn, ông ta xem thuộc hạ mình như huynh đệ, chuyện gì cũng chống đỡ cho bọn họ, nhưng sau cùng chỉ có thể bồi dưỡng ra một đám phế vật.
Nếu La Chấn chết, đảm bảo rằng đám thuộc hạ của ông ta sẽ liền như cây đổ chim chóc bay tán loạn, sống còn thê thảm hơn trước rất nhiều.
Huống hồ ông ta làm như vậy chứng tỏ việc kết bè kết phái trong Thanh Trúc bang, lão bang chủ của Thanh Trúc bang sẽ đề bạt ông ta lên mới lạ.
Với tính cách của La Chấn, cả đời này cũng chỉ có thể làm một đại đầu mục mà thôi, hơn nữa đây là dưới tiền đề thực lực ông ta không tồi và không có lòng phản bội.
- Lão Hoàng, sai người đi tiếp quản Vĩnh Lạc phường, ta về nghỉ ngơi trước.
Tô Tín ném thanh kiếm mảnh trong tay cho Hoàng Bính Thành nói.
Lúc nãy vì bị cây thiết thương va chạm mạnh nên hai tay Tô Tín sớm đã tê rần, thậm chí gan bàn tay đã có vết nứt, giờ kết thúc chiến đấu rồi nên đến sức cầm kiếm cậu cũng không có nữa.
- Lão đại giao cho ta thì cứ yên tâm đi.
Hoàng Bính Thành vỗ ngực bảo đảm, đồng thời bảo Lý Hoại đưa Tô Tín về.
Giờ là thời khắc then chốt của bang chiến, ngộ nhỡ ở đâu đó nhảy ra một tên thích khách Thanh Trúc bang, với trạng thái hiện giờ của Tô Tín e là rất nguy hiểm.
Tuy tỉ lệ này rất thấp, nhưng cũng không thể không đề phòng.
Sau khi trở về nhà, nhìn thấy Hinh Nhi đã ngủ nên Tô Tín cũng không đánh thức cô bé mà đi ra hiên nhà ngủ một đêm.
Trận đấu hôm nay không chỉ mang lại kinh nghiệm chiến đấu cho Tô Tín mà còn đả thông được thêm một huyệt vị cho cậu nữa.
- Lúc chiến đấu khí huyết lưu thông nhanh hơn, nội lực di chuyển dày hơn, ở bậc hậu thiên này, chiến đấu ở mức độ mạnh mẽ cao thậm chí còn đột phá được nhanh hơn cả khổ hành tu luyện.
Giờ thì Tô Tín đã biết vì sao Hổ tam gia đã đạt bậc hậu thiên sơ kỳ mà vẫn không thể đột phá được.
Ngoài lý do hiển nhiên về tư chất, còn có một lý do đó đó là ông ta nhiều năm sống trong nhung lụa, lâu ngày không động thủ với ai, nếu chỉ khổ hành tu luyện thì tiến độ rất chậm.
Sáng sớm hôm sau, khi Tô Tín còn đang ngủ thì nghe thấy tiếng đập cửa dồn gập “rầm rầm rầm”, còn loáng thoáng nghe được tiếng của Hoàng Bính Thành.
Tô Tín nhìn sắc trời, lúc này chỉ mới tờ mờ sáng mà thôi, nếu không có chuyện lớn, chắc chắn Hoàng Bính Thành sẽ không đánh thức cậu dậy.
Mặc y phục vào mở cửa ra thì liền thấy Hoàng Bính Thành mang theo đôi mắt gấu trúc, nhìn thấy Tô Tín đi ra liền vội vàng nói:
- Lão đại, xảy ra chuyện rồi! Người của chúng ta đánh nhau với người của Đường Thái Hòa rồi!
Tô Tín nhíu mày hỏi:
- Rốt cuộc chuyện thế nào? Ngươi cứ từ từ nói, còn Đường Thái Hòa đó là ai nữa?
Hoàng Bính Thành thở hổn hển, rồi mới từ từ kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Đường Thái Hòa chính là tiểu đầu mục dưới trướng của Hổ tam gia, được coi là người mà Hổ tam gia coi trọng, thuộc hạ của hắn có hơn hai trăm người.
Sau khi Tô Tín rời đi, Hoàng Bính Thành và bang chúng thuộc hạ cậu tản ra đi tiếp quản địa bàn Vĩnh Lạc phường.
Một vài bang chúng muốn đến tiếp quản địa bàn gần phía Thuận Ý phường, nhưng lại phát hiện phần địa bàn đó đã bị Đường Thái Hòa dẫn theo người chiếm lấy.
Địa bàn mà lão đại của họ phải liều mạng đấu với La Chấn để có được, chúng chỉ đứng phủi mông nhìn cũng đòi chiếm đoạt, trong thiên hạ có chuyện dễ dàng như vậy sao?
Mấy bang chúng đó liền tiến đến nói đạo lý, không ngờ bị Đường Thái Hòa đánh một trận rồi giam lại luôn.
Sau khi Hoàng Bính Thành nghe được tin, không dám nói với Lý Hoại vì sợ tính khí hắn nóng nảy lại đi giết người, nên mới dẫn người đi tìm Tô Tín.
Một Đường Thái Hòa không là gì cả, nhưng sau lưng hắn là Hổ tam gia, chuyện này không khỏi khiến hắn phải thận trọng.
Sau khi nghe Hoàng Bính Thành thuật lại mọi chuyện xong, khóe miệng Tô Tín hiện lên nụ cười nhạt.
Đây đúng là xem Tô Tín ta như bùn đất, bọn chó mèo cũng dám giẫm lên trên.
- Lão Hoàng, chưa cần lo chuyện phần địa bàn đó, gọi mọi người tập trung lại hết cho ta. Ta muốn xem thử, tên tiểu đầu mục mà người nghĩa phụ đó của ta xem trọng rốt cuộc là nhân vật lợi hại thế nào?