Giang Hạc Lưu công nhiên khiêu chiến triều đình, ánh mắt mọi người lập tức nhìn sang Cổ Đông Lai.
Vị hành quân đại tổng quản Giang Nam đạo này dùng thiết huyết nổi danh.
Ngày xưa hắn trấn thủ thảo nguyên lúc phương bắc, từng có một tiểu đội dưới trướng bị kỵ binh Kim Trướng Hãn Quốc đánh lén hành hạ đến chết, hắn liền dẫn theo đại quân xâm nhập vào thảo nguyên báo thù, hắn tiêu diệt một trăm đội xạ điêu giả của Kim Trướng Hãn Quốc mới từ bỏ ý đồ.
Trên mặt Cổ Đông Lai lúc này tươi cười, nụ cười vô cùng vui vẻ nhưng mọi người lại có thể cảm giác được Cổ Đông Lai rất phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ.
“Trang chủ Nhân Nghĩa Trang? Ha ha, ngươi có ý gì? Nhân nghĩa của ngươi là điều tra bóng tối của Đại Chu vương triều hay sao?”
Hắn nói câu sau cùng, huyết khí chung quanh người Cổ Đông Lai bay lên trời, võ giả trong phạm vi trăm dặm sẽ cảm giác nội tâm rét lanh, quả thực thực giống như ma tâần.
Giang Hạc Lưu cười lạnh sau đó nói:
“Đại Chu vương triều không có bóng tối sao?”
Vừa mới dứt lời, Giang Hạc Lưu trực tiếp đứng dậy, từng bước đi lên trên lôi đài trê, khí tức của hắn sinh ra biến hóa, cũng không phải là Thần Cung, mà là nguyên thần!
Tất cả mọi người mở to mắt, bọn họ không kịp phản ứng, không phải nói Giang Hạc Lưu trọng thương nên không thể đột phá Nguyên Thần Cảnh hay sao? Vậy bây giờ xảy ra chuyện gf?
Giang Hạc Lưu đứng giữa lôi đài và cao giọng nói: “Đại Chu vương triều dừng chân Trung Nguyên hơn hai mươi năm, nhưng các ngươi nhìn xem, hơn hai mươi năm Đại Chu vương triều đã làm võ lâm Trung Nguyên biến thành bộ dạng gì.
“Lập ba bảng thiên địa nhân, châm ngòi quan hẹ võ lâm Trung Nguyên, từ dó các tông môn công phạt nhau không ít.”
“Sáng lập Lục Phiến Môn giám sát thiên hạ võ lâm, phàm là người vi phạm sẽ đồ tông diệt môn!”
“Đại Chu Nhân Hoàng Cơ Hạo Điển càng thích việc lớn công to, cực kì hiếu chiến, dù cho Đại Chu vương triều đã xưng bá Trung Nguyên nhưng hơn hai mươi năm qua không ngừng chinh phạt các nước chung quanh!”
Giang Hạc Lưu nhìn võ giả chung quanh và nói: “Vương thất kỳ lộc, thiên hạ cộng trục chi.”
“Hiện nay Cơ Hạo Điển đã già nua, hoàng tử không ngừng tranh quyền đoạt lợi, thậm chí vị trí thái tử không vững chắc, Đại Chu vương triều tất diệt vong.”
“Đến lúc đó vương triều tranh bá, võ lâm Trung Nguyên vùng lên, các vị đi con đường nào?”
Giang Hạc Lưu vung tay nói lớn: “Trăm năm trước Đông Ngô xưng bá Giang Nam nhưng lại không hề hạn chế võ lâm Giang Nam, ngược lại còn liên hợp với đồng đạo võ lâm Giang Nam đối địch.”
“Chỉ tiếc lúc trước Đại Chu thế lớn, Đông Ngô chỉ có thể ẩn núp trong bóng tối, hiện tại thiên hạ rung chuyển, Đông Ngô chúng ta chuẩn bị tự lập khởi binh tại Giang Nam, các vị đồng đạo võ lâm gia nhập Đông Ngô, tương lai trong thiên hạ này có chỗ cắm dùi cho các vị.”
Vừa nói ra lời này toàn trường sợ hãi, cả Giang Nam hội như sắp nổ tung, chẳng ai ngờ rằng cuối cùng lại xuất hiện việc như thế.
