Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 369: Kết thúc (1)



Đám người Cổ Đông Lai dùng ba ba địch bốn nhưng bọn họ vẫn chiếm cứ thế thượng phong.

Xem xét vài tên võ giả Nguyên Thần Cảnh cùng động thủ, lúc này dư nghiệt Ngô quốc trong Nhân Nghĩa Trang cũng bắt đầu động thủ.

Nhạc Thanh Bình hừ lạnh một tiếng, hắn trực tiếp lướt qua mọi người, hắn sử dụng Đoạn Ngọc Thủ oanh kích Tô Tín.

Du Long Kiếm trong tay Tô Tín bộc phát tơ máu đáng sợ, kiếm xuất huyết hà thôn thiên phệ địa!

Va chạm với chưởng ấn to lớn, lúc này Tô Tín không có lui, hắn chỉ hơi lảo đảo vài bước mà thôi.

Nhạc Thanh Bình đã đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất nửa bước Nguyên Thần Cảnh, Tô Tín hiện tại kém hơn hắn một bậc nhưng chênh lệch không có lớn bao nhiêu.

Hiện tại Cổ Đông Lai mang theo những thân vệ cảnh giới Tiên Thiên cũng động thủ.

Bọn họ đều là võ giả tinh nhuệ phát triển từ chém giết tại Mạc Bắc thảo nguyên và Kim Trướng Hãn Quốc, đặc biệt sức chiến đấu của bọn họ còn mạnh hơn đám dư nghiệt Ngô quốc trong Nhân Nghĩa Trang.

Những thế lực võ lâm Giang Nam đạo nhìn thấy tình huống không tốt liền lui ra xa.

Bọn họ tới bây giờ vẫn còn mơ mơ hồ hồ không rõ ra làm sao, bọn họ chỉ muốn an an ổn ổn phát triển thế lực mình tại Giang Nam đạo mà thôi, triều đình và dư nghiệp Ngô quốc đánh nhau liên quan gì tới bọn họ chứ?

Chư Cát Thanh Thiên cầm Thất Tinh kiếm sau đó chém ra một đạo kiếm quang về phía Nhạc Thanh Bình.

Duẫn Tịch Tuyết lúc này khôi phục tướng mạo sẵn có, thân thể nàng như tinh linh đang nhảy điệu múa đưa tiễn người khác đi hoàng tuyền, nhìn như xinh đẹp nhưng ẩn chứa sát cơ vô tận.

Nhạc Thanh Bình tức giận quát một tiếng, Đoạn Ngọc Thủ oanh kích liên tục phá vỡ ảo thuật của Duẫn Tịch Tuyết, hoàng tuyền cũng biến mất, giữa không trung chỉ có chân khí va chạm sinh ra nổ lớn.

Thất Tinh kiếm trong tay Chư Cát Thanh Thiên bộc phát tinh thần chi lực mạnh mẽ, Dao Quang Phá Quân chiến trận vô song!

Lực lượng Phá Quân tinh chính là chủ tinh mạnh nhất mà Chư Cát Thanh Thiên có thể điều động, Nhạc Thanh Bình lại duỗi tay phải đánh xuyên qua tinh quang, bàn tay nắm lấy Thất Tinh kiếm của Chư Cát Thanh Thiên sau đó kéo mạnh.

Lấy một địch hai, Nhạc Thanh Bình toàn lực ra tay đã bộc phát thực lực vượt qua bọn họ dự đoán.

Dù sao đám người Tô Tín cùng vây công một mình hắn, nếu như còn không làm gì được Nhạc Thanh Bình, sau này bọn họ không cần đi giang hồ lăn lộn nữa.

Trong tích tắc Nhạc Thanh Bình tấn công Chư Cát Thanh Thiên, Kinh Thần Chỉ của Tô Tín đã xuất hiện.

Tiếng sấm sét nổ vang trời, Kinh Trập!

Oanh!

Chân khí cường đại nổ tung làm gạch đá màu xanh dưới chân ba người vỡ vụn, trong phạm vi hơn mười trượng hóa thành một đống bừa bộn.