Dư nghiệt Đông Ngô chưa chết, ngược lại công nhiên ngoi lên tạo phản tại Giang Nam hội, còn quảng mời nhiều thế lực võ lâm Giang Nam cùng gia nhạp, đây chính là chuyện lớn ngập trời.
Kỳ thật một ít thế lực võ lâm Giang Nam không xa lạ gì với Đông Ngô.
Từ khi Đông Ngô lập quốc thời gian đã qua trăm năm, võ giả cũng phát triển vài thế hệ, một ít võ giả Tiên Thiên ngày xưa hợp tác với Ngô quốc hiện tại đã trưởng thành, là trưởng lão hoặc chưởng môn Nguyên Thần Cảnh, bọn hắn đối với Ngô quốc ấn tượng thật đúng là không sai.
Ngày xưa võ lâm Giang Nam thật sự chú ý hợp tác với Ngô quốc, Ngô quốc cũng không phạm tới võ lâm Giang Nam, mục tiêu song phương liên hợp với nhau xưng bá Trung Nguyên, nó là quốc gia nhưng chí tại giang hồ.
Đương nhiên nguyên nhân trong đó cũng do quốc quân của nó phúc hậu và giữ chữ tín.
Lúc trước ‘ Cuồng Sư ’ Đỗ Nguyên Thánh sáng lập Tam Tương Vũ Lâm Minh, dẫn theo cả cường giả Tam Tương đi giúp nhân hoàng Đại Chu tranh bá thiên hạ, lúc đó hai người sẽ hợp tác vui vẻ.
Nhưng cuối cùng Đỗ Nguyên Thánh còn không phải bị nhân hoàng Đại Chu chơi trò qua sông đoạn cầu hài cốt không còn sao, Tam Tương Vũ Lâm Minh cũng sụp đổ sau đó.
Đừng nhìn lúc ấy đám người Ngô quốc ở chung với võ lâm Giang Nam không tệ, nếu khi đó người thắng tranh bá Trung Nguyên là Ngô quốc, nói không chừng võ lâm Giang Nam sẽ biến thành cái dạng gì.
“Ta tưởng là ai, nguyên thì ra bại tướng dưới tay vài chục năm trước, chậc chậc, bị truy đuổi như chuột chạy qua đường lâu như vậy, ta rất ngạc nhiên hiện tại là ai cho các ngươi dũng khí xuất đầu ra như thế?
Cổ Đông Lai không có nửa phần ngạc nhiên, Tô Tín mật báo đã giao cho hắn, hắn cũng biết rõ thân phận của đối phương.
Giang Hạc Lưu thản nhiên nói: “Thắng bại là chuyện bình thường của binh gia, huống hồ Đại Chu thắng thật sự vinh quang sao?”
“Lúc trước Đông Tấn chiến loạn khắp nơi, phương bắc có Kim Trướng Hãn Quốc xâm lấn, phía tây có Tây Vực ba mươi sáu nước làm loạn, Tây Lương dị tộc cũng bắt đầu tự lập tạo phản, phía nam có Ngô quốc khởi nghĩa, bốn phương tám hướng đều là mưa dột, thế lực Đông Tấn chín thành chín bị chúng ta liên lụy.”
“Đại Chu các ngươi khởi nghĩa trễ nhất, kết quả các ngươi xuất hiện là lúc Đông Tấn không có lực lượng kiềm chế các ngươi, từ đó Đại Chu dễ dàng đánh vào nội dịa Trung Nguyên, nuốt tích lũy Đông Tấn mấy trăm năm.”
Nếu không các ngươi cho rằng Đại Chu là một Nam Man tiểu quốc có thể trở thành bá chủ Trung Nguyên hay sao?
Nói tới chỗ này nội tâm Giang Hạc Lưu tràn ngập phẫn hận, Đại Chu vương triều quật khởi thật sự quá mức trùng hợp, đối với bọn họ mà nói là không công bằng.
Kim Trướng Hãn Quốc cũng không tính, bọn họ không phải khởi nghĩa hoặc phản kháng, mà là trực tiếp xâm lấn, bọn họ đã đánh nhau với Đông Tấn vài trăm năm.