Đón đỡ một kích Kinh Trập của Tô Tín, Nhạc Thanh Bình phun máu tươi, trên gương mặt không thần thái của hắn xuất hiện phẫn nộ.

“Duẫn Tịch Tuyết! Vì sao Huyễn Ma Đạo ngươi lại tham dự vào chuyện này?”

Nhạc Thanh Bình quát lớn.

Duẫn Tịch Tuyết cười khẽ và nói:

“Vậy phải hỏi các ngươi rồi, dư nghiệt Ngô quốc các ngươi nấp trong bóng tối gây chuyện không liên quan gì tới ta, nhưng các ngươi lại cấu kết với Bạch Liên giáo đã phạm vào tối kỵ của Huyễn Ma Đạo.”

Nói tới chỗ này dung nhan kiều mị của Duẫn Tịch Tuyết biến thành sương lạnh.

“Cho dù kẻ nào cấu kết với Bạch Liên giáo đều kết thù hận không chết không thôi với Huyễn Ma Đạo.”

Nhạc Thanh Bình lúc này cười to, đám người Ngô quốc bọn họ thật vất vả đạp lên con thuyền Bạch Liên giáo, đạt được Bạch Liên giáo ủng hộ, kết quả lại kết thành tử thù với Huyễn Ma Đạo, cuộc mua bán như vậy dáng hay không đáng?

Thời điểm đám người Tô Tín đang giao thủ, Cổ Đông Lai bên kia sắp phân thắng bại.

Cường giả Nguyên Thần Cảnh ra tay gọn gàng linh hoạt, chiến đấu kết thúc nhanh hơn đám người Tô Tín.

Đương nhiên cũng bởi vì thực lực ba người Cổ Đông Lai quá cường đại.

Thực lực ba Dung Thần Cảnh võ đạo tông sư bài danh Địa Bảng ra tay, lực lượng như vậy nghiền áp đám người Giang Hạc Lưu, chỉ qua vài chiêu Gia Cát Lưu Vân sử dụng một chỉ đánh lén trọng thương võ giả Dung Thần Cảnh, tên này bị Thiết Chiến cầm đao chém chết, đám người Giang Hạc Lưu cũng trọng thương.

Gương mặt Giang Hạc Lưu xám như tro tàn, vì khởi sự cho nên bọn họ mưu đồ vài chục năm, lại trả cái giá lớn gia nhập Bạch Liên giáo, thậm chí còn trở thành thế lực phụ thuộc Bạch Liên giáo nhưng không ngờ bọn họ vẫn thất bại.

Giang Hạc Lưu có thể sáng lập Nhân Nghĩa Trang, ẩn nhẫn tại Giang Nam đạo vài chục năm cũng không phải người thua không nổi.

Lúc trước đám người Ngô quốc còn sống sót bị Đại Chu vương triều đuổi giết thảm nhất, thậm chí có một tên Nguyên Thần Cảnh đã chết, hiện tại có thua nhưng tối thiểu còn tốt hơn nhiều so với trước kia.

Cho nên Giang Hạc Lưu quyết định thật nhanh:

“Rút lui!”

Giang Hạc Lưu hét lớn một tiếng, thân thể hắn tiến tới bên người Nhạc Thanh Bình sau đó kéo hắn rời đi.

Kim Vũ Lâm bị khống chế và võ giả Dung Thần Cảnh Ngô quốc bỏ chạy, không có đi quản những người khác trong Nhân Nghĩa Trang bị thân vệ Cổ Đông Lai tiêu diệt.

Võ giả Nguyên Thần Cảnh đối chiến, muốn đánh bại đối phương dễ dàng, kích thương đối phương cũng dễ dàng, nếu đối phương một lòng bỏ chạy sẽ không dễ dàng giữ lại.

Trong trận chiến này chém giết một tên võ giả Dung Thần Cảnh cũng bởi vì Gia Cát Lưu Vân ra tay trọng thương hắn từ trước mới có thể chém giết.

Cho nên đám người Cổ Đông Lai không có đuổi theo, bởi vì đuổi theo không kịp.